Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1234: Làm cho họ câm miệng

.Điều cấm kỵ nhất của lão thiên, chính là nói nhiều sai nhiều!
.Có thể thấy Hàn Nghệ trở về với cuộc sống, lời nói dối của hắn cũng không được khảo nghiệm.
.Thế mà, Vô Y của chúng ta lại không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào trêu tức Hàn Nghệ, dù sao vợ chồng họ chính là từ chỗ khiêu khích châm chọc này mà bắt đầu, bọn họ vẫn duy trì truyền thống này, bởi vậy buổi tối sau khi về nhà, Tiêu Vô Y vẫn vòi vĩnh Hàn Nghệ nói truyện cổ tích, hi vọng từ trong truyện cổ tích dò xét được thế giới nội tâm của Hàn Nghệ, mãi đến sau khi Hàn Nghệ cởi y phục của mình.
.Nhưng dù thế nào, đại hội vận động này vẫn là đến thật đúng lúc, ít nhất cho Hàn Nghệ một cái cớ đi Học viện Chiêu Nghi. Đương nhiên, trên cơ bản là Học viên Chiêu Nghi của ngoại ô phía bắc, chỉ là buổi chiều sau khi trở về, hắn đi đường vòng xem qua, hơn phân nửa đều là dừng lại ở học viện ngoại ô phía nam, ở đây khắp nơi đều là oanh oanh yến yến, mấy lần Hàn Nghệ suýt chút nữa trở về là chính mình, múa võ mồm, bắt đầu u mê, may mắn kịp phản ứng đúng lúc, nếu Vô Y tỷ nhìn thấy, sẽ không phải là bắt hắn kể truyện cổ tích đơn giản như thếnữa đâu.
.Để tránh khỏi phạm sai lầm, Hàn Nghệ đem tinh lực đặt vào việc trợ giúp Dương Phi Tuyết viết truyện cổ tích.
.Dương Phi Tuyết cũng thật có thiên phú ở phương diện này, bởi vì nàng cũng ngây ngô khờ khạo, chỉ là trước kia chưa tìm thấy đường thích hợp, hiện giờ được Hàn Nghệ chỉ điểm, thật sự là ý tưởng như suối tuôn, lại có Hàn Nghệ ở bên, càng như hổ thêm cánh.
.Đông Cung!
.Chỉ thấy Lý Hoằng ngồi trên cái ghế nhỏcó năm bánh xe nhỏ, hai tay đặt nhẹ trên một cái bàn học được làm cho riêng cậu, nhìn vô cùng nghiêm túc viết bài tập mà lão sư giao cho, bỗng nhiên, cái mông nhỏ của cậu khẽ dùng lực về phía sau, bánh xe lập tức kêu lên tiếng lộc cộc, cậu hơi kinh hãi, ánh mắt lanh lẹ liếc về hướng Võ Mị Nương và Hàn Nghệ ở bên cạnh, thấy họ dường như không chú ý đến mình, mông lại thoáng dùng sức về phía trước, dính sát vào trước bàn học.
.Nhưng lại không hề biết động tác nhỏ của cậu, đều bị Võ Mị Nương và Hàn Nghệ nhìn thấy trong mắt.
.Trong lòng Võ Mị Nương biết hôm nay Lý Hoằng nhất định là không lòng dạ nào mà làm bài tập rồi, mình và Hàn Nghệ ngồi ở đây, ngược lại sẽ khiến Lý Hoằng trở nên khó chịu, nên để cậu chơi vui vẻ một chút, vì thế nói: - Hàn Nghệ, chúng ta ra ngoài một chút đi, đừng quấy rầy thái tử làm bài tập nữa.
.Hàn Nghệ ngầm hiểu, gật gật đầu.
.Hai người đứng dậy nhẹ nhàng bước chân đi ra ngoài.
.Đôi mắt lanh lẹ của Lý Hoằng vẫn nhìn chăm chú vào bọn họ, đợi sau khi bọn họ rời đi, lúc này xoay tròn ở trên ghế, lại đứng dậy, ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá ghế dựa Thái Tử này, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa, đôi mắt to tinh thuần tràn đầy vẻ tò mò.
.Võ Mị Nương và Hàn Nghệ vừa mới đi ra lại quay lại trước cửa, thấy Lý Hoằng chổng mông lên, đẩy cái ghế dựa Thái Tử này, thiếu chút nữa không nhịn được cười thành tiếng, lại thấy nữ tì bên cạnh bảo vệ cho Lý Hoằng, cũng yên lòng, hướng tới Hàn Nghệ phất tay, hai người lại lặng lẽ rời khỏi.
.- Thật không ngờ, khanh đúng là trang bị được bánh xe trên ghế.
.Võ Mị Nương lắc đầu, có vẻ không thể tin nổi nói. Mới vừa rồi Hàn Nghệ đưa bàn ghế này tới, lập tức đã bị Lý Hoằng bám lấy, hỏi lung tung này nọ, nàng ta ngồi bên cạnh đến không chen lời vào được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thần chẳng qua là bỏ ra chút công sức, người thông minh chân chính là thái tử, thái tử tuổi nhỏ như vậy, lại trí tuệ như vậy, thật là phúc của Đại Đường ta.
.Võ Mị Nương nghe thấy rất vui vẻ, nói: - Đây cũng nhờ cả vào vị thầy tốt bạn hiền khanh đây!
.- Hoàng hậu quá khen. Hàn Nghệ hơi gật đầu, lại nói: - Nếu hoàng hậu cảm thấy ghế Thái Tử này cũng được, vậy thần sẽ chính thức sản xuất, sau đó bán ra ngoài.
.Võ Mị Nương cười gật gật đầu, nàng ta đương nhiên sẽ không phản đối, ghế Thái Tử, đây không phải là tăng danh vọng cho thái tử sao, bỗng nhiên lại nói: - Nhưng ta lại lo lắng thái tử một lòng bám lấy ghế Thái Tử này, không chú ý học hành.
.- Xin hoàng hậu yên tâm, hôm nay thái tử mới vừa tiếp xúc ghế Thái Tử này, khó tránh khỏi sẽ có chút tò mò, đợi sau khi cảm giác mới mẻ qua rồi, thái tử ngược lại sẽ càng thêm chăm chỉ đọc sách.
.Hàn Nghệ giải thích nói: - Kỳ thực cải tiến bàn ghế học tập, sẽ chỉ càng tăng hứng thú đọc sách cho trẻ con, nói ví dụ, bây giờ sách chỉ có chữ, đọc nhiều sẽ khó tránh khỏi thấy nhàm chán, nếu có thể thêm vài hình vẽ, chẳng những có thể giúp trẻ con hiểu, còn có thể tăng thêm hứng thú đọc sách. Bởi vậy thần vẫn cảm thấy, giáo dục không chỉ là dựa vào lão sư, tục ngữ nói rất hay, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở cá nhân, vẫn phải nghĩ cách giúp trẻ con nâng cao hứng thú đối với đọc sách.
.- Hay cho câu sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở cá nhân.
.Trong mắt Võ Mị Nương sáng ngời, bỗng nhiên cặp mặt đong đưa kiều mị, nói:
.- Đây có phải là một đạo lý với cắt tóc ngắn có lợi cho huấn luyện không.
.Hàn Nghệ sửng sốt, lúng túng nói: - Hoàng hậu cũng nghe qua rồi.
.Võ Mị Nương cười nói: - Việc này náo động lớn như vậy, sao ta chưa từng nghe, ta nghe bệ hạ nói, mỗi ngày đều có đại thần vì việc này thượng tấu buộc tội khanh, cũng may số người không nhiều, hơn nữa cha mẹ những học viên kia cũng không nói gì thêm, bằng không, khanh phiền phức rồi.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Kính xin hoàng hậu minh giám, kỳ thực bọn họ có cắt tóc hay không, cũng không có bất kỳ quan hệ lợi hại nào với thần, thần làm như vậy, chỉ là muốn làm tốt học viện quân sự, bởi vì thần tin, chỉ cần học viện quân sự thành công, bọn họ tự nhiên sẽ im miệng, giống như trại huấn luyện hoàng gia vậy.
.Võ Mị Nương thoáng liếc mắt, cười nói: - Ta nói khanh làm sai lúc nào.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nhìn Võ Mị Nương vẻ không hiểu, hắn cho rằng nếu Võ Mị Nương đã chủ động nói, chắc chắn sẽ trách cứ hắn một phen, dù sao hắn là người ủng hộ Võ Mị Nương, gây ra phiền toái, Võ Mị Nương nhất định sẽ không thích. Võ Mị Nương cười nói: - Chỉ cần là kết quả tốt, ta sẽ cho rằng khanh làm đúng.
.Nói tới đây, nàng ta khẽ thở dài, nói: - Có nhiều thứ không phải không tốt, chỉ là quá lâu rồi, đều đã bắt đầu mục nát, cũng giống như căn nhà tổ tiên xây, nhà khi đó có lẽ là tốt nhất, nhưng trải qua trăm năm sau, nhà tốt đến mấy cũng sẽ trở nên cũ nát không thể tả, nếu nhớ đến tổ tiên, không dám vọng động, nếu chẳng may cái nhà này sụp xuống, thật không biết tổ tiên nhìn thấy con cháu họ bị căn nhà do chính tay họ xây dựng đè chết, trong lòng sẽ nghĩ gì.
.Không hổ là Võ Mị Nương, quả thật không giống người bình thường! Hàn Nghệ vui vẻ nói: - Mỗi từ châu ngọc của hoàng hậu, thần thụ giáo rồi.
.- Ta cũng là thụ giáo hàm ý của khanh, mới có cách nhìn này.
.Võ Mị Nương khiêm tốn cười, lại nói: - Tuy nhiên nhà này có cũ đến đâu, cũng là tổ tiên xây dựng nên, ngoại trừ người ở, còn có một phần tình cảm ở đây, chớ xem thường một phần tình cảm này, nó có thể gắn kết người một nhà đoàn kết lại, bởi vậy tu bổ lại là việc có thể, nhưng nếu nói là muốn đập đi xây lại, vậy trừ phi là gặp phải tình huống vạn bất đắc dĩ, nhưng ta biết khanh sẽ không phạm kiểu sai lầm này, ta nghe nói giáo quy kia của khanh đều là tư tưởng Nho gia.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Võ Mị Nương cười nói: - Khanh làm vô cùng tốt, bởi vậy tuy trong triều có người buộc tội khanh quên nguồn gốc, nhưng cũng có người tán thưởng khanh mặc dù không câu nệ tiểu tiết, nhưng về phải trái lại làm rất thỏa đáng. Nhưng cuối cùng là đúng hay sai, còn phải dùng sự thực để chứng minh, nếu học viện quân sự thất bại, vậy có thể sẽ có phiền phức lớn.
.Hàn Nghệ tự tin nói: - Thần nhất định sẽ không khiến bệ hạ và hoàng hậu thất vọng.
.Võ Mị Nương nói: - Nếu không phải trại huấn luyện hoàng gia đạt được thành công cực lớn, bệ hạ cũng sẽ không tùy ý để khanh dính vào, bệ hạ và ta rất có lòng tin đối với khanh.
.Nói tới đây, nàng ta như chợt nhớ tới gì đó, nói: - Đúng rồi, lần trước khanh nhắc tới đại hội vận động gì đó, khanh chuẩn bị thế nào rồi?
.Hàn Nghệ nói: - Trước mắt tiến hành vô cùng tốt.
.Võ Mị Nương gật gật đầu nói: - Vậy thì tốt, nếu khanh đã tính làm như thế, vậy thì nhất định phải làm cho nở mày nở mặt, khiến mấy người khinh thường Học viện Chiêu Nghi kia ngậm miệng của bọn họ lại.
.- Không giấu gì hoàng hậu, đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu thần tổ chức đại hội vận động, thần tin rằng đại hội vận động qua đi, sẽ có rất nhiều trẻ con muốn đến Học viện Chiêu Nghi, nhưng, chúng ta không nhận.
.Võ Mị Nương nghe được mím môi cười, liếc nhìn Hàn Nghệ, hình như nói, kiểu lời này chỉ có thể hiểu, không thể nói thành lời.
.Sau khi nhận được cái gật đầu của hoàng hậu và thái tử, Hàn Nghệ liền chính thức chuẩn bị đưa ghế Thái Tử ra, còn tiện thể mang theo ghế mây khiến người ta chờ đã lâu này. Tuy nhiên, đây dù sao cũng dính dáng đến thái tử, chuyện không thể ứng phó, Hàn Nghệ đương nhiên là dùng toàn lực tuyên truyền, đầu tiên là tuyên truyền ghế dựa trên Đại Đường nhật báo, mà mấu chốt của tuyên truyền, đương nhiên chính là thái tử.
.Đây thực cũng là lần thứ hai Lý Hoằng xuất hiện trong tầm mắt bách tính kể từ khi lên làm thái tử, lần thứ nhất đương nhiên chính là vào Đông Cung, nhưng lần thứ nhất này cũng không hoàn toàn chính diện, dù sao Lý Trung cũng không hề sai, đã phế người ta rồi, tương đương một bộ phận sĩ phu tri thức cảm thấy bất mãn đối với chuyện này.
.Lần này hoàn toàn là chính diện rồi, mới đầu không ai tin, thái tử còn trẻ như vậy, làm sao có thể phát minh ra ghế dựa, việc này không thực tế lắm nha.
.May lúc ấy rất nhiều người đều có mặt, tận mắt nhìn thấy, tin tức này rất nhanh được chứng thực. Mà trên Đại Đường nhật báo còn nhắc tới chuyện quyên tiền, đều viết ra quá trình tường tận, Hàn Nghệ vốn dĩ biểu thị ghế này là thái tử nghĩ ra được, lợi nhuận chia đôi, nhưng thái tử yêu cầu đều quyên góp vào quỹ từ thiện, hi vọng có thể có càng nhiều trẻ em có thể đọc sách như cậu.
.Điều này khiến dân chúng vô cùng ngạc nhiên, thái tử tuổi còn nhỏ như thế đã có loại trí tuệ này, hơn nữa tấm lòng nhân hậu, khiến cho trẻ em cỡ tuổi như mình đều có thể được đọc sách, thân làm cha mẹ nhìn thấy một câu nói này, trong lòng ấm áp lắm, đây đúng là phúc của Đại Đường a!
.Kỳ thực ghế này cho dù có cái bánh xe, vẫn là ghế, không phải việc kinh thiên động địa, nhưng việc này khiến bách tính có một ấn tượng vô cùng tốt đối với thái tử, không tin cũng phải tin đương kim thái tử mới là chân mệnh thiên tử.
.Võ Mị Nương mặc dù ở trong cung, nhưng luôn phái người liên tục tìm hiểu phản ứng của dân chúng, biết được dân chúng đều tán thưởng thái tử, trong lòng rất vui vẻ, lại gọi Hàn Nghệ vào cung, đích thân đáp tạ một phen, đừng tưởng là xã hội phong kiến có chế độ tập quyền, cái gì cũng là vững chắc, nhưng không phải thế này, thanh danh không tốt, vẫn là rất phiền toái, sợ nhất có người mượn cơ hội sinh sự, nếu không, sau khi Lý Thế Dân lên làm hoàng đế, còn tận lực bôi nhọ Lý Kiến Thành, tẩy trắng cho chính mình. Tuyên truyền đúng lúc như thế, vậy tất nhiên buôn bán cũng vô cùng tốt, gần như đại thần trong chiều đều chạy tới đặt hàng ghế Thái Tử này, ghế Thái Tử này đúng thật không rẻ nha, cả ba quan tiền.
.Nhưng đây cũng không phải dựa vào hào quang của Thái Tử, ghế Thái Tử này quả thật làm vô cùng tinh xảo, hơn nữa suy tính vô cùng đúng chỗ, còn có ghế mây đệm, vừa hay giờ là lại là mùa hè, ghế mây này ngồi mát mẻ, không cứng, quả thật ngồi thoải mái. Cùng lúc đó, Hàn Nghệ cũng mượn cơ hội thúc đẩy hệ thống ghế mây, chẳng những ngồi được, còn có thể nằm được, đây có thể nói là, tác phẩm trở mình vùng dậy của xưởng mộc Phượng Phi Lâu từsau máy dệt vải Tinh Tinh.
.Kỳ thật xưởng mộc của Phượng Phi Lâu vẫn luôn có lời, nhưng đây đều là đang lợi ích xung quanh, giúp người khác sản xuất đồ vật, dụng cụ gia đình của xưởng mộc tự làm ra, kỳ thực bán cũng không chạy, không phải không có người thích dụng cụ gia đình, chỉ là gia đình giàu có đều có thợ mộc, ngươi ra một, ta phỏng theo một, bởi vậy cửa hàng dụng cụ gia đình của Phượng Phi Lâu, đều là áp dụng đơn đặt hàng, tuy nhiên sau đóbán dây chuyền sản xuất máy dệt vải cho Trịnh Thiện Hành, nơi này lại là buôn bán có lời.
.Nhưng dù sao đi nữa, lần này Hàn Nghệ cũng hạ quyết tâm, nghiêm khắc giữ bí mật đối với kỹ thuật sản xuất ghế mây, kiên quyết không tiết lộ ra ngoài, hắn không hẳn hoàn toàn là vì tiền, chỉ là hắn muốn nói với mọi người, mô phỏng người ta vĩnh viễn đều ở sau cái mông, chỉ có tự nghiên cứu mới là vương đạo.
.Ghế Thái Tử này tuy đắt hàng, nhưng cũng không cướp đi sự nổi bật của ghế mây, ghế Thái Tửnghiêng về phía người trẻ tuổi, nhưng các trưởng bối đều thích ghế mây, nhất là loại ghế lắc lư này, một canh giờ đã bán hết số hàng có sẵn rồi, đương nhiên, Hàn Nghệ cũng không chuẩn bị quá nhiều, một buổi sáng, người đặt hàng đã đột phá một ngàn người, hơn nữa còn liên tục gia tăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận