Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 482.2: Làm muội phu ta đi! !

.Ta mà là Nguyên Mẫu Đơn. Ta nhất định giết ngươi. Hàn Nghệ càng nghe càng kích thích, không, càng thấy thái quá, chợt cảm thấy dở khóc dở cười, thiếu chút nữa cũng mở miệng cầu xin.
.Nguyên Ưng tiếp tục giật giây nói: - Không giấu gì ngươi, lúc ta còn trẻ như ngươi ấy à, hồng nhan tri kỷ cũng có thể từ Trường An xếp dọc đến tận Thái Nguyên đấy.
.- Thật hay giả vậy?
.Hàn Nghệ đối với việc này tỏ vẻ rất là nghi ngờ.
.Nguyên Ưng nói: - Lừa ngươi làm chi, lão tử trước giờ không bao giờ nói láo. Hơn nữa Hàn Nghệ, ngươi còn nhớ ngươi mới vừa rồi có nói tới cái gì mà tinh thần đoàn đội ?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Nguyên Ưng nói: - Kỳ thật cái tinh thần đoàn đội này có lợi cũng có hại. Mặt lợi là, ngươi mới vừa rồi đã cho mọi người thấy, ta không nói nữa, còn về mặt hại ấy à, ngươi suy nghĩ một chút mà xem, một đoàn đội là vài người thậm chí do trăm ngàn người tạo thành, là do con người tạo thành, thì nhất định sẽ có tranh đấu. Nếu là một đoàn đội bên trong có nhiều tranh đấu, lục đục, thì còn không bằng một người. Ngươi nghĩ sao?
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, nói: - Nguyên bảo chủ nói có lý.
.Nguyên Ưng lại nói: - Ngươi kéo tiểu Hổ nhà ta hoặc đám người Thiện Hành gia nhập, nhưng sau lưng bọn họ còn có một cái gia tộc khổng lồ, bọn họ không có khả năng luôn cùng ngươi đồng tâm đồng lực, những người khác đồng dạng cũng là như thế, vì vậy biện pháp tốt nhất là.
.Hàn Nghệ bật thốt lên: - Thông hôn.
.- Hảo tiểu tử. Quả nhiên một chút đã hiểu.
.Nguyên Ưng cười nói: - Những đại gia tộc đó vì sao lại thích thông hôn như vậy, chính là vì bọn họ muốn làm cho thế lực phức tạp lộn xộn, đem thế lực của bọn họ hỗn tạp làm một thể, nói như vậy, thế lực giữa bọn họ có thể cùng nhau phát triển. Không thừa một người, không thừa một văn tiền, thế lực lại đạt được sự phát triển cực lớn, đấy chính là biện pháp đơn giản mà thực dụng nhất, ngươi thông hôn cùng với Nguyên gia chúng ta, đối với tiểu tử ngươi chỉ có chỗ tốt mà không có chỗ hại nào.
.- Nguyên bảo chủ nói rất đúng.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, cười nói: - Nhưng ta rất tò mò, vì sao - Nguyên bảo chủ coi trọng ta như vậy, nói thật, ta cùng với Nguyên bảo chủ vẫn là lầ đầu tiên gặp mặt, điều này làm cho ta cảm giác có chút khó tin.
.Nguyên Ưng không nhịn được nói: - Lão tử nhìn người, làm sao còn cần lý do, tiểu tử ngươi đừng có lèm bèm, giống như đàn bà vậy, có đáp ứng hay không, nói một câu đi.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Không đáp ứng.
.Nguyên Ưng hai mắt mở to, nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Ta không biết Nguyên bảo chủ có nghe qua văn hóa của phượng phi lâu chúng ta chưa, loại sự tình này ta trước giờ yêu cầu chính là ngươi tình ta nguyện, nếu ta thật sự thích Mẫu Đơn nương tử, mà nàng cũng yêu thích ta, thì căn bản không cần Nguyên bảo chủ ra mặt, ngược lại, Nguyên bảo chủ cho dù nói ba hoa chích choè thế nào cũng vô dụng.
.- Tiểu tử ngươi thật sự là ngu không ai bằng à!
.Nguyên Ưng tức giận chỉ Hàn Nghệ, nói: - Đáng tiếc ta còn cho rằng tiểu tử ngươi khác hẳn người thường, hiện tại xem ra, ngươi chỉ là một tên tục nhân mà thôi.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Vậy nếu đổi lại là những người khác, Nguyên bảo chủ cho rằng đối phương sẽ đáp ứng sao.
.Nguyên Ưng nói: - Ngươi nói xem, trên đời này muốn kết hôn với tiểu muội ta, nhiều không kể xiết.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy không biết Nguyên bảo chủ nói đến tục nhân là chỉ loại người nào.
.- Là
.Nguyên Ưng trừng mắt nhìn, lập tức vẻ mặt quẫn bách, tục nhân bình thường là nói về đa số người, nếu đa số người đều đã đáp ứng, kia Hàn Nghệ cũng không phải là tục nhân, mà là thánh nhân. Nói: - Được rồi, được rồi, không cùng tiểu tử ngươi nói nữa, tuổi còn trẻ đấy, không phong lưu một chút, đến khi ngươi già rồi, ngươi liền đợi đến lúc đấy hối hận đi, thật sự là uổng phí ý tốt của lão tử. Nói xong ông ta lắc đầu ảo não đứng dậy đi tới chỗ đám chó săn.
.Phong lưu? Lúc lão tử đây phong lưu, ngươi nha không biết đã chết mấy trăm năm rồi.
.Hàn Nghệ cười lắc đầu, trong lòng lại cảm giác không thể tin nổi, Nguyên Ưng này tác phong làm việc thật sự là quá quỷ dị, nhưng nếu nói ông ta làm loạn một cách vô lý, thì những lời ông ta nói lại có vài phần đạo lý, thật sự là khó có thể làm cho người ta nắm bắt.
.- È hèm!
.Đang lúc Hàn Nghệ suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp, bên cạnh chợt có người lên tiếng, quay đầu nhìn lại, chính là Tiêu Vô Y, lúc này hừ một tiếng, thấp giọng nói: - Nàng còn dám tới tìm ta?
.Tiêu Vô Y mắt phượng lập tức trợn lên, nói:
.- Ta vẫn nhớ rõ rành mạch, mới vừa rồi là chàng gây sự trước đấy, ta cũng chỉ là thuận theo lời nói của chàng nói tiếp mà thôi, chàng còn có thể tìm được thê tử nào rộng lượng hơn ta sao.
.- Nàng !
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Nàng cứ việc tiếp tục làm loạn như vậy đi, đợi cho đến khi đùa quá mức, thì nàng cũng đừng có khóc đấy.
.Tiêu Vô Y lại đắc ý nói: - Chàng sẽ không nhẫn tâm để ta khóc đâu.
.- Nàng thật sự là hết cách với nàng. Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã.
.Tiêu Vô Y vẻ mặt Bát Quái nói: - Đúng rồi, vừa rồi cái tên gia hỏa già mà không kính kia nói gì với chàng?
.Hàn Nghệ nổi giận nói: - À, ông ta bảo ta bỏ vợ, sau đó làm muội phu ông ta.
.Tiêu Vô Y nghe được khẽ nhíu đôi lông mày đen, nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ giật mình sợ hãi nói: - Cái này nàng cũng tin?
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng nói: - Nếu đổi lại người khác, ta ngược lại sẽ không tin, nhưng lời của ông ta, thật đúng là có khả năng này.
.Hàn Nghệ nhướng mày, nói: - Lời này có ý gì?
.Tiêu Vô Y nói: - Lão già kia trước giờ đều là điên điên khùng khùng đấy, chuyện xấu xa thiếu đạo đức gì ông ta cũng làm ra được, bất luận cái gì lễ pháp ở trước mặt ông ta, đều là rắm chó cả, đừng nói là cho chàng đi làm muội phu ông ta, cho dù là để chàng đi làm cha ông ta, cũng là có khả năng đấy.
.Hàn Nghệ không dám tin hỏi: - Thật hay giả?
.- Lừa chàng làm chi.
.Tiêu Vô Y cẩn trọng tiếp tục nói: - Nhưng chàng cũng vì vậy mà cẩn thận, ông ta cũng không phải loại dễ chọc vào đâu, nếu muốn nói sự tích của ông ta, thì sợ rằng nói ba ngày ba đêm cũng không hết, sau này chàng cùng ông ta giao tiếp, nhất định phải cẩn thận, nếu không, chàng có thể sẽ bị ông ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Lợi hại như vậy sao?
.Tiêu Vô Y hơi nhíu lông mày kẻ đen lại nói: - Ta cũng không quá rõ ràng, kỳ thật hết thảy về Nguyên thúc thúc, cũng chỉ là truyền thuyết, ta cũng chỉ là nghe người khác nói, trong đó có một chuyện rất là nổi danh, nghe nói lúc trước đại quân Hiệt Lợi càn quét Trường An, không đâu địch nổi, lúc ấy ngay cả ông ngoại của ta cũng phải vét sạch ngân khố quốc gia đi cầu hòa, nhưng Nguyên thúc thúc lại dựa vào lực lượng một người, chẳng những bảo vệ Nguyên gia bảo, còn đánh bại đại quân Hiệt Lợi, và trong một đêm, chém giết một trăm cao thủ của Đột Quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận