Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 459.1: Sỉ nhục

.Cố Ngôn Thương bọn họ thực sự cũng thúc thủ vô sách rồi, bây giờ rất nhiều thương nhân hai chợ đều xếp hàng đòi đến ngõ Bắc làm ăn, hơn nữa tuyệt đại đa số đều là thương nhân vừa và nhỏ, bởi vì hai chợ đã bão hòa rồi, bọn họ cũng không có quá nhiều không gian phát huy ở hai chợ, ngõ Bắc thì khác, ngõ Bắc là thị trường vừa mới phát triển, lại có kịch nói, Giọng hát hay hộ tống, còn có hai ngõ yên hoa mãi mãi không héo tàn, khách nhân sẽ không thiếu hụt. Nếu đã như vậy, tại sao ta không đến ngõ Bắc xông pha, nói không chừng còn có thể đại phú đại quý.
.Những thương nhân này tuy thực lực kém, nhưng bọn họ đều đi, nhất thời ngươi cũng không tìm được nhiều thương nhân như vậy bổ sung vào, hơn nữa bọn họ còn mang theo một lượng lớn khách nhân, Bình Khang Lý thế tất thay thế chợ Tây, chuyện này đối với những đại phú thương bọn họ mà nói cũng là đả kích có tính hủy diệt.
.Hiện nay triều đình đã tỏ rõ thái độ, chỉ cho bọn họ một cơ hội đàm phán, có thành hay không triều đình mặc kệ, cho nên bọn họ chỉ có thể cầu xin Hàn Nghệ tha cho bọn họ một con đường, đừng dồn vào chỗ chết.
.Hàn Nghệ còn chưa đi đến cửa Thị sở, bọn họ đã lập tức nghênh đón, đồng loạt hành lễ, đều tôn xưng Hàn Nghệ là Hàn Ngự Sử, không còn là tên nông dân nữa.
.- Hữu lễ, hữu lễ. Hàn Nghệ chắp tay, lại nói: - Thật xin lỗi, xin lỗi, để các vị tiền bối chờ lâu. Có điều, ta hẳn là không đến trễ chứ.
.Cố Ngôn Thương vội nói: - Không có, không có, bây giờ còn một khắc nữa mới đến giờ hẹn, là chúng ta đến sớm thôi.
.- Hóa ra là vậy, ta còn cho rằng ta đến trễ.
.Hàn Nghệ khẽ thở phào một hơi, cười nói: - Hôm nay chỉ nói chuyện làm ăn, đừng gọi ta là Hàn Ngự Sử gì đó, để tránh đến lúc đó có người nói ta lấy công mưu tư, gọi ta là Hàn Nghệ, hoặc Hàn tiểu ca là được.
.Cố Ngôn Thương cười gật đầu, dù sao thì ngươi nói cái gì chính là cái đó.
.Hàn Nghệ đưa tay ra nói: - Vậy chúng ta vào bàn bạc đi.
.- Hàn Ngự Sử mời vào trước.
.Cố Ngôn Thương vươn tay ra nói.
.- Nào dám chứ, Cố lão là tiền bối, đương nhiên là vào trước.
.- Không không không, Hàn tiểu ca là khách, theo lý nên vào trước.
.Hàn Nghệ biết cho dù mình tiếp tục khiêm nhường, đối phương cũng không dám đi trước một bước, có việc cầu người chính là như vậy, vươn tay cười nói: - Vậy cùng vào đi.
.Nhưng Cố Ngôn Thương vẫn chậm hơn Hàn Nghệ một bước, cho đến bây giờ ông ta cũng không dò được tâm tư của Hàn Nghệ, do vậy rõ ràng vô cùng thận trọng.
.Hàn Nghệ khách sáo, bọn Tiền Đại Phương lại không khách sáo, đi theo Hàn Nghệ bước nhanh vào, để lại đám người Ngụy Thanh giống như ăn phải phân vậy, muốn lúng túng thế nào thì lúng túng thế đó.
.Thật sự là ứng với câu nói kia, thứ mình không muốn thì đừng cho người.
.Chỉ là báo ứng đến quá nhanh.
.Đi vào trong Thị sở, quan viên trong này đều đã rời đi, dọn chỗ dành cho bọn họ, thực ra ngồi ở đây cũng chỉ mất mặt. Ai cũng biết hôm nay Hàn Nghệ lớn nhất, bọn họ cũng không nói nên lời, còn không bằng giấu mặt ở nhà.
.Vào trong phòng rồi, Hàn Nghệ và Cố Ngôn Thương tự nhiên ngồi ở vị trí thượng tọa, những người còn lại lại chia ra ngồi hai bên. Đương nhiên, tâm tình của nhân mã hai bên hoàn toàn khác nhau.
.Cố Ngôn Thương cười nói: - Hàn tiểu ca quả thật là thanh xuất vu lam thắng vu lam, lão hủ làm ăn lâu như vậy rồi nhưng chưa từng gặp được thương nhân thông minh tuyệt đỉnh như Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nào có, nào có, Cố lão quá khen rồi, ta còn muốn thỉnh giáo một vài kinh nghiệm làm ăn với Cố lão nữa.
.Nếu ta dạy được ngươi thì sẽ không ngồi ở đây. Cố Ngôn Thương nghe thấy mà trong lòng rất không thoải mái. Tổ tiên của mình buôn bán đời đời, nhưng bây giờ lại phải cúi đầu trước một mao đầu tiểu tử, lại nói: - Hàn tiểu ca, mấy ngày trước thật sự là xin lỗi, đó chỉ là hiểu lầm thôi.
.- Hiểu lầm?
.Ông ta nói được một nửa, Hàn Nghệ đã giơ tay lên không chút nể tình ngắt lời ông ta, hỏi ngược lại: - Hiểu lầm gì?
.Cố Ngôn Thương sửng sốt, hơi kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, sắc mặt của ngươi thay đổi cũng quá nhanh đi.
.Những thương nhân còn lại cũng ngẩn người, căng thẳng muốn đòi mạng.
.Ngươi vừa lên thì đã cứng rắn như vậy, vậy cuộc đàm phán này còn bàn tiếp thế nào chứ, đã nói là hòa giải mà.
.Nhưng đám người Tiền Đại Phương lại rất sung sướng, chính là bầu không khí này nha.
.Hù chết các ngươi. Hàn Nghệ đột nhiên cười ha ha, xoay chuyển đề tài nói: - Đây không phải hiểu lầm gì cả, chuyện này vô cùng bình thường. Làm ăn mà, vốn là dựa vào bản lĩnh, giữa đôi bên khó tránh khỏi va chạm, nhường nhịn lẫn nhau là không thể nào, càng không nói tới đúng và sai, cho nên Cố lão không cần giải thích, càng không cần xin lỗi.
.Câu này nói rất lập lờ nước đôi, Cố Ngôn Thương thật lòng không nắm bắt chính xác được, không biết Hàn Nghệ thật lòng, hay là đang nói mát.
.Hàn Nghệ liếc nhìn, rất hứng thú nói: - Chuyện này tuy không có đúng sai, nhưng có thắng thua. Cố lão, ông có biết, các vị thua chỗ nào không?
.Cố Ngôn Thương lại sửng sốt, nói: - Kính mong Hàn tiểu ca chỉ giáo.
.- Chỉ giáo thì không dám.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Mọi người chỉ là giao lưu kinh nghiệm với nhau một chút thôi. Ngừng một lát, hắn tiếp tục nói: - Thật ra các vị thua là thua ở chỗ lòng dạ quá hẹp hòi, không có lòng khoan dung. Ngoài mặt thoạt nhìn các vị vô cùng đồng lòng, nhưng thật ra ai ai cũng đều có tính toán của riêng mình, chỉ sợ chịu chút thiệt thòi, bao gồm cả Cố lão ông, chính vì lòng dạ hẹp hòi này mới khiến các vị bại không đường lui.
.Nói xong, hắn quét mắt nhìn.
.Trên mặt đám người Cố Ngôn Thương, Ngụy Thanh đều xấu hổ muốn chết, lần lượt tránh ánh mắt của Hàn Nghệ.
.Tiền Đại Phương lập tức nói: - Ta cảm thấy Hàn tiểu ca nói rất có lý.
.Triệu Tứ Giáp gật đầu nói: - Chính xác, chính xác.
.Ngụy Thanh liếc mắt nhìn Tiền Đại Phương, trong lòng hận nha.
.Hàn Nghệ cũng không ngăn cản bọn họ, dẫn bọn họ đến chính là để bọn họ ra vẻ, nhưng cũng không tiếp lời, không đầu không đuôi nói: - Kể cho các vị nghe một câu chuyện vậy.
.- Câu chuyện?
.Cô Ngôn Thương kinh ngạc nói.
.Hàn Nghệ nói chuyện mãi mãi đều đột ngột như vậy.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Còn nhớ năm ta mười tuổi, ta và mấy người bạn trong thôn lên núi chơi, đột nhiên phát hiện một quả trứng gà rừng. Khi đó mọi người đều rất nghèo, bình thường làm gì có trứng mà ăn, cho nên ai ai cũng muốn ăn, chia sao cũng không đủ. Nói đoạn hắn đột nhiên hỏi Cố Ngôn Thương:
.- Không biết Cố lão cho rằng, quả trứng này làm sao chia đây?
.Cố Ngôn Thương nghe mà nghi hoặc không thôi, nói: - Lão hủ cho rằng ai nhìn thấy trước tiên thì thuộc về người đó?
.- Nhưng có một câu nói rất hay, ai thấy đều có phần nha! Hàn Nghệ nói.
.Cố Ngôn Thương thật sự không có tâm tư suy nghĩ vấn đề này, lắc đầu nói: - Lão hủ cũng không biết.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Lúc đó chúng ta cũng nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được một cách, chính là giữ gìn quả trứng đó thật tốt, ấp trứng thành gà, nuôi lớn con gà, như vậy là đủ chia cho mọi người. Thật ra thị trường thương nghiệp của Đại Đường chúng ta hiện nay chính là một quả trứng, chỉ riêng Trường An đã có trên trăm vạn nhân khẩu, hơn nữa hàng hóa của chúng ta còn tiêu thụ đến những noi xa xôi như Tây Vực, còn thương nhân chẳng qua chỉ mấy ngàn mà thôi, nhưng lại chống đỡ cho thương nghiệp của Đại Đường ta, lẽ nào các ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Đương nhiên, nói vậy không phải là nói những thương nhân chúng ta lợi hại, mà là chúng ta chỉ sống trong thời đại một quả trứng. Nếu đây chỉ là một cái bánh bao, vậy thì không có gì để nói, ai có thể ăn được thì người đó có bản lĩnh, bánh bao không thể trở nên lớn hơn được. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ quả trứng này có thể ấp thành gà, gà lại có thể đẻ rất nhiều trứng, trứng lại có thể ấp thành gà, đây mới là việc chúng ta phải làm. Các vị có hiểu không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận