Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1153: ÔNG TRỜI CÓ ĐỨC HIẾU SINH

.- Bài tú- lơ- khơ đúng là ta phát minh, cái này ta cũng thừa nhận. Nhưng nếu như ông nói vậy, vậy người phát minh đao thương, chẳng phải hằng năm đều bị quất hàng trăm roi, vì mỗi một tội danh dùng đao giết người đều áp đặt lên đầu họ.
.Hàn Nghệ trước tiên bác bỏ Hứa Kính Tông, sau đó nói: - Cũng là lẽ ấy, cũng là lấy đao giết người, binh lính giết người trên chiến trường và giết hại dân chúng vô tội trong nhân gian, có thể là một chuyện sao? Bởi vậy đánh bạc cũng thế, cũng có những cuộc cá cược vui, đạo lý đánh bạc hại thân. Ta không phủ nhận ta cũng từng cược tiền, nhưng cũng có khác với đánh bạc, tính chất bình thường ở nhà cùng người thân vui chơi, với tính chất đánh bạc ở sòng bạc giống nhau được sao?
.Sòng bạc là thương nhân mở ra mưu cầu lợi nhuận, chủ yếu là vì theo đuổi lợi ích của chính mình, là vì thu lấy tiền tài, chứ không phải vì tiêu khiển, giải trí, bọn họ thu hút bách tính, chỉ vì hi vọng bách tính đánh cược thua tiền ở sòng bạc, tốt nhất là bán mình làm nô. Tính chất việc này hoàn toàn không giống với ở nhà cùng người nhà vui đùa một chút, mong Trung thư lệnh ông đừng gộp làm một, trừ phi ông có thể định vị toàn bộ tướng sĩ Đại Đường ta tội giết người.
.Hơn nữa kiểu đánh bạc này không chỉ gây hại cho trật tự xã hội, ảnh hưởng sản xuất, công việc và cuộc sống, mà còn kéo theo nhiều tội phạm nguy hiểm khác, gây hại rất lớn cho xã hội, phải cật lực đả kích, Cục Dân An của chúng ta chí tại vì dân, nếu ngay cả mối nguy hại lớn này chúng ta cũng không quản, vậy chi bằng hãy giải tán Cục Dân An. Bởi vậy Cục Dân An chủ yếu là nhằm vào sòng bạc, chứ không nhằm vào cá nhân ai cả.
.Lý Trị lập tức kiên định trở lại, nói:
.- Hàn Nghệ nói đúng, sòng bạc và đánh riêng với người thân để giải trí là khác nhau, cũng không thể gộp vào làm một, loại sòng bạc này nhất định phải nghiêm trị, tuyệt không nương tay. Nếu trên luật pháp đã định như vậy, thì Đại Lý Tự cũng có thể lấy luật lệ để phán phạt.
.Tân Mậu Tương vội hỏi: - Hồi bẩm bệ hạ, chỉ vì sự tình đột ngột, hơn nữa số người đến hơn trăm người, Đại Lý Tự đã tăng cường thẩm tra rồi.
.Lý Trị gật đầu.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông thấy Lý Trị hướng về Hàn Nghệ rồi, tự nhiên cũng không tiện nhiều lời.
.Đúng lúc này, Lư Thừa Khánh đột nhiên đứng ra nói: - Bệ hạ, nếu lấy luật lệ Đại Đường để phán phạt, thần cảm thấy có chút bất công.
.Lý Trị vừa thấy Lư Thừa Khánh, sắc mặt hòa hoãn vài phần, nói: - Lời này của ái khanh nghĩa là sao?
.Lư Thừa Khánh nói: - Trong luật lệ Đại Đường ta viết rõ, đánh bạc, một trăm trượng, nhưng không tịch thu tài sản. Nếu là người tổ chức đánh cược mưu lợi bất chính, định kế tang chuẩn đạo luận, nhẹ thì sung quân, nặng thì xử cực hình.
.Lý Trị hỏi: - Thế có gì không ổn sao?
.Lư Thừa Khánh nói: - Nếu xưa nay luôn chấp hành nghiêm chỉnh, thần cũng không có gì để nói, nhưng vấn đề là cho tới nay quan phủ đều bỏ mặc không quản, đột nhiên hạ lệnh trọng phạt, chỉ sợ sẽ dẫn tới nhiều câu ai oán.
.Lý Trị nhíu nhíu mày.
.Trưởng Tôn Diên đứng lên nói: - Bệ hạ, thần tán thành lời Lư Thượng thư nói, hơn nữa nãy giờ Bệ hạ và Trung thư lệnh, Hàn Thị lang vẫn luôn thương lượng về sòng bạc, giờ mới tới chỗ căn bản, nếu không ai mở sòng bạc, bách tính cũng sẽ không đến đánh bạc, thần nghĩ không nên vơ đũa cả nắm, nhìn từ quan hệ giữa sòng bạc và con bạc, con bạc là bị động đánh bạc, sòng bạc mới là người chủ động, thậm chí có không ít dân chúng đều bị người khác đưa đến. Triều đình nên trọng phạt những kẻ mưu lợi sòng bạc bất chính, con bạc thì phạt nhẹ là được.
.Lư Thừa Khánh gật đầu nói: - Lời của Trưởng Tôn Thiếu giám, thần đồng ý vạn phần, bệ hạ nên niệm ông trời có đức hiếu sinh.
.Lý Trị nhìn về phía Trưởng Tôn Diên, nói: - Vậy, theo Trưởng Tôn ái khanh nói, phải làm thế nào?
.Trưởng Tôn Diên nói: - Thần đề nghị với người đánh bạc, hình phạt nhất định là phạt tiền, nếu không có tiền thì lấy lao dịch thay thế, đối với sòng bạc, chẳng những phạt số tiền lớn, mà còn chiếu theo mức độ tham dự sòng bạc nhiều ít để phán trượng hình với ở tù.
.Lý Trị bất mãn nói: - Thế cũng không khỏi nhẹ quá chứ, nếu chỉ là phạt tiền, thì có không ít người căn bản là không tiếp thu giáo huấn, có thể lần tới vẫn đi đánh bạc, nhất định phải cảnh cáo bọn họ, để cho bọn họ không dám tái phạm nữa.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Bệ hạ nói rất đúng, thần cũng nghĩ nên cho bọn họ một chút cảnh cáo, nhưng thần không tán thành cách dùng trượng hình như trên.
.Lý Trị nói: - Vậy theo ý khanh, phải làm sao?
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần đang nhìn từ góc độ tài chính, hiện giờ Đại Đường ta đang thiếu lao dịch, nếu thi hành trượng hình mà nói, người này ít nhất cũng phải mất mấy tháng không hoạt động được, triều đình không được gì, ngược lại còn phải nuôi hắn, đây không biết là trừng phạt phạm nhân, hay là trừng phạt quốc khố nữa, chi bằngthay hình phạt trượng hình bằng lao dịch, như vậy, còn có thể gia tăng ngân khố quốc gia. Hơn nữa, thần tin đối với kẻ có tiền mà nói, nhất định cưỡng bức lao động sẽ khiến họ khắc cốt ghi tâm.
.Lư Thừa Khánh gật đầu nói: - Hàn Thị lang nói có lý, luật lệ triều đình ta vẫn đề xướng thiếu hình, khinh hình, Hàn Thị lang nói như vậy là phù hợp với tư tưởng của luật lệ triều đình ta.
.Lý Trị vừa nghe cũng thấy có lý, theo luật lệ trượng hình là một trăm, thế ít nhất tầm một tháng không xuống giường được, vậy triều đình cũng không thể nào để bọn họ chết đói, lại nhìn về phía đám người Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ, Nhâm Nhã Tương, Tân Mậu Tương, Hứa Ngữ Sư, nói: - Các vị ái khanh nghĩ thế nào?
.Con bạc này không ít người đều là con cháu đại thần trong triều, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy, hôm nay ngươi đuổi cùng giết tận, ngày khác người ta sẽ đuổi cùng giết tận ngươi, còn phải lưu đường sống chứ, vì thế gật đầu tán thành.
.Trưởng Tôn Diên lại nói: - Bệ hạ, dù sao luật lệ trước đây, nếu chúng ta trừng phạt như vậy mà nói, thì chính là chúng ta vi phạmluật lệ, trong luật lệ không phải tỏ rõ như vậy, thần cho rằng nên sửa luật lệ trước, sau đó cho phán phạt, nếu không, chẳng phải coi luật pháp thành trò đùa sao.
.- Đúng!
.Lý Trị gật đầu nói: - Trưởng Tôn ái khanh nói rất đúng, vẫn phải lấy luật lệ làm việc, dù sao chúng ta cũng là chiếu theo luật lệ để niêm phong sòng bạc, nếu không, nước không có quốc pháp, làm sao quy phạm bách tính, vậy thì việc này giao cho Trưởng Tôn Thiếu giám đi.
.- Bệ hạ, hành động này tuyệt đối không được! Hàn Nghệ lập tức nói: - Cục Dân An chúng thần không có quyền lực lập pháp, hơn nữa nếu giao việc này cho Trưởng Tôn Thiếu giám, e là có nhiều người không phục, kính xin bệ hạ giao cho Hình Bộ làm.
.Kỳ thực xã hội phong kiến không có cơ cấu lập pháp cụ thể, đều là Hoàng đế tổ chức đại thần lập pháp, vì Hoàng đế nắm quyền lập pháp tối cao, nhưng trong chức quyền của Hình Bộ, có một điều lập pháp này, việc này giao cho Hình Bộ là danh chính ngôn thuận.
.Lý Trị gật đầu, cảm thấy Hàn Nghệ nói rất đúng, hiện giờ đại thần đã rất bất mãn với Cục Dân An, nếu hình phạt lại giao cho Cục Dân An quyết định, thì mặc luật pháp có sửa như thế nào, nhất định bọn họ sẽ không phục, nói: - Ái khanh nói có lý, vậy giao cho Hình Bộ đi.
.Lư Thừa Khánh không hưng phấn lắm nói: - Vi thần tuân mệnh. Trở ra Điện Lưỡng Nghi, Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ đi tuốt tận đằng trước, Lý Nghĩa Phủ ánh mắt thoáng nhìn về sau, nhỏ giọng nói: - Hiền huynh, đây rõ ràng là giết gà dọa khỉ mà!
.Hứa Kính Tông sửng sốt, cau mày nói: - Ý của đệ là?
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Ta vẫn không tin hành động lần này của Cục Dân An thật sự là vì niêm phong sòng bạc, dù là niêm phong, cũng không cần phải vội vã như thế, đến nay Cục Dân An mới mở có ba ngày, đã gây ra động tĩnh lớn như thế, theo ta biết bản thân Trình Xử Lượng cũng thích đánh bạc, Lý Tư Văn, Vi Đãi Giới đều từng nhậm chức trong quân, bọn họ sẽ không thể nào nghĩ đến điểm này, đây chắc chắn là chủ ý của Hàn Nghệ, hắn muốn mượn việc này để định quyền lực cho Cục Dân An.
.- Đúng vậy! Lúc trước khi Hàn Nghệ đề xuất ra Cục Dân An, không ai nghĩ Cục Dân An làm được việc gì, dù là Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương lúc đó, thật không ngờ, Cục Dân An dám làm đến như vậy.
.Hứa Kính Tông đột nhiên khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn g Tân Mậu Tương.
.Tân Mậu Tương vội vàng tiến đến.
.Hứa Kính Tông buồn bực nói: - Mậu Tương, ta nghe nói Cục Dân An sáng sớm đã đem chứng nhận khẩu cung giao hết cho Đại Lý Tự?
.Tân Mậu Tương buồn bực gật đầu.
.Hứa Kính Tông nói: - Việc này ngươi cũng quá yếu mềm rồi, sao còn làm náo đến chỗ bệ hạ, lúc đó ngươi cứ phán là được rồi.
.Tân Mậu Tương nói: - Hứa huynh, huynh nghĩ ta không biết chuyện này nặng nhẹ ra sao à, những người đến cửa cầu tình, một số còn là thế giao của nhà ta, nhưng vấn đề là, Cục Dân An đem hết chứng cứ tới, nếu ta không theo luật lệ mà phán, thì nhất định Hàn Nghệ sẽ tố cáo ta, đến lúc đó ta hết đường chối cãi, chỉ sợ đến quan phục này cũng không giữ được.
.Hứa Kính Tông lúc này bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, một chiêu này thật sự là cũng quá độc rồi. Nói: - Tên nhãi Hàn Nghệ này thật sự còn giảo hoạt hơn cả hồ ly.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Nếu để Hàn Nghệ thực hiện được, chỉ sợ quyền lực của Đại Lý Tự sẽ bị Cục Dân An cướp đi, vậy người thẩm án là Cục Dân An, Đại Lý Tự cầm chứng cứ Cục Dân An đưa tới, cho dù là chứng cứ do Cục Dân An bịa đặt, Đại Lý Tự cũng phán phạt theo luật.
.Hứa Kính Tông gật gật đầu nói: - Hiền đệ nói có lý, xem ra chúng ta nhất định phải nghĩ cách ngăn cản âm mưu của Hàn Nghệ được thực hiện.
.- Trưởng Tôn công tử, ngươi sẽ không trách ta chứ! Hàn Nghệ đi đến bên cạnh Trưởng Tôn Diên nói.
.Trưởng Tôn Diên cười nói: - Ngươi nói rất đúng, việc này nếu giao cho ta, chỉ sợ kẻ dưới khó phục tùng.- Hàn Thị lang, Trưởng Tôn hiền chất. Lư Thừa Khánh đột nhiên đi tới.
.- Lư Thượng thư!
.Hàn Nghệ, Trưởng Tôn Diên lập tức chắp tay thi lễ.
.Lư Thừa Khánh cười ha hả nói: - Hàn Thị lang cơ trí thông minh, Trưởng Tôn hiền chất lại tinh thông luật lệ các đời, thế nên về việc này, ta muốn nghe kiến nghị của hai vị.
.Trưởng Tôn Diên vội chắp tay nói: - Không dám, không dám, vãn bối nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Lư Thượng thư.
.Lư Thừa Khánh khoát tay một cái nói: - Hiền chất nói quá lời, ta chẳng qua là muốn hỏi một chút về kiến nghị của các ngươi, liên quan đến hình pháp, nên làm việc thận trọng, hỏi thêm ý kiến của người khác, chỉ có lợi mà không có hại.
.Đây mới đích thực là Phạm Dương Lưthị, sùng Nho, nhưng đạt sinh tùy hứng, không câu nệ lễ tiết Nho gia, gia tộc họ rất nhiều danh nhân là Nho, Đạo, Pháp đều có trình độ cao, giống Lư Sư Quái cũng là thân kiêm học vấn của Nho, Đạo,, mà còn lấy Đạo gia làm chính, Lư Thừa Khánh trời sinh tính rộng rãi, không nghĩ rằng đến hỏi Hàn Nghệ, Trưởng Tôn Diên việc này là rất mất mặt, ngươi có thể có ý kiến hay cho ta, vì sao ta không thể hỏi ngươi.
.Trưởng Tôn Diên do dự một chút, nói: - Con cho rằng cho dù là lao dịch, đối với người mưu lợi bất chính sòng bạc, có thể phán nặng một chút, nhưng đối với người đánh bạc, vẫn nên phán nhẹ. Lư Thừa Khánh nói:
.- Hiền chất nghĩ giống với ta, nhưng vấn đề là làm sao có thể vừa cho hình phạt nhẹ, vừa khiến bọn chúng không dám tái phạm.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Việc này rất đơn giản, cứ xem đám người đó sợ cái gì nhất.
.Lư Thừa Khánh nói: - Nguyện nghe cao kiến.
.Hàn Nghệ nói: - Xem bọn họ sợ cái gì, thì để bọn họ làm cái đấy, họ sẽ nhớ lâu. Như dân chúng bình thường chắc chắn trọng tiền tài, phạt họ một chút tiền, họ sẽ rất khó chịu, con cháu nhà phú quý, trọng thể diện, ông để họ đi quét đường một ngày, bảo đảm lần tới không dám đến sòng bạc nữa.
.Lư Thừa Khánh trong mắt sáng ngời, cười ha hả nói: - Hai vị thật là thông minh tuyệt đỉnh, Lư mỗ lần này xin được cảm ơn trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận