Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1279.1: Thời khắc cảm động

.Hiện nay ở quảng trường nhỏ chỗ tiệm Thông Hùng đã bị Võ Mị Nương và một đám phu nhân chiếm đoạt, đã trở thành khu vực cá nhân của các nàng.
.- Cô xem bản đồ này đi, thật là thú vị!
.- Còn có con búp bê vải này! Vô cùng dễ thương.
.- Những bức vẽ này đều là của đám học sinh kia sao?
.Lý Trị và đám Hàn Nghệ đi một vòng, đi tới quảng trường nhỏ này, thấy những phu nhân này đều tập trung ở bên cạnh Võ Mị Nương, đang líu ríu nói gì đó. Trong lòng Lý Trị cảm thấy kỳ lạ, tiến lên phía trước nói: - Các người đang nói chuyện gì vậy?
.- Bệ hạ tới!
.Võ Mị Nương và một đám phu nhân vội vàng đứng dậy.
.Lý Trị khoát tay, ý bảo các nàng không cần đa lễ, chợt thấy trong tay Võ Mị Nương cầm một tờ Đại Đường nhật báo, không nhịn được hiếu kỳ nói: - Chẳng lẽ Đại Đường nhật báo lại ra số mới rồi hả?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Cũng không có gì.
.Kỳ Đại Đường nhật báo mới này phải chờ đến sau khi kết thúc Đại hội vận động.
.Võ Mị Nương cười nói: - Đây là lễ vật những học sinh kia tặng cho thiếp, thật ra đây là một bức vẽ.
.- Bức vẽ!
.Lý Hoằng vội vàng tiến lên nói: - Mẫu hậu, cho nhi thần xem một chút.
.- Đây! Nhưng đừng làm hỏng!
.- Vâng!
.Lý Hoằng cẩn thận nhận lấy tờ Đại Đường nhật báo kia, khi vừa thấy nội dung bên trong, không nhịn được kêu "Oa" một tiếng. Trên mặt trái Đại Đường nhật báo là một mảnh rực rỡ.
.Lý Trị tò mò nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy bên trên vẽ một mặt trời và một mặt trăng đang dắt một ngôi sao nhỏ, ngoài ra còn có mưa, có hoa cỏ, có đám mây, nhưng cho dù là cái gì cũng đều có khuôn mặt tươi cười không giống nhau.
.Cái này nếu ở đời sau thì cũng quen thuộc rồi, nhưng đây là đời Đường, khuôn mặt tươi cười vẽ trên mặt trời, đây là vô cùng mới mẻ độc đáo.
.Lư Thừa Khánh và đám đại thần nhìn thấy, mặc dù cảm giác bức vẽ này vô cùng trẻ trung, vừa thấy cũng biết là bức vẽ của trẻ con, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, làm cho người ta cảm thấy bức tranh này không tồi.
.- Nét vẽ của bức tranh này dễ thương quá!
.Mắt Lý Hoàng lóng lánh, miệng mở to ra.
.Võ Mị Nương cười nói: - Bệ hạ, thái tử, các người có biết là ai trên bức vẽ này không?
.Bức tranh này vẽ ai?
.Lý Trị ngạc nhiên, lắc đầu nói: - Trẫm không nhìn ra.
.Lý Hoằng cẩn thận nhìn, lắc đầu nói: - Con không biết.
.Võ Mị Nương nói:
.- Mặt trời này chính là bệ hạ.
.- Trẫm?
.Lý Trị hơi kinh hãi.
.Võ Mị Nương khẽ gật đầu nói: - Mặt trăng là thiếp, ngôi sao nhỏ là thái tử.
.Lý Hoằng ngạc nhiên và vui mừng nói: - Còn có con ư?
.Võ Mị Nương cười nói: - Hoa cỏ này là những học sinh Học Viện Chiêu Nghi, bức vẽ này tượng trưng cho bọn chúng dưới ánh hào quang của bệ hạ, trưởng thành khỏe mạnh.
.- Thì ra là như vậy! Một tay Lý Trị đỡ trán, cười ha hả đứng lên, nói: - Thú vị! Thú vị! Ai vẽ bức tranh này vậy?
.Đám Hứa Ngữ Sư cũng vuốt râu cười, gật đầu liên tục.
.Võ Mị Nương nói: - Là một học sinh của Học Viện Chiêu Nghi ngoại ô phía nam tên là Trần Tuệ vẽ bức tranh này.
.Chợt Lý Hoằng hỏi: - Vậy mưa này là ai vậy?
.- Cảnh sát hoàng gia!
.Hàn Nghệ ở bên cạnh nói.
.Lý Hoằng chợt hiểu ra, nói: - Dạ dạ dạ, cảnh sát hoàng gia đó là mưa phụ hoàng ban cho dân chúng.
.Chợt Lư Thừa Khánh nói: - Màu sắc bức tranh này rất kỳ lạ.
.Võ Mị Nương cười nói: - Không thể ngờ được ngay cả Lư thượng thư cũng không nhìn ra.
.Lư Thừa Khánh nói:
.- Xin thứ cho lão thần mắt kém, thực sự không nhìn ra.
.Võ Mị Nương nói: - Là do đứa bé kia dùng các loại nước trái cây vẽ bức tranh này.
.- Thì ra là như vậy!
.Lư Thừa Khánh cười gật đầu. Chợt Lý Hoằng nhìn một túi nhỏ màu sắc đẹp tươi trên bàn ở phía sau Võ Mị Nương, nói: - Mẫu hậu, đây là cái gì vậy?
.Võ Mị Nương nói: - Đây cũng là lễ vật học sinh Học Viện Chiêu Nghi tặng mẫu hậu, túi nhỏ này do đứa bé kia sử dụng các loại vải vụn may thành.
.- Người nọ rất thông minh, dùng vải vụn cũng có thể may túi nhỏ đẹp như vậy! Lý Hoằng cầm cái túi nhỏ xinh xắn kia, vô cùng vui mừng.
.Võ Mị Nương cười nói: - Thái tử, con có biết cái túi này bán bao nhiêu tiền không?
.Lý Hoằng nói: - Túi này bán cho mẫu hậu phải không?
.- Tất nhiên đây là tặng cho mẫu hậu! Võ Mị Nương nói: - Nhưng xưởng may y phục ở ngoại ô đã phía nam tốn mười quan tiền, mời học sinh kia đặc biệt dạy cho thiết kế sư của xưởng may y phục may loại túi này.
.Lý Trị nghe vậy ngạc nhiên nói: - Chuyện này là thật sao?
.Ngay cả Hàn Nghệ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
.Võ Mị Nương gật đầu nói: - Thật ra vải vụn này, chính là của xưởng may y phục, loại túi này có thể dùng vải vụn tái sử dụng, lúc nãy thiếp còn gọi Trịnh Thiện Hành đến, hắn ta nói khi đó hắn ta không ởđây, nếu hắn ta ở đây, chỉ sợ cũng không chỉ là mười quan tiền.
.- Xem ra Học Viện Chiêu Nghi này cũng thật là ngọa hổ tàng long a! Lý Trị cười gật đầu, nhìn thấy bên kia chất đầy lễ vật, nói:
.- Những lễ vật này đều là những học sinh kia tặng hay sao?
.Võ Mị Nương nói: - Đúng vậy đấy! Bệ hạ xem những vật liệu này đều bình thường, thậm chí là đồ bỏ đi, là những học viên kia đặc sắc, đem những thứ này chế tạo thành từng món lễ vật tinh mỹ tặng cho thiếp.
.- Hiếm thấy! Thật là hiếm thấy!
.Lý Trị ngồi xuống, tùy tiện cầm lấy vài món lễ vật xem, nói: - Những đứa trẻ này thật thông minh lanh lợi.
.Võ Mị Nương cảm khái nói: - Đúng vậy! Đáng quý nhất là tâm tư của bọn chúng, thật làm cho người ta xúc động.
.Lý Trị ừ một tiếng. Một thiếu phụ bên cạnh nói: - Hoàng hậu, vì sao học sinh Học Viện Chiêu Nghi thông minh như vậy, có thể vẽ ra bức tranh mới mẻ độc đáo như vậy, con trai thần thiếp cùng lão sư học tập từ nhỏ, nhưng chưa từng nhìn thấy ông ta vẽ ra loại tranh này.
.Chợt Võ Mị Nương nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: - Ngươi phải hỏi Hàn Nghệ, phương thức dạy học của Học Viện Chiêu Nghi, đều do Hàn Nghệ nghĩ ra.
.Lý Trị nói: - Hàn Nghệ, chuyện cho tới bây giờ, khanh đừng cất giữ nữa, Học Viện Chiêu Nghi này rốt cuộc có ảo diệu gì, nói nghe một chút.
.Hàn Nghệ cười nói: - Bệ hạ, hoàng hậu quá khen, thật ra không có ảo diệu gì. Học Viện Chiêu Nghi khá tự do, để cho bọn nhỏ có thể phát huy đầy đủ trí tưởng tượng của mình, cuộc thi của chúng ta không lấy thành tích cao thấp, mà là thông minh, và thường xuyên tổ chức một số trò chơi, làm cho nội dung sách giáo khoa dung nhập vào giữa trò chơi, để cho bọn trẻ có thể vừa chơi nhạc vừa học tập, thần cho rằng nếu hy vọng đứa nhỏ đọc sách nhiều, đầu tiên làm cho bọn họ cảm thấy hứng thú đọc sách. Bởi vậy học sinh Học Viện Chiêu Nghi chúng ta còn có môn học lao động, môn thủ công, môn âm nhạc, môn thể dục, tận lực phân tán một số chương trình học chủ yếu tại những khóa học này, ví dụ như phổ nhạc một số bài văn, sau đó dạy học sinh hát, như vậy cũng tiện ghi nhớ. Hứa Ngữ Sư nói:
.- Nhưng nói như vậy, chẳng phải là bỏ bê việc học chính, ngươi đây là đầu đuôi lẫn lộn rồi.
.Ngươi đúng là không thuận theo không buông tha, nhưng hôm nay ta vui vẻ, sẽ không tính toán với ngươi. Hàn Nghệ nói: - Hứa Thị lang cho rằng Hiếu Kinh có được tính là trong khoa mụ
Bạn cần đăng nhập để bình luận