Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1059.1: Sự thay đổi của thời đại

.- Vi thần tham gia hoàng hậu.
.Uất Trì Tu Tịch và một đám hoàn khố đi đến trước mặt Võ Mị Nương, cung kính thi lễ một cái.
.Võ Mị Nương sửng sốt, vừa thấy đều là hoàn khố, trong lòng có chút không thoải mái lắm, ta ngồi ở đây, các ngươi còn dám đến trêu ghẹo, cười nói: - Miễn lễ, khanh đến đây làm gì?
.Uất Trì Tu Tịch vội nói: - Hồi bẩm hoàng hậu, chúng thần đến để tỏ lòng cảm kích với sư mẫu. Nói xong gã liền hướng tới Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y cũng là con cái giang hồ, nói: - Mấy tên khốn khiếp các ngươi gọi bậy bạ cái gì?
.Thượng Quan Vân nuốt nước bọt một cái, nén nỗi sợ hãi nói: - Bẩm sư mẫu, Phó đốc sát thường xuyên cùng chúng ta lên lớp, có thể nói là lão sư của chúng ta, theo lý chúng ta nên gọi cô một tiếng sư mẫu.
.Tiêu Vô Y nghe cũng có lý, nói: - Sư mẫu thì đừng gọi, phu quân ta đồng ý nhận các ngươi làm trò, đó là phu quân thích làm việc thiện, ta không thèm làm sư mẫu của các ngươi.
.Uất Trì Tu Tịch cũng đã từng bị nàng giáo huấn, nói: - Bất luận thế nào, chúng ta cũng phải đến kính sư quận chúa người một chén, nếu không phải người, e là chúng ta khó mà trở thành cảnh sát hoàng gia.
.Tiêu Vô Y càng nghe càng hồ đồ, nói: - Việc này có quan hệ gì tới ta?
.Vi Phương cười nói: - Là như vậy, chúng ta nghe Phó đốc sát nói, biện pháp hắn huấn luyện chúng ta, đều là lĩnh ngộ được từ quận chúa cô.
.- Vi Nhị nói đúng.
.Uất Trì Tu Tịch da dày thịt béo, không sợ bị đánh, nói: - Ví dụ như nói giặt y phục, Phó đốc sát nói lúc đầu bảo chúng ta học giặt y phục, chính là vì quận chúa cô ở nhà chưa bao giờ giặt y phục, y phục lớn lớn nhỏ nhỏ đều là Phó đốc sát giặt, bởi vậy Phó đốc sát mới dùng biện pháp này để rèn luyện chúng ta.
.Thượng Quan Vân toát mồ hôi hột, nói: - Phó đốc sát còn nói quận chúa cô chẳng biết làm việc gì cả, bởi vậy hắn mới cái gì cũng biết, mới có thành tựu như vậy, mới biết làm sao để huấn luyện chúng ta trở thành cảnh sát hoàng gia.
.Các thiếu phụ bên cạnh nghe vậy đều che miệng bật cười.
.Trên mặt Tiêu Vô Y đã là mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.
.Võ Mị Nương cũng muốn nói giúp Tiêu Vô Y đôi câu, nhưng nàng ta cũng sợ mở miệng là sẽ bật cười.
.Đúng lúc này, chợt nghe phía sau có người nói: - Đây chính là tình yêu a.
.Không ít tiểu nương tử nghe vậy lập tức phụt cười.
.Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hàn Nghệ và Dương Phi Tuyết, Dương Mông Hạo đã đi tới, người vừa mới nói chính là Hàn Nghệ, hắn vừa thấy khuôn mặt âm trầm của Tiêu Vô Y, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đây đúng là muốn lấy mạng rồi.
.Uất Trì Tu Tịch cũng bất chấp tất cả, nói: - Phó đốc sát đến thật đúng lúc, ta không có nửa câu nói ngoa.
.Hai ánh mắt như đao như kiếm bắn về phía Hàn Nghệ, Hàn Nghệ liền cảm thấy đã mất nửa cái mạng rồi, nhưng miệng lại cười nói: - Lúc nãy các ngươi đang nói chuyện giặt y phục phải không?
.Uất Trì Tu Tịch gật đầu lia lịa nói: - Đúng vậy, đúng vậy. Thầm nghĩ, lần này có trò hay xem rồi.
.Tiêu Vô Y thản nhiên nói: - Nói như vậy, câu đó quả thật là chàng nói?
.- Đúng vậy, là ta nói. Hàn Nghệ nói: - Lẽ nào nàng không cảm thấy vui vì điều này sao?
.Tiêu Vô Y cười, nói: - Vẫn mong phu quân nói rõ.
.- Không phải chứ, ta đặc biệt bảo bọn họ đến nói với nàng những điều này, chính là hy vọng nàng có thể vui vẻ. Hàn Nghệ rất là thất vọng nói.
.Uất Trì Tu Tịch bọn họ sửng sốt, tại sao lại là ngươi bảo chúng ta tới.
.Một tiểu nương tử e sợ thiên hạ không loạn, nói: - Hàn Thị lang, chuyện này ta không hiểu, nếu ta là Vô Y tỷ nghe được câu này, sợ là sẽ tức chết, sao lại còn vui vẻ được.
.- Nhất định là cô vẫn chưa thành thân phải không!
.- Ai nói, năm ngoái ta đã thành thân rồi. Không phải chứ, nhỏ như vậy đã thành thân rồi, tên cầm thú đó! Hàn Nghệ thầm mắng một câu, nhưng miệng lại nói: - Vậy nhất định là trượng phu cô chưa từng giúp cô giặt đồ nấu cơm đúng không?
.Tiểu nương tử nói: - Đúng là chưa có.
.- Chính là như vậy!
.Hàn Nghệ nhún nhún vai, nói: - Thử hỏi một trượng phu có thể giúp đỡ thê tử giặt đồ nấu cơm, vậy là yêu nàng ấy bao nhiêu thì mới đồng ý làm tất cả những việc này vì nàng ấy, thật ra chuyện này nếu nói thật ra, cũng là ta mất mặt, nhưng ta lại không cho là như vậy, ta có thể cưới được Vô Y làm thê, đó là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời ta, vì nàng ấy, khổ đến đâu cực đến đâu, ta cũng cam tâm tình nguyện, huống hồ chỉ là chuyện giặt đồ nấu cơm này. Có thể làm một bữa ăn thịnh soạn cho người mình yêu, đối với ta mà nói đó là chuyện vô cùng hạnh phúc và đáng tự hào, ta phải cảm ơn Vô Y cho ta cơ hội này, thậm chí ta cho rằng bệ hạ có thể ban phát một bức hoành mô phỏng phu thê cho phụ thân ta, có thể lấy tình yêu của ta và Vô Y làm tuyên truyền, để cho có thêm nhiều trượng phu biết quan tâm yêu thương thê tử của mình, đừng có cả ngày ở bên ngoài ghẹo bướm hái hoa, đêm không về nhà, như vậy là không tốt.
.Buồn nôn!
.Uất Trì Tu Tịch bọn họ nghe vậy liền thấy rùng mình, phải không biết xấu hổ cỡ nào mới nói ra được những lời này, ngươi có phải là một nam nhân hay không.
.Võ Mị Nương là nữ nhân cũng cảm thấy xấu hổ thay cho Hàn Nghệ.
.Nhưng lại có không ít nữ nhân nhìn Tiêu Vô Y đầy ngưỡng mộ, nhất là các thiếu phụ bọn họ, trong lòng đều nghĩ, Vô Y tỷ thật là hạnh phúc quá, có một vị phu quân tốt như vậy.
.Tiêu Vô Y mặt đỏ rần, lại nhìn thấy không ít tỷ muội hoặc là đang ngưỡng mộ nhìn mình, hoặc là đang ái mộ nhìn Hàn Nghệ, nghĩ thầm, các người đều bị tên này lừa rồi, trước đây khi ở Dương Châu, chính là tên này vứt bỏ thê tử của mình, bản thân ở bên ngoài hồ thiên tửu địa, muốn hắn làm một chút việc là giống như muốn lấy mạng hắn vậy. Quan trọng là Hàn Nghệ đã không biết xấu hổ như vậy rồi, nàng cũng không ngại trách cứ Hàn Nghệ, xì nói: - Chàng ở đây nói bậy gì vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Ta cho rằng tình yêu vô cùng thần thánh, tại sao không thể nói ra.
.- Đúng thế, đúng thế.
.Tiểu nương tử lúc trước nói: - Hàn Thị lang, ta cảm thấy huynh nói rất đúng, nếu như phu quân ta có thể tốt bằng một nửa huynh, là ta đã thấy mãn nguyện rồi.
.Dương Phi Tuyết cũng gật đầu nói: - Ta cũng cho rằng Hàn Nghệ nói rất có lý. Nhưng vừa nói dứt lời, mặt nàng liền đỏ lên, bởi vì nàng cũng là nữ nhân của Hàn Nghệ a.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đa tạ.
.Ngươi lợi hại!
.Uất Trì Tu Tịch đã hoàn toàn phục rồi, thật lòng không chơi được, rất là buồn bực nói: - Phó đốc sát, nhiệm vụ chúng ta đã hoàn thành rồi, chúng ta xin phép đi trước.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lát nữa ta đến đáp tạ các ngươi sau.
.- Không dám, không dám, làm chút việc cho Phó đốc sát, đó là việc chúng ta nên làm. Thượng Quan Vân vội nói, gã đã nghe ra hàm ý có thù tất báo.
.Mấy người vội vàng chuồn đi.
.Võ Mị Nương khẽ cười, đột nhiên như nhớ ra gì đó, nói: - Hàn Nghệ, khanh đến thật đúng lúc, lúc nãy Vô Y đã nhắc với ta một chuyện, ta muốn hỏi suy nghĩ của khanh. Tiêu Vô Y trên mặt lập tức vui vẻ. Hàn Nghệ chớp mắt, lẽ nào không phải chứ, bà vợ này hóa ra là làm thật a, Dò hỏi: - Dám hỏi hoàng hậu, không biết là việc công, hay là việc tư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận