Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1385.2: Đại quốc không giỏi quyền mưu

.Bùi Hành Kiệm nói: - Thật ra những năm gần đây, Thổ Phiên đối với Thổ Dục Hồn vẫn như hổ rình mồi. Lần này không ngại mạo hiểm lớn như vậy, ta thấy Thổ Phiên là "Hạng Trang múa kiếm, ý nhằm vào Bái Công" (ý chỉ bề ngoài thơn thớt nói cười, bề trong nham hiểm giết người không dao). Một khi Thổ Phiên chiếm lĩnh Thổ Dục Hồn, là có thể chặn đứng yết hầu từ Trung Nguyên đến Tây Bắc, nhưng mục đích của chúng có lẽ không phải muốn đưa quân vào Trung Nguyên, vì nếu Trung Nguyên có nạn, các bộ lạc Tây Bắc lại có thể triệu tập bao nhiêu binh lính, rồi có bao nhiêu người sẽ toàn tâm toàn ý đi cứu viện Trung Nguyên, chặn đứng yết hầu này, không có bao nhiêu tác dụng đối với việc tiến quân Trung Nguyên. Nhưng nếu như Lộc Đông Tán muốn mưu đồ Tây Bắc, như vậy thì, phải chặn đứt được yết hầu này trước, thì có thể cắt đứt liên lạc giữa Trung Nguyên và Tây Bắc.
.Không hổ là người của Bùi gia, quả thực không giống bình thường. Hàn Nghệ cười nói: - Nếu các đại thần đều có thể nghĩ như Bùi Tướng quân thì tốt rồi.
.Bùi Hành Kiệm hừ một tiếng: - Hiện giờ trong triều gian thần lộng hành, bọn họ chỉ biết hưởng lạc, sao có thể lưu tâm đến những thứ này.
.Người y nói đương nhiên là đám người Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kinh Tông. Tại sao y phải tới nơi này? Không phải là bị Lý Nghĩa Phủ giáng chức tới sao, hơn nữa, còn là do một câu nói mang tính chủ quan, trong lòng y không thể tức giận sao. Đương nhiên, sở dĩ y dám nói như vậy, đó là bởi vì y xuất thân quý tộc, trước kia vẫn luôn là quý tộc và quân chủ thống trị thiên hạ, vậy thì đương nhiên quý tộc không sợ, nên phê bình thì vẫn phải phê bình.
.Nhưng Tô Định Phương là xuất thân hàn môn, thật vất vả mới lăn lộn đến hôm nay, đương nhiên ông ta không muốn đắc tội với bọn Lý Nghĩa Phủ, ông ta có công lao lớn hơn nữa, Lý Nghĩa Phủ xử lý ông ta cũng thật đúng là việc nhẹ tênh, bởi vậy ông ta nhìn Hàn Nghệ có chút thấp thỏm không yên.
.Hàn Nghệ chỉ cười gật đầu, hắn không thể cùng Bùi Hành Kiệm mắng chửi, nhưng hắn gật đầu đơn giản chính là biểu thị ta là người đứng cùng một bên với các ngươi, ta sẽ không đi kiện cáo đâu.
.Trong lòng Tô Định Phương nhẹ nhàng thở ra, vội nói sang chuyện khác: - Nếu Thổ Phiên đã là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường ai cũng biết, vậy Đại Đường ta cần gì phải nhẫn nại thêm nữa, Đại Đường ta quốc lực hơn xa Thổ Phiên, so với để mặc cho Thổ Phiên đâm dao sau lưng, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường.
.Ông ta là võ tướng, không đánh giặc sao có thể lập công chứ!
.Hàn Nghệ cười nói: - Lão tướng quân, một người giàu mỗi ngày có thịt cá, ăn đến là nhân cao mã đại, lại còn thê thiếp thành đàn, con cháu đầy nhà, mà một người nghèo có bữa ăn bữa không, lẻ loi trơ trọi, gầy như que củi, yếu đuối, xin hỏi lão tướng quân, nếu hai người bọn họ quyết chiến sinh tử, ông cho rằng ai sẽ thắng?
.Tô Định Phương ngạc nhiên nói: - Đương nhiên là người giàu đánh thắng.
.Bùi Hành Kiệm nói: - Ta cho rằng là người nghèo.
.Tô Định Phương hiếu kỳ nói: - Vì sao? Người nghèo yếu đuối vậy sao có thể đánh thắng được?
.Bùi Hành Kiệm nói: - Lão tướng quân, người nghèo có gan liều mạng, dù sao bọn họ cũng chỉ là một cái mạng rách nát. Còn người giàu có tiền có nhà cửa, đương nhiên nhát gan hơn, lo lắng nhiều hơn, nếu chỉ có cãi vã tranh giành, người giàu có thể chiến thắng, nhưng một khi liều mạng, chỉ sợ rằng người nghèo sẽ giành chiến thắng.
.- Bùi Tướng quân nói có lý.
.Hàn Nghệ cười gật đầu nói: - Thổ Phiên đều là nô lệ đang đánh giặc, chết một ít nô lệ, đối với Thổ Phiên mà nói chẳng có gì, chỉ cần chủ nô lệ nhận được lợi ích mà bọn họ muốn, bởi vậy bọn họ mới dám khơi mào chiến tranh, nhưng Đại Đường chúng ta đều là hộ quân tịch, là người dân bình thường, trên có cha mẹ, dưới có con cái, một khi có chuyện không hay xảy ra, gia đình lâm vào khốn cảnh, chết một trăm người chính là chết một trăm nhà, vậy còn một vạn, mười vạn? Đại Đường ta nhân khẩu không nhiều, không thể chết quá nhiều người được. Tùy Dạng Đế ba lần xuất chinh Cao Câu Ly, làm cho mười vạn con cháu Trung Nguyên vùi thân nơi Cao Câu Ly, trực tiếp gây ra nội loạn. Hơn nữa Thổ Phiên tuy rằng quốc lực không bằng Đại Đường ta, nhưng phương diện quân sự thì không kém Đại Đường ta, còn mạnh hơn Cao Câu Ly nhiều, một khi đánh nhau, có thể sẽ khiến Đại Đường chúng ta phải dùng hết chút của cải đã tích lũy, Thổ Phiên vốn đã nghèo, nghèo hơn nữa cũng chỉ như thế thôi. Còn Đại Đường ta không giống vậy, bởi thế tính như thế nào thì chúng ta đều là người thua, đất Thổ Phiên có cái gì, chim còn không thể bay nổi. Chúng ta có thể có được cái gì? Đánh hay là không đánh mới tốt đây.
.- Hàn Thị Lang nói như vậy, ta cũng không dám gật bừa. Tô Định Phương nhấc tay lên, thần sắc nghiêm túc nói: - Binh pháp có nói, lấy công thay thủ. Chúng ta tiến công Thổ Phiên, là căn cứ vào việc Thổ Phiên mưu đồ địa khu Tây Bắc của Đại Đường ta, theo ta thấy, dã tâm của Thổ Phiên không nhỏ, trận chiến này là không thể tránh khỏi, so với nuôi hổ thành họa, bị người khác khống chế, còn không bằng hành động trước để kiềm chế đối phương, tiêu diệt chúng triệt để, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
.Bùi Hành Kiệm cũng nói: - Tô tướng quân nói đúng, ta cũng nghĩ sớm khai chiến, phần thắng của chúng ta càng cao hơn. Hiện giờ Tư Không vẫn còn, có thể giữ cân bằng gian thần trong triều rất tốt, nhưng Tư Không tuổi già, chỉ sợ triều đình sẽ càng không muốn khai chiến.
.Đệch! Ngươi coi ta không tồn tại a! Thôi đi, lần này đã để Lộc Đông Tán chơi một vố rồi, ta đâu còn mặt mũi mà tự hào. Hàn Nghệ gật đầu nói: - Ta cũng tán thành Đại Đường đánh với Thổ Phiên một trận, đánh là không thể tránh khỏi, dù sao một núi không thể chứa hai cọp, nhưng ta lại cho rằng trận chiến này nên muộn không nên sớm. Tư Không tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng Lộc Đông Tán cũng không nhỏ, lần này ta cùng Lộc Đông Tán giao thủ, người này tài trí, gan dạ sáng suốt, mưu lược đều là không tầm thường, đối địch với người này, không phải hành động khôn ngoan, khả năng cũng chỉ có Thiên khả hãn có thể áp chế được lão ta. Nếu như có thể đợi sau khi lão ta chết, mới lại khai chiến, cho dù Thổ Phiên thế lực rất mạnh mẽ, phần thắng của chúng ta ít nhất cũng phải đến năm phần.
.Tô Định Phương không vui nói: - Hàn Thị lang, lời này của ngươi có chút để chí khí người khác diệt uy phong của mình rồi.
.- Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, trời phải mưa mẹ phải đi lấy chồng. Ta cũng sẽ không mong muốn ký thác vào thọ mệnh của Lộc Đông Tán. Hàn Nghệ nói xong lại nói: - Không biết hai vị có từng nghe một câu, gọi là đại quốc không giỏi quyền mưu?
.- Đại quốc không giỏi quyền mưu.
.Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm đều sửng sốt.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Nếu chiến mã của ta gấp trăm lần Thổ Phiên, lương thảo của chúng ta gấp trăm lần Thổ Phiên, vũ khí của chúng ta gấp trăm lần Thổ Phiên, binh lực của chúng ta gấp hai mươi lần Thổ Phiên, dám hỏi nhị vị tướng quân, đổi lại là ta chỉ huy, có đánh thắng hay không?
.Tô Định Phương nói: - Hàn Thị lang, xin thứ cho lão phu nói lời không phải, đánh trận không phải là trò đùa, nếu như Hàn Thị lang chưa hề đánh trận bao giờ, cũng chưa từng nhận sự giáo dục về phương diện này, vậy thì đổi lại là ngươi cũng thật không thể đánh thắng.
.Xấu hổ quá!
.Hàn Nghệ xấu hổ nhìn Tô Định Phương.
.Bùi Hành Kiệm vội nói: - Chênh lệch lớn nhu thế, chỉ cần đổi một người hiểu thường thức quân sự, cũng có thể đánh thắng.
.Thôi xin, nếu ta muốn xuất thủ, còn cần quân đội à, mấy lão thiên chuyên nghiệp một chút là đủ rồi. Hàn Nghệ bằng mặt mà không bằng lòng gật gật đầu, nói: - Chính là đạo lý này. Chênh lệch khoảng cách xa kiểu này, còn cần đến binh pháp Tôn Tử gì đó, cứ chèn ép là được. Chỉ mũi tên mà chúng ta bắn ra đã có thể vây chết bọn họ rồi. Chúng ta ngồi ăn lương thực cũng có thể khiến bọn họ chết đói. Cái gọi là đại quốc không giỏi quyền mưu, "không giỏi" ở đây là chỉ không phải thiên phú, mà là không cần thiết, bởi vậy mới không có kinh nghiệm này, đánh ai cũng là chèn ép, kinh nghiệm chỉ là chèn ép, vậy còn ai biết dùng mưu kế chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận