Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 285.2: Bí quyết của câu đố mẹo.

.Bốn người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngoài cửa viện có một đại mỹ nhân đứng đó, gió thổi tóc mai, mày liễu nhàn nhạt, làn da nhẵn mịn như mảnh ngọc dịu dàng, bờ môi hồng mang theo nụ cười nghiền ngẫm càng thêm kiều diễm, sợi tóc hai bên má theo gió đu đưa quét vào mặt càng thêm mấy phần phong tình mê người, thân mặc váy dài màu lục nhạt, thắt lưng không buộc chặt, đẹp không tỳ vết.
.Đúng là Tiêu Vô Y!
.Hàn Nghệ đầu tiên là vui vẻ, bởi vì bọn họ đã thương lượng xong từ sớm, để có thể gặp nhau nhiều hơn, nhất định phải làm quen với nhau lần nữa, chỉ là hắn không ngờ Tiêu Vô Y lại chọn hôm nay đến đây, nhưng sau đó là cả kinh, Dương Phi Tuyết từng gặp qua Tiêu Vô Y, hơn nữa Dương Phi Tuyết ngây thơ khờ khạo, rất có thể sẽ nói ra, trong lòng không khỏi sốt ruột, làm sao đây?
.Tiêu Vô Y ngoài cửa đột nhiên nói: - Ta có thể vào không.
.Nếu không cho nàng vào, ta chẳng phải xong đời sao, Hàn Nghệ vội đứng lên nói: - Mời vào, mời vào.
.Tiêu Vô Y đi đến, ánh mắt lại nhìn về phía Nguyên Mẫu Đơn, mỉm cười nói: - Trước đó tiểu muội ở bên ngoài nghe thấy Mẫu Đơn tỷ đến đây, nhưng không thấy đâu, là một nữ tỳ của Phượng Phi Lâu nói cho muội biết tỷ ở đây, muội đặc biệt đến đây hỏi thăm Mẫu Đơn tỷ.
.Nguyên Mẫu Đơn cũng đứng dậy, mỉm cười nói: - Ta không nhận nổi.
.Tiêu Vô Y nói: - Tỷ là nhị tỷ của muội, sao lại không nhận nổi chứ.
.Nguyên Mẫu Đơn mỉm cười, nói: - Muội về khi nào vậy?
.- Mấy ngày rồi.
.- Về thì tốt rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu, nhưng cũng không nói nhiều.
.Hai người các nàng quen nhau, Hàn Nghệ đã đoán được từ lâu, nhưng thấy chỉ giao lưu mấy câu ngắn ngủi, hình như giữa hai người có chút mâu thuẫn, có điều lúc này cũng không có thời gian nghĩ những chuyện này, quan trọng là Dương Phi Tuyết ở đây.
.Nào biết vẻ mặt Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: - Mẫu Đơn tỷ, vị này là?
.Tình huống gì đây? Hàn Nghệ nhìn mà ngơ ngẩn.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Vị này là trưởng nữ của Tống Công, Vân Thành quận chúa. Nói đoạn lại chỉ Dương Phi Tuyết nói: - Vị này là bát nữ nhi của Thứ Sử Dương Châu Dương Tư Nột.
.Dương Phi Tuyết vội đứng lên nhẹ nhàng thi lễ nói:
.- Phi Tuyết bái kiến Vân Thành quận chúa.
.Tuy nàng là quý tộc, nhưng so với Tiêu Vô Y thì không chỉ kém một bậc nha!
.Tiêu Vô Y cười nói: - Phi Tuyết muội muội cần gì đa lễ, muội cứ gọi ta là Vô Y tỷ đi. Tiêu gia chúng ta và Dương gia các muội cũng coi như là thế giao. Nói đoạn nàng lại nhìn Hàn Nghệ, cười nói: - Hàn tiểu ca, đã lâu không gặp.
.Hàn Nghệ xuất thân là lừa gạt, lập tức chắp tay nói: - Hàn Nghệ bái kiến Vân Thành quận chúa.
.Bởi vì lần trước ở Phượng Phi Lâu, hắn đã nhìn thấy Tiêu Vô Y. Khi đó Nguyên Liệt Hổ cũng ở đó, Nguyên Mẫu Đơn có lẽ cũng biết, nếu vờ như không biết ngược lại sẽ khiến người ta sinh nghi.
.- Hàn tiểu ca không hổ là bạn của phụ nữ, ngồi trong nhà mà cũng có mỹ nữ vờn quanh. Tiêu Vô Y trong nụ cười có gai nói.
.Muội nàng ấy, ta có thể kiện nàng đe dọa không. Lão tử bị dọa nha. Hàn Nghệ nói: - Hư danh mà thôi, Vân Thành quận chúa quá khen.
.Trong mắt Dương Phi Tuyết lóe lên ý cười.
.Nguyên Mẫu Đơn cười khổ nói:
.- Vô Y, muội thật sự không chút thay đổi nào.
.Tiêu Vô Y nhướng mày nhỏ lên, nói: - Tại sao muội phải thay đổi?
.Nguyên Mẫu Đơn mỉm cười, không lên tiếng.
.Xem ra hai người các nàng thật sự không hợp nha, thật sự là hỏng bét mà! Hàn Nghệ thấy bầu không khí lúng túng, thế là nói: - Vân Thành quận chúa mời ngồi, mời ngồi.
.Tiểu Dã nhanh chóng đứng lên đi ra sau lưng Hàn Nghệ. Nếu là người khác, nó chắc chắn sẽ không nhường, nhưng nó biết vị này là đại tẩu, nhất định phải nhường.
.Tiêu Vô Y liếc nhìn Tiểu Dã, gật đầu nói cám ơn, sau đó ngồi xuống.
.Ánh mắt Hàn Nghệ nhanh chóng quét qua ba vị mỹ nhân trước mặt, đây vốn là phúc tề nhân nha, khổ là quan hệ âm thầm vô cùng vi diệu, làm cho hắn giống như ngồi trên đống than, ngồi đó toát mồ hôi.
.Tiêu Vô Y ngược lại thản nhiên tự đắc, cười nói: - Vừa rồi các ngươi đang nói gì vậy, hình như rất vui.
.Dương Phi Tuyết nói: - À, là Hàn Nghệ ra câu đố thông minh, rất thú vị.
.- Câu đố thông minh?
.Tiêu Vô Y nghiêng mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: - Không biết ta có may mắn được kiến thức câu đố thông minh của Hàn tiểu ca không?
.Nàng đã nói thế rồi, ta có thể không ra sao. Hàn Nghệ cười nói: - Vân Thành quận chúa quá lời rồi, chỉ là câu đố thông minh, không đáng nhắc đến. Ngừng một lát, hắn trầm ngâm một chút, nói: - Chính giữa Vạn Niên Cung là gì?
.- Chính giữa Vạn Niên Cung là gì?
.Dương Phi Tuyết buồn bực nói: - Đây là câu gì vậy, ta còn chưa từng đến đó.
.Tiêu Vô Y cau chặt hàng mày đen, dường như cũng không có đầu mối.
.Nguyên Mẫu Đơn nghĩ một lát, đột nhiên mỉm cười, nói: - Vạn Niên Cung, chính giữa là Niên.
.Nữ nhân này không ngốc nha! Nhanh vậy đã nắm bắt được ảo diệu trong đó. Hàn Nghệ gật đầu nói: - Mẫu Đơn nương tử nói đúng, chính là Niên.
.Dương Phi Tuyết ngẩn người, bật cười khanh khách.
.- Đây là câu đố thông minh gì chứ, rõ ràng là đầu cơ trục lợi. Tiêu Vô Y khẽ hừ một tiếng.
.Ra đề cũng là nàng muốn, đáp không trúng lại thành đầu cơ trục lợi, nàng thật sự là bá đạo mà. Hàn Nghệ nhỏ giọng lẩm bẩm: - Đầu cơ trục lợi nàng cũng không đáp được, còn không biết xấu hổ mà nói.
.Tiêu Vô Y trầm mày nói: - Chàng nói cái gì?
.Hàn Nghệ lúng túng nói: - Không có gì, không có gì.
.Tiêu Vô Y hình như tức giận không ít, ngực lại phập phồng nhấp nhô, nói: - Chỉ là câu đố thông minh, sao ta có thể không đáp được, chàng ra thêm câu nữa.
.Đây không phải là khẩu khí dùng để hỏi, mà là ngữ khí dùng để ra lệnh.
.Ra thì ra. Hàn Nghệ nói: - Mẹ của Tiểu Minh có ba nhi tử, đứa lớn tên là Đại Minh, đứa thứ hai là Nhị Minh, đứa thứ ba tên gì?
.Dương Phi Tuyết trầm ngâm một lát, nói: - Ta biết, chính là Tiểu Minh.
.Hàn Nghệ cười gật đầu.
.Dương Phi Tuyết vui mừng không thôi, nói: - Cuối cùng đáp trúng một đề rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn liếc mắt nhìn Tiêu Vô Y, mỉm cười lắc đầu.
.- Phi Tuyết muội muội thật sự là thông minh sắc sảo nha! Tiêu Vô Y mỉm cười nói, tuy là vẫn duy trì nụ cười khẽ bình tĩnh, nhưng trong mắt bắt đầu nổi lên hàn quang rồi, đặc biệt khóe mắt còn hướng về phía Hàn Nghệ.
.Dương Phi Tuyết cười hì hì, rất đắc ý, ngoài miệng lại nói: - Muội còn thua xa Vô Y tỷ và Mẫu Đơn tỷ.
.Nhưng lại không biết câu nói kia càng đâm vào chỗ đau của Tiêu Vô Y, ở đây chỉ có mình nàng chưa đáp trúng câu nào.
.Hàn Nghệ nhìn thấy cả, nghĩ bụng, vậy không được, tốt xấu gì nàng cũng là lão bà, không lý nào khiến lão bà của ta mất mặt được, phải cho chút ám chỉ mới được, ho nhẹ một tiếng, nói: - Dùng dưa hấu và hồ lô đánh đầu, cái nào đau?
.Hàn Nghệ nghiêng mắt nhìn Tiêu Vô Y, một tay gãi huyệt thái dương, còn lén gật đầu mấy cái.
.Tiêu Vô Y đúng là có lòng giờ trò lừa gạt, nhưng nàng đã quen tranh đấu với Hàn Nghệ rồi, không nghĩ rằng Hàn Nghệ sẽ ám chỉ cho nàng. Nàng gần như đang nhớ lại khoảng thời gian ở Dương Châu, hoàn toàn không ngờ rằng nàng đã trở thành thê tử của Hàn Nghệ, nên đương nhiên là không giống nha! Vẫn đang cúi đầu nghĩ.
.Nguyên Mẫu Đơn ngồi đối diện, vừa lúc liếc mắt nhìn thấy, nói: - Đầu đau.
.Tiêu Vô Y phản ứng lại ngay, ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy tư thế của Hàn Nghệ, lại liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, lửa giận thiêu đốt trong mắt.
.Lần này thật sự là hiểu lầm cực lớn nha, ta muốn ám chỉ với nàng mà, nàng không nhìn còn trách ta. Trong lòng Hàn Nghệ kêu khổ không ngừng, ngoài miệng lại nói: - Mẫu Đơn nương tử thật thông minh, không sai, đáp án là đầu đau. Tê.
.Đột nhiên hắn rít mạnh một hơi.
.Dương Phi Tuyết nói: - Ngươi làm sao vậy?
.Hàn Nghệ bày ra nụ cười, nói:
.- Không sao, không sao, ngồi lâu chân hơi tê thôi.
.Nói xong hắn còn vờ như đưa tay xoa bắp đùi, thầm mắng, người phụ nữ này thật độc mà.
.Dương Phi Tuyết đang lúc cao hứng, cũng không chú ý nhiều, nói: - Ngươi ra thêm một đề đi!
.Còn ra, muốn mạng đó. Hàn Nghệ cũng khó nha.
.Tiêu Vô Y đột nhiên cười nói: - Thật sự cũng có chút thú vị, chàng ra thêm đề nữa đi.
.Lần này nàng lại bỏ qua.
.Nàng thôi đi, đáp không trúng lại trách ta, ta thật khó làm người mà! Hàn Nghệ cũng phải suy nghĩ thật kỹ, không thể tùy tiện làm loạn, hắn đột nhiên đảo mắt, nói: - Có một chữ, ai ai cũng đọc sai. Xin hỏi là chữ gì?
.Thừa dịp Dương Phi Tuyết, Nguyên Mẫu Đơn trầm ngâm, bàn tay xoa đùi của Hàn Nghệ đột nhiên lặng lẽ đặt lên đùi Tiêu Vô Y, thật sự là đầy đặn nha.
.Tiêu Vô Y trợn hai mắt, nhưng sau đó lại chuyển giận thành vui, mỉm cười nói: - Ta biết rồi, là chữ sai.
.Dương Phi Tuyết ồ một tiếng, đột nhiên bừng tỉnh, có chút hối hận nói: - Đúng nha, là chữ sai.
.Tiêu Vô Y cười nói:
.- Ta đã nói không có gì khó mà, vừa rồi chỉ là ta chưa nắm được bí quyết thôi.
.Không sai, không sai, bí quyết chính là để cho ra sờ, trong lòng Hàn Nghệ vui vẻ, giờ phút này hắn yêu chết câu hỏi mẹo rồi, thật sự là quá kích thích mà.
.Dương Phi Tuyết lại ngây thơ, chỉ cảm thấy thú vị, nói: - Bây giờ muội đáp trúng một câu, Vân Thành quận chúa đáp trúng một câu, Mẫu Đơn tỷ đáp trúng hai câu, chúng ta coi ai có thể đáp trúng ba câu trước, được không?
.Tiêu Vô Y tự tin nói: - Chủ ý này không tệ. Nói đoạn, nàng hơi khiêu khích liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu nói: - Như vậy rất tốt.
.Hàn Nghệ lại mang vẻ mặt khó xử nói: - Ba câu à!
.Dương Phi Tuyết nói: - Chẳng lẽ quá nhiều sao? Vậy ngươi nghĩ ra mấy câu thì mấy câu vậy.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Đương nhiên không phải, ta chỉ cảm thấy ba câu quá ít rồi, bằng không thì ba mươi câu, thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận