Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1197.2: Ngươi là người ưu tú nhất

.Hàn Nghệ vừa sắp xếp, vừa nói: - Ngươi biết mình sai ở đâu không?
.Dương Mông Hạo gật gật đầu.
.- Thử nói xem nào!
.- Ta không nên đắc ý vênh váo khi chưa hoàn toàn chế ngự kẻ cướp, chẳng những không lục soát xem trên người kẻ cướp có vũ khí hay không, mà còn lơ là cảnh giác, dẫn đến kẻ cướp có cơ hội phản kích, còn liên lụy đến Tiêu Hiểu bị thương. Hơn nữa hơn nữa ở trại huấn luyện Vô Nguyệt ca ca đã từng nhiều lần dặn dò chúng ta, nhất định phải hoàn toàn chê ngự kẻ cướp trước. Dương Mông Hạo cúi thấp đầu, hết sức thành thật, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo như trước đây, có thể thấy chuyện này đã ảnh hưởng hết sức lớn đến gã ta.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, cầm bút lông chấm chấm mực rồi viết lên trên giấy, vừa viết vừa nói: - Ngươi biết rõ xuất thân của ta, ở Mai Thôn chúng ta, có thể đọc sách tuyệt đối là một chuyện lớn lao, mà phụ thân ta hy vọng ta có thể đọc sách thành tài, gần như đã tiêu hết tích lũy trong nhà để tìm cho ta một người thầy. Còn nhớ khi ta có thể đọc được cả một bài văn, ta đã vui vẻ vô cùng, ta không kìm được mà khoe khoang khắp nơi, ta có thể đọc sách biết chữ khiến cho các hương thân ai ai cũng biết.
.Cho đến một ngày, hàng xóm của ta chạy đến nhà ta, muốn nhờ ta viết một phong thư giúp ông ta, nhưng mà, ta cầm bút ở trước bàn làm hồi lâu, ngay cả một chữ cũng không viết ra, lúc đó hận là không thể đi tự sát, ta cũng không biết làm sao đối diện với hàng xóm. Sau một đêm mất ngủ, cuối cùng ta vẫn đến nhà hàng xóm đó, thành khẩn nói cho ông ấy biết, ngay cả một chữ ta cũng không viết ra. Ta của lúc đó, cũng giống y hệt như người hiện giờ, đầu cúi thấp, mặt đỏ giống như đít khỉ, nhưng ta lại rất may mắn, ngươi biết tại sao không?
.Dương Mông Hạo lắc đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vì chuyện này đã cho ta bài học đầy đủ, khiến ta thu hoạch được rất nhiều, điều may mắn không phải vì vậy mà làm hại đến người khác. "Ưng lập như thụy, hổ hành tự bệnh, chính thị tha quặc nhân phệ nhân thủ đoạn xử. Cố quân tử yếu thông minh bất lộ, tài hoa bất sính, tài hữu kiên hồng nhâm cự đích lực lượng"1. Chính vì chuyện đó mới có ta của ngày hôm nay, bởi vậy, ta vô cùng hiểu tâm trạng của ngươi lúc đó, lần đầu tiên người chấp hành nhiệm vụ đặc biệt đã có thể tự tay bắt được kẻ cướp, việc này vô cùng tuyệt vời, khó tránh khỏi có chút đắc ý, đây là thường tình của con người.
.(1: Trước khi bắt mồi, chim ưng đứng ở đầu cành, giả vờ như đang ngủ, hổ thì đi uyển chuyển nhẹ nhàng giống như bị bệnh, vậy nhưng đây chỉ là thủ đoạn đánh lừa con mồi. Bởi vậy, quân tử chỉ có không để lộ sự thông minh, không khoa trương về tài hoa, mới có thể gánh vác trọng trách, thực hiện chí lớn trong lòng)
.Lúc nãy Thôi Hữu Di nói không thể bỏ qua như vậy, thật ra cũng là muốn tốt cho ngươi, hắn ta hy vọng ngươi có thể khắc ghi bài học lần này, lần sau đừng tái phạm nữa, ngươi nên mang lòng cảm kích đối với hắn ta, bởi vậy có thể thấy, hắn ta thật ra hết sức quan tâm đến ngươi. Nhưng ta hiểu ngươi, ngươi hết sức thông minh, cũng có sự tự tin bẩm sinh đã có, ta tin là ngươi đã nhận thức được sai lầm củamình, và còn có thể tự mình sửa chữa, không cần dùng hình phạt để khiến ngươi ghi nhớ bài học lần này, thậm chí ta dám chắc chắn sau khi trải qua chuyện này, tương lai ngươi sẽ trở thành một trong những cảnh sát hoàng gia ưu tú nhất, ít nhất ngươi cũng dũng cảm thừa nhận lỗi của mình hơn ta.
.Dương Mông Hạo chấn kinh nhìn Hàn Nghệ, qua một hồi lâu, gã ta mới nghiêm mặt nói: - Phó Phó đốc sát, huynh nói đều là thật sao? Huynh không cảm thấy ta ta không thích hợp làm cảnh sát hoàng gia, ngược lại còn cho rằng tương lai ta sẽ trở thành cảnh sát hoàng gia ưu tú?
.- Đương nhiên!
.Hàn Nghệ nói: - Kỳ thật ngươi đã hết sức ưu tú rồi, chỉ là còn có một chút tì vết nho nhỏ như vậy, đó là có chút đắc ý vênh váo, nếu như người sửa đổi điểm này, ngươi tất sẽ trở thành cảnh sát hoàng gia ưu tú nhất, ta tin tưởng không nghi ngờ về điều này. Mài mực, mài mực!
.- Ồ ồ ồ!
.Dương Mông Hạo ngây ngô cười vài tiếng, nói: - Phó đốc sát, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ không tái phạm nữa.
.- Ta biết! Hàn Nghệ không ngừng tay, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
.Dương Mông Hạo chỉ cảm thấy cả người đã nhẹ nhõm nhiều, thật ra chuyện này có sự công kích rất lớn đối với gã ta, dù sao cũng lần đầu tiên, kết quả lại hại chiến hữu bị thương, sự áy náy này khiến gã ta rất nghi ngờ bản thân, rốt cuộc mình có thích hợp làm cảnh sát hoàng gia không, nhưng lúc này gã ta lại cảm thấy toàn thân tràn trề năng lượng, sự tự tin gần như biến thái kia lại quay về, gã ta muốn trở thành cảnh sát hoàng gia ưu tú nhất, gã ta cảm thấy mình có thể. Lúc này mới ngó xem Hàn Nghệ đang viết gì, nói: - Phó đốc sát, huynh viết gì thế?
.- Đừng nhìn lén!
.- Ồ.
.Dương Mông Hạo lập tức thu hồi ánh mắt lại.
.Hàn Nghệ lại nói: - Tuy Tiêu Hiểu và Vi Phương đều không trách ngươi, nhưng người cũng phải trịnh trọng xin lỗi bọn họ, ta tin như vậy sẽ khiến bọn họ càng tin tưởng ngươi hơn.
.Dương Mông Hạo gật gật đầu nói: - Lát nữa ta sẽ đi.
.Hàn Nghệ nói: - Ngoài ra, ngày mai biết một bản kiểm điểm nộp cho Tổng cảnh ti, quy định này không thể phá hỏng.
.- Tuân mệnh!
.- Tốt rồi! Mực cũng mài được khá rồi, ngươi ra ngoài trước đi.
.- Vâng.
.Dương Mông Hạo kính cẩn chào, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
.- Tiểu tử này!
.Hàn Nghệ lắc đầu, lại tiếp tục viết lên.
.Cộc cộc cộc!
.Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Hàn Nghệ cũng không ngẩng đầu lên đã nói: - Nếu là Vô Y thì cứ vào đi, trong phòng không có nữ nhân.
.Két một tiếng!
.Chỉ thấy Tiêu Vô Y đi vào, lúng túng nói: - Sao chàng biết là ta, lỡ như là người khác, chàng nói như vậy, há chẳng phải là khiến người ta chê cười.
.- Tiếng gõ cửa lạ lẫm như vậy, không cần nghĩ cũng biết là nàng.
.- Lạ lẫm? À! Chàng châm chọc ta chưa từng gõ cửa.
.- Ta không có nói đâu nhé! Hàn Nghệ lại nói: - Không giấu nàng, ta cũng hết sức hối hận tại sao từ sau lần đó, nàng không còn xông vào lúc ta tắm nữa, ta cũng thích nàng không gõ cửa.
.Tiêu Vô Y nghe thấy vậy xấu hổ, cáu giận nói: - Chàng muốn chết hả!
.Hàn Nghệ cười ha hả, đặt bút xuống, nói: - Xong rồi!
.- Xong cái gì! Tiêu Vô Y sáp lại gần, nói: - Chàng đang viết gì thế?... Chậc chậc, chữ của chàng sao càng viết càng xấu thế.
.- !
.Trên đầu Hàn Nghệ bốc lên ba đường xám xịt, nói:
.- Đây là nội dung của Đại Đường nhật báo ngày mai, đặc biệt dùng để khen ngợi Tiêu Hiểu bọn họ.
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Chút chuyện nhỏ này, cần phải thế không? Chẳng lẽ vì Tiêu Hiểu là đệ đệ của ta? Nhưng trong mắt lại lộ ra một vẻ tự hào.
.- Đương nhiên không phải! Hàn Nghệ lắc đầu, lại nói: - Chuyện lớn hay chuyện nhỏ, không phải ở bản chất của sự việc.
.- Vậy ở cái gì?
.- Đương nhiên là ở chỗ bút lực mạnh hay yếu.
.Hàn Nghệ cười ha hả, vẻ mặt gian trá nói: " - Cơ hội tốt như vậy, nếu ta không thổi phòng lên, vết thương của Tiêu Hiểu cũng uổng quá rồi, qua ngày mai, nàng sẽ là tỷ tỷ của cảnh sát anh hùng. Đang nói, hắn đột nhiên ôm lấy Tiêu Vô Y, hôn lên gò má nhẵn bóng mịn màng, nói với vẻ hơi áy náy: - Đêm nay thật xin lỗi, lát nữa ta còn phải đến Ngõ Bắc, e là không về cùng nàng được, ngày mai, ngày mai chúng ta ngủ sớm một chút.
.- Ngủ sớm một chút?
.Tiêu Vô Y đầu tiên là ngẩn người, đột nhiên bừng tỉnh, khuỷu tay trực tiếp đánh thẳng ra phía sau.
.Bịch!
.- Ặc!
.Hàn Nghệ trợn ngược mắt, trực tiếp ngã vào lòng Tiêu Vô Y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận