Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1316: Quan nhỏ khó làm

.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu, thần sắc vô cùng bình thản, hiển nhiên điều cũng nằm trong dự liệu của lão. Thân là cận thần của hoàng đế, chỉ cần không làm ra bất cứ chuyện đại nghịch bất đạo nào, vậy thì hoàng đế hơn phân nửa sẽ thận trọng suy xét. Bèn hỏi: - Ngươi thấy thế nào đối với chuyện này?
.Hàn Nghệ trầm ngâm nói: - Trước mắt mà nói, cũng không nói được gì. Tuy bệ hạ có chút nghiêng về bên Lý Nghĩa Phủ, nhưng bệ hạ cũng không thể dám làm trái hẳn với ý của thiên hạ, mà đi bao che cho Lý Nghĩa Phủ. Còn Đỗ Chính Luân kia cũng không dễ chọc, chỉ cần Lý Nghĩa Phủ không lấy ra được chứng cứ để giải vây cho mình, vậy thì cho dù bệ hạ có muốn bao che cho ông ta cũng là không thể nào. Điều này chỉ có thể xem trò chơi của hai bên thôi.
.Tuy nói là thời đại phong kiến, nhưng cũng không phải hoàng đế nói là được. Đây vốn dĩ là sự đấu tranh của hai đối thủ ngang sức ngang tài, vậy thì hoàng đế chỉ có thể cân bằng ở giữa, không thể nào hoàn toàn thiên vị một bên. Nếu như vậy, tất sẽ tạo thành sự bất mãn cho những đại thần khác.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy hơi nhíu mày lại, hình như là đang suy nghĩ điều gì đó.
.Hàn Nghệ nói: - Thái úy, không phải là ông muốn ra tay đó chứ?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc hắn một cái, nói: - Ngươi nghĩ sao?
.Rìu Tam bản này của Đỗ Chính Luân chơi một cách trơn trượt như vậy, ngoài dự liệu của lão. Cơ hội này đã xuất hiện rồi, vậy có phải nắm chắc nó trong tay hay không?
.Nếu có thể mượn việc này để diệt trừ Lý Nghĩa Phủ, vậy thật sự là chặt đứt phụ tá đắc lực của Võ Mỵ Nương rồi, hơn nữa phụ tá đắc lực này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Bởi vì Lý Nghĩa Phủ thượng vị là thông qua một sự kiện đặc biệt, vì vậy bọn họ và Võ Mị Nương đều có mối liên hệ đặc biệt.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta vẫn cho rằng nếu như Thái úy ra tay, vậy ngược lại sẽ là giúp Lý Nghĩa Phủ một tay. Hiện giờ sở dĩ bệ hạ cảm thấy khó xử đó là do Đỗ Chính Luân và Lý Nghĩa Phủ đều là người do bệ hạ đề bạt lên, cho dù là bên phía hoàng hậu cũng không tiện nói nhiều gì. Nếu như Thái úy ông ra tay, thì tính chất của vụ án này sẽ khác nhau rất lớn rồi, bọn Hứa Kính Tông sẽ liều mạng mà bảo vệ Lý Nghĩa Phủ.
.Trưởng Tôn Vô Kỳ gật đầu nói: - Người nói không sai, chuyện này lão phu đích thực là không tiện ra mặt. Được rồi, vậy thì chúng ta ngồi xem hổ đấu, chỉ mong Đỗ Chính Luân đừng có làm lão phu thất vọng mới phải.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng án này lại xuất hiện một nhân vật mấu chốt.
.- Lưu Nhân Quỹ. Trưởng Tôn Vô Kỵ nói.
.Không ngờ rằng tin tức của lão lại linh thông như vậy. Hàn nghệ gật đầu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Người này lão phu rất quen thuộc, tuyệt không sợ uy quyền thế lực. Lúc xưa Lai Tể ba lần bốn lượt tiến cử người này với lão phu, nhưng mà người này lại không muốn dựa vào bất cứ bên nào, lúc nào cũng đều giữ mình trong sạch. Kỳ thực từ sớm y đã nhận được sự thưởng thức của Thái Tông thánh thượng, nhưng mà lại chỉ dừng lại ở Cấp sự trung. Không phải y không có tài năng, mà là do y quá cố chấp theo ý mình. Đỗ Chính Luân tiến cử Lưu Nhân Quỹ đích thực là một quân cờ tuyệt diệu.
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Vậy theo Thái úy thấy, Lưu Nhân Quỹ này chắc là đối thủ của Lý Nghĩa Phủ?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Tuy người này ngay thẳng, nhưng cũng vô cùng thông minh, nếu không như vậy, y đâu có thể ở mãi Môn Hạ Tỉnh?
.Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Điều này cũng đúng.
.Sau khi cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ bàn bạc xong, Hàn Nghệ xuống thuyền, lại chạy tới chỗ huấn luyện bay xem xét, mà mỗi lần hắn đến một bận, số người xem lại nhiều hơn một chút, hơn nữa còn đều là con em nhà quyền quý giàu có là chính. Bởi vì dân chúng bình thường phải làm việc, chỉ còn lại đám người này rảnh rỗi đến nhức cả trứng đến xem.
.Mỗi một lần Nguyên Ưng, Tiểu Dã đáp xuống, trong đám người đó không phiền chán mà bộc phát ra từng trận kinh hô. Tuy bọn họ đã xem nhiều lần, nhưng mà mỗi lần Nguyên Ưng, Tiểu Dã bay trên không trung, bọn họ vẫn còn tự cảm thấy vô cùng kinh hiểm và mới lạ.
.Nguyên Ưng, Tiểu Dã cũng không phiền chán bay lượn từng lần từng lần một. Trước đây, việc bay lượn trên không gian thấp kia đã khiến cho bọn họ có hứng thú như vậy, huống chi là bay lượn trên không gian cao này càng khiến cho bọn họ kích động không thôi. Đương nhiên, bọn họ luyện tập khắc khổ như vậy chỉ là vì có thể bay lượn ở nơi cao hơn.
.Ngoài ra, mỗi một lần Hàn Nghệ đến, đám con em nhà quyền quý giàu có đó đều vây lấy hắn, hỏi đủ thứ chuyện. Kỳ thực bọn họ cũng muốn thử, nhưng mà bọn họ không dám. Bọn họ hi vọng Hàn Nghệ có thể cho họ sự bảo đảm, nhất định sẽ không rớt xuống.
.Hàn Nghệ cũng không ngu xuẩn như vậy. Thật ra chỉ cần hắn vừa tuyên truyền, cánh lượn này lập tức có thể chấn kinh Trường An, nhưng mà hắn không hề làm như vậy. Mà còn lúc nào cũng nhấn mạnh, kỹ thuật chưa thành thạo, không thể bay lung tung, cẩn thận không giữ được mạng nhỏ. Hắn sợ phải chịu trách nhiệm mà.
.Lưu Nhân Quỹ này đang ở Môn Hạ Tỉnh viết văn chương, viết rất tốt. Chín giờ sáng đi làm, năm giờ chiều về nhà, cuộc sống trôi qua cũng vô nghĩ vô lo. Nhưng mà không ngờLý Trị đột nhiên mệnh lệnh cho ông ta đi điều tra án của Tất Chính Nghĩa, điều này thật sự khiến ông ta có chút trở tay không kịp. Đương nhiên, Lý Trị cũng không có nói Lý Nghĩa Phủ liên quan đến chuyện này, bởi vì mấu chốt của chuyện này vẫn là ở chỗ có phải Tất Chính Nghĩa nhận được sự sai khiến của Lý Nghĩa Phủ hay không. Điểm này chưa được xác định, Lý Trị cũng không muốn nói Trung thư lệnh do mình đề bạt lên vậy mà lại làm ra chuyện thái quá như vậy.
.Lưu Nhân Quỹ đương nhiên không có quyền từ chối, ông ta chỉ có thể nghe lệnh, thế là đồng thời trong khi tiếp nhận mệnh lệnh, ông ta lập tức bàn giao công việc với đồng liêu, chuẩn bị đến Đại Lý Tự điều tra vụ án này. Nhưng mà trong lúc bàn giao công việc, các đồng liêu đều kính trọng nhưng không dám lại gần đối với ông ta. Bởi vì đây rất rõ ràng là sự đấu trong của hai phái trong triều, ngươi là một Cấp sự trung nhỏ bé kẹt ở giữa, vậy thì cho dù ngươi phán như thế nào, ngươi đều sẽ đắc tội với người khác, như vậy đương nhiên phải nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với ông ta.
.Lưu Nhân Quỹ đều nhìn thấy ở trong mắt, vì thế sau khi bàn giao xong, bất giác thở dài một hơi, thật là thói đời nóng lạnh mà.
.- Lưu Cấp sự vì sao thở dài?
.Chợt nghe bên cạnh có một người hỏi.
.Lưu Nhân Quỹ quay đầu lại nhìn, thấy là Vương Đức Kiệm, vội đứng lên hành lễ nói: - Thì ra là Vương Xá nhân, thất kính, thất kính.
.Người tới chính là Vương Đức Kiệm.
.Vương Đức Kiệm chắp tay nói: - Lưu Cấp sự hình như gặp phải chuyện khó khăn?
.Lưu Nhân Quỹ liếc nhìn y một cái, cười khổ nói: - Vương Xá nhân hà tất phải hỏi nhiều làm gì?
.Vương Đức Kiệm thở dài nói: - Đúng vậy, chuyện này thật sự khó làm. Nếu như làm không tốt thì chính mình cũng bị lôi vào.
.Lưu Nhân Quỹ hơi trầm ngâm nói: - Vương Xá nhân xưa nay túc trí đa mưu, không biết có thể chỉ điểm cho Lưu mỗ vài câu không?
.- Ai ôi! Vương Đức Kiệm vội xua tay, nói: - Nếu như ta có cách, vậy cũng sẽ không rơi xuống đầu ngươi rồi. Ngươi nghĩ mà xem, chuyện này liên quan đến Trung thư lệnh, nhưng lại không có một đại thần trung tâm nào tham gia điều tra, có thể thấy bọn họ cũng biết đây là một chuyện phiền phức, ai cũng không muốn dẫn lửa đốt thân, chính vì vậy bệ hạ mới giao cho ngươi.
.Lưu Nhân Quỹ nghe vậy, lại thở dài thườn thượt, nói: - Ai nói không phải chứ. Ta là một Cấp sự trung, để cho ta đi điều tra vụ án này, việc này việc này ta đi điều tra như thế nào. Ai, thật sự làm khó ta mà.
.Tròng mắt Vương Đức Kiệm đảo đi đảo lại, chắp tay nói: - Cái này Vương mỗ thật sự là muốn mà chẳng giúp được, Vương mỗ xin cáo từ trước.
.Lưu Nhân Quỹ ngẩn ra, vội chắp tay nói: - Vương Xá nhân đi thong thả.
.Vương Đức Kiệm này ra khỏi Môn Hạ Tỉnh, lập tức chạy tới một gian nhà nhỏ.
.Y vừa vào nhà, Lý Nghĩa Phủ sớm đã đợi sẵn ở bên trong, liền vội vàng tiến lên phía trước hỏi: - Tình hình như thế nào?
.Vương Đức Kiệm nói: - Lúc nãy ta mới thăm dò qua Lưu Nhân Quỹ, y cũng là thán ngắn thở dài, còn cầu cứu với ta. Có thể thấy y biết chuyện này không đơn giản, y cũng vô cùng e dè.
.Lý Nghĩa Phủ vuốt râu trầm ngâm nói: - Xem ra Lưu Nhân Quỹ này cũng không ngay thẳng giống như lời đồn đại, không biết tiến lùi.
.Vương Đức Kiệm phân tích: - Lưu Nhân Quỹ này năm xưa đích thực vô cùng chính trực, tính khí cũng rất nóng nảy, cũng do vậy mà nhận được sự thưởng thức của Thái Tông thánh thượng. Nhưng hiện giờ y vào Môn Hạ Tỉnh bao nhiêu năm nay, tính khí cứng hơn nữa, có lẽ cũng bị mài tròn rồi.
.Lý Nghĩa Phủ có chủ tâm cười một tiếng.
.Vương Đức Kiệm lại liếc nhìn Lý Nghĩa Phủ, nói: - Nhưng mà Lý Trung thư, chuyện này đã náo thành như vậy, có thể lớn, có thể nhỏ. Ông không thể lơ là nữa, ta thấy vì mục đích an toàn, ông vẫn không nên đi tìm Lưu Nhân Quỹ.
.Lý Nghĩa Phủ làm chuyện này thật sự thái quá mà. Vương Đức Kiệm cũng vô cùng buồn bực đối với Lý Nghĩa Phủ, vì vậy mọi chuyện đều dặn dò đến nơi đến chốn.
.Lý Nghĩa Phủ cau mày hỏi: - Vậy kêu ai đi?
.Vương Đức Kiệm nói: - Có thể để cho lệnh tế Liễu Nguyên Trinh đi trước. Nếu như vậy, cho dù có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, ông cũng có thể phủi sạch quan hệ. Chỉ cần Lý Trung thư ông không có việc gì. Những người khác còn lại cũng tệ không đến mức nào cả.
.Lý Nghĩa Phủ gật đầu.
.Sau khi Lưu Nhân Quỹ bàn giao xong chuyện của Môn Hạ Tỉnh, liền ra khỏi Môn Hạ Tỉnh, chuẩn bị về nhà trước.
.Nhưng mà đi đến một nửa đường, trước mặt có một người đi đến.
.Chính là Đỗ Chính Luân.
.- Hạ quan Lưu Nhân Quỹ bái kiến Đỗ Trung thư.
.Lưu Nhân Quỹ vội tiến lên trước hành lễ.
.Đỗ Chính Luân gật đầu cười hỏi: - Chuyện của Hạ Môn Tỉnh đã bàn giao rõ ràng rồi chứ?
.- Dạ!
.- Nhân Quỹ à, ngươi ở Môn Hạ Tỉnh này bao nhiêu năm rồi?
.- Đã tám năm.
.- Tám năm!
.Đỗ Chính Luân cảm khái nói: - Thời gian trôi qua trong chớp mắt, tám năm đã qua rồi. Nói xong, ông ta lại nói với Lưu Nhân Quỹ nói: - Nhân Quỹ à, đời người ngắn ngủi, ở trong quan trường, người có thể thăng quan tiến chức nhanh chỉ có số ít, có rất nhiều người cả đời đều tầm thường, không phải là họ không có tài, mà là bọn họ không có được cơ hội. Hiện tại bệ hạ đã cho ngươi một cơ hội, ngươi nên nắm cho chắc, cũng đừng để bệ hạ thất vọng mới đúng.
.Lưu Nhân Quỹ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: - Lời dạy bảo của Đỗ Trung thư, hạ quan nhất định ghi khắc trong lòng.
.Đỗ Chính Luân nói:
.- Đương nhiên lão phu tin ngươi. Tin tưởng ngươi cũng sẽ theo lẽ công bằng chấp pháp. Nếu không như thế, lão phu cũng không tiến cử ngươi trước mặt bệ hạ.
.Lưu Nhân Quỹ nói: - Được Đỗ Trung thư dìu dắt, Nhân Quỹ cảm kích vô cùng.
.- Tốt tốt tốt.
.Ra khỏi hoàng cung, Lưu Nhân Quỹ lảo đảo về nhà. Nhưng mà thê tử ông ta thấy phu quân về sớm như vậy, không khỏi hiếu kỳ hỏi: - Phu quân, sao ông về sớm như vậy?
.Lưu Nhân Quỹ cười nói: - Trong triều không có chuyện gì, liền về nhà trước. Ai thật là mệt mà. Ta đi nghỉ ngơi trước một chút.
.Khi đang nói chuyện, ông ta vào phòng ngủ, nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
.Thê tử ông ta trong lòng hiếu kỳ, nhưng thấy Lưu Nhân Quỹ mệt mỏi như vậy, lập tức cũng không tiện hỏi nhiều, vội vàng căn dặn hạ nhân chuẩn bị thức ăn.
.Đêm đó.
.Khi Lưu Nhân Quỹ chuẩn bị nghỉ ngơi, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
.Không cần đến nửa khắc, nô tì kia liền tiến vào nói: - Lão gia, Thiếu phủ Liễu Thiếu giám nói có chuyện cầu kiến lão gia.
.Lưu Nhân Quỹ nghe xong, đột nhiên ngồi dậy, nói thầm: - Đến cũng thật nhanh mà.
.- Liễu Thiếu giám, Liễu Thiếu giám nào?
.Thê tử của Lưu Nhân Quỹ chưa từng nghe Lưu Nhân Quỹ có qua lại với Liễu Thiếu giám, nhưng mà bà ta còn chưa dứt lời, Lưu Nhân Quỹ đến giày cũng không mang vào đã chạy ra ngoài rồi.
.Liễu Nguyên Trinh còn đứng trước cửa, dù sao y cũng đến đây lần đầu tiên, hạ nhân cũng không quen biết, nào dám mời vào phòng, nhìn thấy cửa đột nhiên mở ra, lại nhìn thấy Lưu Nhân Quỹ đang mặc đồ ngủ, đi chân trần đang đứng trong cửa, bất giác cả kinh, có phải mình đến sai chỗ rồi không, đây không giống như một quan viên a.
.Lưu Nhân Quỹ trước tiên là thò đầu ra ngoài nhìn ngó xung quanh.
.Liễu Nguyên Trinh bị dọa sợ giật nảy người, nhưng mà y cũng bừng tỉnh lại, lập tức chắp tay thi lễ, nhưng vẫn chưa kịp mở miệng, Lưu Nhân Quỹ một tay liền kéo y vào trong.
.- Liễu Thiếu giám, ngươi là vì vụ án của Tất Chính Nghĩa mà đến?
.Mặt Lưu Nhân Quỹ tràn đầy lo âu nhìn Liễu Nguyên Trinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận