Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 638.1: Gừng càng già càng cay.

.Ngày thứ hai lúc xế chiều, Hàn Nghệ đi tới bên sông Vị Thủy.
.Ở bờ sông có một con thuyền nhỏ đang thả neo, người chèo thuyền trên thuyền lập tức hô: - Khách quan, muốn ngồi thuyền a?
.- Không sai. Hàn Nghệ gật gật đầu
.- Không biết khách quan muốn đi nơi nào?
.- Tùy tiện.
.- Tới liền mời khách quan lên thuyền.
.Sau khi Hàn Nghệ bước trên chiếc thuyền nhỏ, chiếc thuyền liền nhanh chóng rời khỏi bờ sông.
.Hàn Nghệ vào đến trong khoang thuyền, chỉ thấy bên trong có một vị lão giả đang ngồi, hắn chắp tay nói: - Hạ quan gặp qua Thái úy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu, nói:
.- Ngồi đi.
.Hàn Nghệ ngồi xuống.
.- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Trưởng Tôn Vô Kỵ nói ngay vào điểm chính.
.Hàn Nghệ nói: - Cụ thể ta cũng không rõ ràng, ta chỉ biết là Lý Nghĩa Phủ khi ở Môn Hạ tỉnh trùng hợp nhìn thấy điều lệnh về y, bởi vậy y mới tiên phát chế nhân.
.- Hóa ra là như vậy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi khép hai mắt, thở dài: - Lão phu chính là lo lắng điểm này, vì vậy mới để Hàn Viện tự mình đi thượng tấu, tránh cho trước đó để lộ ra phong thanh, đợi chiếu lệnh vừa đến Thượng thư tỉnh, liền lập tức điều Lý Nghĩa Phủ đi, không nghĩ tới, phòng phải phòng trái, vẫn là lợn lành chữa thành lợn què rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Thái úy, hạ quan và Lý Nghĩa Phủ cũng từng có một chút giao tế, con người người này vô cùng thiện loại, Thái úy nên cẩn thận nha.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, nói: - Người này tâm thuật bất chính, tiếu lí tàng đao, một tên tiểu nhân, lão phu đã sớm biết rồi, cũng đã sớm muốn giáng chức y đi ra bên ngoài, chỉ tiếc trước đó đã không chuyển y đi đúng lúc, thế cho nên mới nuốt vào quả đắng hôm nay, đây đều là lỗi của lão phu a. Nói xong, ông ta liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Ta nghe nói bệ hạ còn ban cho y một hộp châu báu, không biết y đã nói những cái gì, mà dụ dỗ được bệ hạ vui vẻ như thế.
.Hàn Nghệ chi tiết nói: - Y đề nghị thăng Võ Chiêu nghi làm Thần Phi.
.- Thần Phi!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, đem toàn bộ kế sách của Lý Nghĩa Phủ báo cho Trưởng Tôn Vô Kỵ biết.
.- Lý Nghĩa Phủ ngươi khá lắm, trước kia lão phu thật không có phát hiện ngươi còn có thủ đoạn này.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lòng dạ là sâu không thấy đáy, mà cũng bị chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, bởi vì ông ta trước giờ không quen nhìn Lý Nghĩa Phủ, nếu không vì việc Võ Mị Nương, ông ta sớm đã đẩy Lý Nghĩa Phủ đi rồi, đối với bất kỳ việc gì mà Lý Nghĩa Phủ làm thì đều cảm thấy khinh bỉ và tức giận.
.Hàn Nghệ trầm mặc không nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ phát giác chính mình thất thố, khẩn trương ổn định lại, nói: - Về chuyện Thần Phi, ngươi thấy như thế nào.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, không có lên tiếng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Ngươi nghĩ như thế nào, thì hãy nói như thế nấy đi.
.Hàn Nghệ lúc này mới nói: - Thái úy, hành động lần này của Lý Nghĩa Phủ vô cùng âm hiểm, quả thật lấy lui làm tiến, hiện giờ bệ hạ chủ động nhường một bước, nếu Thái úy vẫn không muốn đồng ý mà nói, như vậy sẽ khiến cho bệ hạ mất mặt, không khí sẽ trở nên càng căng thẳng, ta cảm thấy Thái úy cũng có thể lui một bước, tránh cho sự tình phát triển tới hướng không thể dự tính, giảm bớt thế cuộc khẩn trương trước mắt.
.- Ngươi nói cũng có đạo lý.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, đột nhiên lại nói: - Nhưng ngươi có từng nghĩ đến hay không, tứ phi cửu tần chính là cổ chế, cũng là quốc chế, nếu bệ hạ dễ dàng là có thể thay đổi quốc chế, vậy còn có cái gì là không thể thay đổi nữa, đây cũng không phải là vấn đề mặt mũi.
.Hàn Nghệ nghe giọng điệu ông ta vẫn còn một loại giọng điệu bề trên, nghĩ thầm rằng, xem ra ông ta vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, hiện tại Lý Trị cũng không phải là bé con nữa rồi, dự phán tình thế sai lầm, chỉ sợ chỉ sẽ gieo gió gặt bão a gật đầu nói: - Thái úy nói rất đúng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn hắn một cái, hiếu kỳ nói: - Ngươi hôm nay như thế nào trở nên ít lời như vậy.
.- Không phải. Hàn Nghệ cười khổ nói: - Kỳ thật Thần Phi thành hay không, ta cũng không thèm để ý, chỉ là ta từ trên căn bản liền phản đối sách lược này, bởi vậy mặc kệ Thái úy tính thế nào, ta đều không có bất kỳ ý kiến gì.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Kế sách này của Lý Nghĩa Phủ, dấu diếm ý châm ngòi, như vậy mâu thuẫn giữa bệ hạ và Thái úy sẽ trở nên gay gắt, mà Thái úy là trụ cột vững vàng của Đại Đường ta, nếu quan hệ với bệ hạ căng thẳng, bất lợi cho đại cục, cho dù ta không phải người của Thái úy, ta cũng sẽ hy vọng có thể hòa bình giải quyết việc này, làm cho sự việc quá căng thẳng, đối với ai cũng đều không tốt.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy trong mắt hiện lên một chút tán sắc, hết sức vui mừng vuốt râu cười nói: - Lão phu quả nhiên không có nhìn lầm người, ngươi có thể có tâm tư như vậy, thật sự là đáng quý a.
.- Thái úy quá khen.
.Hàn Nghệ đột nhiên mở miệng nói: - Thái úy, ta tạm thời không muốn tiếp tục tham dự chuyện này.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cả kinh, nói: - Chỉ giáo cho.
.Hàn Nghệ nói: - Không dối gạt Thái úy, ta cũng không quá ưa thích Lý Nghĩa Phủ, mà ta cùng với Thôi gia lại có mâu thuẫn, cùng với Thôi Nghĩa Huyền khẳng định sẽ không có cái gì để nói, nhưng nếu ta cứ tích cực tham dự vào chuyện này, không thể tránh khỏi cùng bọn họ thông đồng làm bậy. Có câu là, đạo bất đồng, bất tương vi mưu, ta thật sự là không muốn quá thân cận với bọn họ, cho nên ta tính toán đem trọng tâm đặt vào trại huấn luyện hoàng gia, và vào ngõ Bắc của ta.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cảm thấy Hàn Nghệ tuy là xuất thân nông phu, nhưng nhưng lại có cái ngông nghênh văn nhân, một phương diện vô cùng tán thưởng, về phương diện khác ông ta lại rất rối rắm, nói: - Nhưng cứ như vậy, bệ hạ có thể sẽ dần rời xa ngươi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Bên kia ta còn phải trợ giúp Võ Chiêu nghi thành lập học viện, trại huấn luyện hoàng gia bệ hạ cũng vô cùng coi trọng, ta chỉ là không tham dự việc này mà thôi, vẫn sẽ thường xuyên gặp mặt bệ hạ đấy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm ngâm một lát, nói: - Như vậy cũng tốt, lão phu quyết định sẽ không bỏ qua cho Lý Nghĩa Phủ, nếu ngươi cùng bọn họ chộn rộn cùng một chỗ, đến lúc đó chỉ sợ vẫn sẽ ngộ thương ngươi, nhất là Đăng Thiện, ông ta đối với ngươi vẫn có phần có ý kiến đó.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không sao, không sao, Hữu Phó Xạ chẳng qua là tính tình hơi có chút cấp tiến, răn dạy vãn bối vài câu, có gì là không thể.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, ha hả nói: - Hàn Nghệ, người tới độ tuổi này như ngươi, thì ngươi là người có khí độ lớn nhất mà lão phu gặp qua, ngươi có thể yên tâm, việc này qua đi rồi, lão phu bất kể như thế nào cũng sẽ đề bạt ngươi đi lên đấy.
.Hàn Nghệ khẩn trương ôm quyền nói: - Đa tạ Thái úy.
.Thuyền vẫn trên mặt sông chưa đi quá xa, ở phụ cận Kim Thủy Môn có một chỗ hẻo lánh, Hàn Nghệ liền xuống thuyền, đứng ở bờ sông nhìn theo thuyền nhỏ chạy nhanh rời khỏi, khóe miệng giơ lên một chút ý cười nói:
.- Đấu đi đấu đi các ngươi nếu không đấu cho ngươi chết ta sống, lưỡng bại câu thương, thì ngư ông ta đây như thế nào có thể được lợi.
.Trôi qua một lát, hắn đi về hướng Kim Thủy Môn bên kia, nếu đã tới đây rồi, hắn đương nhiên sẽ đi tới khu chợ Nguyên gia bên kia xem xem, hiện giờ chợ của Nguyên gia cũng đã xây dựng kha khá rồi, bốn phía dường như còn đào rất nhiều đất, dường như muốn làm xanh hoá, như thế khiến Hàn Nghệ vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ thương nhân hiện tại còn có ý nghĩ như vậy, nhưng nghĩ lại, hiện giờ khắp nơi đều là sơn thủy, không khí tốt vô cùng, còn cần phải làm xanh hoá sao.
.Kỳ thật đều là vấn đề thoi quen của Nguyên gia, năm đó Nguyên Hân là muốn làm lâm viên lập nghiệp, đối với cây cối hoa cỏ đều vô cùng coi trọng, cho nên xây chợ cũng không thể có ngoại lệ, không có cây cỏ, thì sẽ mất đi dấu hiệu của Nguyên gia.
.Xem trong chốc lát, chợt thấy một người đi tới, đúng là Nguyên Triết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận