Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 890.1: Đối lập mới.

.Trong đại sảnh của Phượng Phi Lâu an tĩnh vô cùng, chỉ có hai người, một ngồi, một đứng, một người chậm rãi thưởng thức trà thơm, một người khuôn mặt mỉm cười nhìn đối phương thưởng thức trà thơm.
.Không khí tương đương vi diệu.
.Bởi vì ngồi chính là Hàn Nghệ, mà đứng thì lại là Thôi Tập Nhận.
.- Không biết Thôi công tử còn nhớ rõ lần đầu tiên ta tới nhà của các ngươi hai ba năm về trước sao?
.Hàn Nghệ nhấp một miếng trà thơm, đem chén trà buông xuống, chậm rãi nói.
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Đương nhiên nhớ rõ.
.- Thời gian thật sự là thứ thật tốt, bởi vì nó có thể thay đổi rất nhiều chuyện và rất nhiều người.
.Hàn Nghệ thoáng cảm khái một phen, nói:
.- Ta nghĩ Thôi công tử lúc trước cũng thật không ngờ sẽ có ngày hôm nay đi.
.Thôi Tập Nhận mỉm cười nói:
.- Nếu như ngờ tới thì cũng sẽ không có ngày hôm nay rồi.
.- Ngươi ngăn cản không được ngày hôm nay sẽ đến.
.Hàn Nghệ cười thật lớn nói:
.- Thêm cả Thôi gia các ngươi ta xem cũng không gì hơn cái này, ta đây đều còn không có phát lực đâu.
.Trên khuôn mặt Thôi Tập Nhập luôn luôn mỉm cười nói:
.- Hiện giờ ngươi nói những lời này, ta dường như còn thật không có lí do nào để phản bác cả, dù sao được làm vua thua làm giặc.
.- Ngươi thành thực như thế, ta đều không biết nên chế nhạo ngươi như thế nào rồi.
.Hàn Nghệ cười lớn, nghiêm mặt nói:
.- Một khi đã như vậy, vậy trở lại chuyện chính đi. Xin hỏi, ngươi đây là đang cầu ta sao?
.Thôi Tập Nhận mỉm cười nói:
.- Thật không hiểu làm sao mà ngươi lại cho rằng như vậy?
.Hàn Nghệ nói:
.- Ngươi muốn đem văn chương của ngươi đăng ở trên Đại Đường nhật báo của ta, ngoại trừ việc ngươi cầu ta ra thì ta thật không nghĩ tới còn có lý do nào có thể khiến ta đáp ứng một yêu câu không thể tin nổi như vậy được của ngươi.
.Thôi Tập Nhận cười nói:
.- Chẳng qua chỉ là một thiên văn chương mà thôi, tuy rằng ta không có thuật in ấn nhưng ta cũng có thể để cho người ta chép ra một ngàn bản trong vòng một ngày.
.Hàn Nghệ nói:
.- Vậy vì sao ngươi không làm như vậy?
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Đây là một phong chiến thư, đăng ở trên Đại Đường nhật báo sẽ không để cho người ta cảm thấy Thôi gia của ta động tay chân gì ở sau lưng.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nhưng ta hy vọng tất cả mọi người cho rằng Thôi gia các ngươi chỉ biết động tay chân ở phía sau lưng, là một đám tiểu nhân a. Ngươi cũng biết, đây đối với ta rất có lợi, cho nên chuyện ngươi nói không phải là lí do để thuyết phục được ta.
.Thôi Tập Nhận cười lớn nói:
.- Lý do ta đã nói, ta muốn chấm dứt hẳn sự phân tranh không hề có chút ý nghĩa nào này, ta tin tưởng ngươi cũng là nghĩ như vậy, thậm chí ngay cả bệ hạ đều có thể cũng nghĩ như vậy, ngươi cũng đừng có nghĩ hù dọa ta, ta đây chính là đang giúp ngươi.
.- Giúp ta?
.Hàn Nghệ cười ha ha nói:
.- Nói như vậy thì hẳn là ta phải cầu cạnh ngươi rồi! Là ta tới cửa tìm ngươi mới đúng!
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Nguyên bản cũng có thể là như vậy, nhưng có vài người đứng giữa quấy nhiễu nên làm cho ta không thể không tự mình đến gặp ngươi. Nếu như ngươi gặp được bọn họ, phiền ngươi giúp ta chuyển cho bọn họ một câu rằng, ta vô cùng khinh bỉ cái loại hành vi ấy của bọn họ.
.Hàn Nghệ nhìn thẳng Thôi Tập Nhận nửa ngày, cười nói:
.- Ta đáp ứng ngươi. Nhưng ngươi nhất định phải trả một trăm quan tiền phí dụng nhân công, giấy và mực. Dựa vào quy tắc hoạt động của Đại Đường nhật báo chúng ta thì nếu như ta đì tìm ngươi, vậy đó là ta trả tiền cho ngươi, nhưng nếu ngươi tìm đến ta, vậy nhất định phải là ngươi trả tiền cho ta, nếu không không bàn nữa. Trong lòng ngươi hẳn là rõ ràng, người giúp đỡ ta rất nhiều, thêm ngươi vào không nhiều nhưng bớt đi ngươi cũng không ít.
.- Thành giao!
.- Hy vọng ngươi có thể thành công!
.- Thành công của ta cũng không phải là đến từ hy vọng của ngươi.
.- Không nhất định đâu!
.Hàn Nghệ đắc ý cười cười.
.Thôi Tập Nhận nhìn Hàn Nghệ, đột nhiên ý cười chợt tắt:
.- Nếu như không có chuyện gì khác vậy tại hạ cáo từ trước
.- Đi thong thả! Không tiễn.
.Hàn Nghệ vươn tay ra ngoài một chút.
.Thôi Tập Nhận khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
.Sau khi y rời đi không lâu, từ phía sau đột nhiên đi ra ba người. Ba người này đúng là Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái.
.Hàn Nghệ nhìn bọn họ liếc mắt một cái, cười nói:
.- Thôi Tập Nhận nhờ ta nói cho các ngươi biết rằng, y phi thường khinh bỉ các ngươi.
.- Chúng ta nghe thấy rồi.
.Lư Sư Quái nhịn không được trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, nói:
.- Kẻ tới cửa là khách, ngươi cũng không chịu mời người ta ngồi xuống, không khỏi cũng quá hẹp hòi rồi.
.- Ta đây cũng học từ chỗ của y thôi, chẳng lẽ đó không phải là lễ pháp của Thôi gia hay sao?
.Hàn Nghệ vẻ mặt kinh ngạc nói.
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói:
.- Ngươi thực mang thù.
.Hàn Nghệ nói:
.- Có qua mà không có lại là vô lễ, còn đây là cấp bậc lễ nghĩa.
.Trịnh Thiện Hành ngồi xuống, cười lớn nói:
.- Tập Nhận từ bé đã cao ngạo, đánh bớt nhuệ khí của y cũng không sai.
.Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo cũng lần lượt ngồi xuống.
.Hàn Nghệ đưa tầm mắt nhìn qua, cười nói:
.- Thiếu chút nữa quên chúc mừng ba vị, rốt cục đã lấy được vị trí gia chủ.
.Trịnh Thiện Hành cười nói:
.- Này còn không phải là đều nhờ vào hồng phúc của ngươi sao, nếu không phải là ngươi đem bốn đại gia tộc chúng ta đẩy vào tuyệt cảnh, chúng ta cũng sẽ không có cơ hội lâm nguy thụ mệnh này rồi.
.Lư Sư Quái nói:
.- Là ngươi khởi đầu, còn chúng ta tới kết thúc, bàn tính này của ngươi đập thật đúng là vang!
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đều theo nhu cầu mà thôi.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nói:
.- Nhưng ngươi vì sao không thương lượng với chúng ta trước đó một chút, nếu như chúng ta thật không nghĩ đến điểm ấy, vậy ngươi tính toán kết thúc mọi chuyện như thế nào?
.Hàn Nghệ nói:
.- Nếu các ngươi thật không ngờ đến, như vậy hết thảy đều trở nên không có ý nghĩ gì nữa, ta cũng chỉ làm việc tùy theo hoàn cảnh như vậy thôi, các ngươi trầm mặc và mất tích, để cho ta biết các ngươi đã nghĩ tới điểm ấy, cho nên ta mới có thể không kiêng nể gì đem gia tộc của các ngươi đẩy vào tuyệt cảnh.
.Hắn xem như đã thấu hiểu được mấy người này rồi. Bọn họ không muốn làm, ngươi buộc bọn họ, bọn họ cũng chỉ sẽ bằng mặt không bằng lòng, hoặc là lựa chọn tránh né, chỉ có khiến cho chính bọn họ đứng ra, bọn họ mới có thể gánh chịu trách nhiệm. Những loại người này là khó lừa dối nhất, Hàn Nghệ cũng lười đi lừa dối bọn họ.
.Lư Sư Quái nói:
.- Vậy làm thế nào để tất cả mọi chuyện này đều trở nên có ý nghĩa đây?
.- Cạnh tranh!
.Hàn Nghệ nói:
.- Khiến mục tiêu cạnh tranh của hàn môn và sĩ tộc từ những thứ hư vô mờ mịt và rẻ mạt như mặt mũi và địa vị trở lại phía tri thức, đạo đức, tài cán. Sĩ tộc sở dĩ mục nát bất kham chủ yếu là do không có đối thủ cạnh tranh, bởi vậy con cháu sĩ tộc mới có thể không muốn phát triển. Cũng đạo lí đó, nếu hàn môn đem những sĩ tộc thối nát ấy xem như là mục tiêu thì bọn họ cũng sẽ trở nên hư thối mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận