Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 645.1: Họa từ trong nhà

.Tùy Dương Đế cải tạo xây dựng Đại Vận Hà tuy hao tài tốn của, làm cho dân chúng lầm than, nhưng Đại Vận Hà đối với Trung Quốc mà nói lại có ý nghĩa trọng đại, bởi vì Đại Vận Hà liên thông năm con sông Hải Hà, Hoàng Hà, Hoài Hà, Trường Giang và sông Tiền Đường, tạo thành tuyến giao thông đường thủy có thể phủ khắp toàn quốc, cũng tức là hi sinh một thậm chí hai đời người, tạo phúc cho hậu nhân.
.Có thể nói như vầy, nếu không có sự hiện hữu của Đại Vận Hà, kinh tế lưỡng Tống đời sau tuyệt đối sẽ không phồn vinh như thế, do vậy khi phê phán Tùy Dương Đế, cũng phải thừa nhận ông ta đã có những cống hiến vô cùng kiệt xuất đối với cả Trung Quốc, hi sinh danh dự Hoàng Đế của ông ta, bởi vì tội danh là một mình ông ta gánh, Hoàng Đế đời sau bắt đầu hưởng thụ thành quả.
.Tùy Dương Đế là bạo quân không sai, nhưng ông ta cũng là một Hoàng đế có tầm nhìn vô cùng xa.
.Trong tình huống đường thủy phát đạt như thế, vận chuyển đường thủy nhất định là cùng ngành với thương nghiệp.
.Nếu quốc thái dân an, kinh thương đã bắt đầu chậm rãi sống lại, đóng thuyền ngay lúc này quyết không thiệt thòi, dù sao thì thuyền mà ngươi chế tạo đều thông dụng cả nước.
.Mấu chốt bây giờ nằm ở chỗ, Dương Triển phi có thể lung lạc những thôn hào nông thôn này không, bởi vì bây giờ dân chúng không có năng lực thông thương, bọn họ đều là tự cung tự cấp, không có nhiều thứ dư thừa có thể bán, cho dù muốn bán, cũng không bán đến Trường An được, chỉ riêng phí vận chuyển họ đã không trả nổi rồi, chỉ có thể dựa vào những thân hào có tiền.
.Nhưng đây lại là điểm mạnh của Hàn Nghệ, kế hoạch của Hàn Nghệ, xét về mặt ý nghĩa nào đó mà nói tức là lừa gạt kinh tế nha, dựa vào một số chính sách giả dối để lừa bọn họ tốn tiền đóng thuyền, nhưng nếu lời nói dối này trở thành sự thật sau này, thật ra vẫn là lừa, nhưng kết quả là tốt, không ai lại để ý cả.
.Hàn Nghệ nói cho Dương Triển Phi biết làm sao lừa gạt những người này, đây thật sự là một môn kỹ năng. Lừa gạt không khó, khó là khó ở chỗ, ngươi lừa gạt mà bản thân không cần phải gánh trách nhiệm, người ta cũng tố cáo ngươi không được, chuyện này còn cần phối hợp nhiều phương diện, phải tổ chức một Thiên Môn bát tướng, người nhờ vả đã tìm được rồi, chính là Mai Thôn. Ngoài ra, bởi vì bây giời giao thông đóng cửa, đây chính là ưu thế, một số tên lừa đảo hạ cấp đời sau chuyên đi đến nơi heo hút lừa gạt, chính là dựa vào tin tức không thông.
.Hàn Nghệ biết rất nhiều tên lừa gạt ở hậu thế đều giả trang thành lãnh đạo gì đó, chạy đến vùng núi của người ta, lừa sạch tiền của Xã trưởng, vô cùng đáng giận, tiết tháo và đạo đức đều không có điểm dừng.
.Dương Triển Phi cũng coi như bạn gắn bó với Hàn Nghệ, lúc trước cũng cùng nhau bày mưu lừa gạt, lừa Lý Phàm, Trần Đông, lừa phản quân của Trần Thạc Chân, ít nhất không tính là lính mới, một lúc thì đã hiểu được điểm quan trọng.
.Sau đó Dương Tư Nột lại bày yến khoản đãi Hàn Nghệ và Thẩm Tiếu.
.Bởi vì có Thẩm Tiếu ở đây, mấy người lại không bàn tiếp nữa, có điều Hàn Nghệ đã cam đoan sẽ viết một bản kế hoạch chi tiết, thiết kế cả một vụ mùa, giao cho Dương Triển Phi. Trò này Hàn Nghệ thật sự là tiện tay nhào nặn ra, bởi vì lừa gạt kinh tế ở đời sau được dùng nhiều nhất, lừa tiền của kẻ giàu, cách tốt nhất chính là lừa gạt kinh tế.
.Dương Tư Nột lại không bàn luận thế cục trong triều với Hàn Nghệ, thậm chí còn có ý né tránh, bởi vì ông ta đã định bịt hai tai không nghe chuyện bên ngoài, chỉ lo quản binh lính của mình.
.Sau khi cơm nước no nê, Hàn Nghệ và Thẩm Tiếu đứng dậy cáo từ, Dương Tư Nột bảo Dương Triển Phi tiễn bọn họ đi.
.- Ợ!
.Thẩm Tiếu uống đến mặt mũi đỏ bừng, không còn cách nào, tiểu tử này chí tình chí nghĩa, uống rượu chỉ chú trọng sảng khoái, đột nhiên nói: - Này! Nhị công tử, sao hôm nay không thấy Dương cô nương hả?
.Ánh mắt Hàn Nghệ cũng liếc sang Dương Triển Phi, thật ra hắn đã muốn hỏi từ lâu, cũng không biết tại sao, luôn có cảm giác chột dạ, do vậy trì hoãn không hỏi.
.Sắc mặt Dương Triển Phi hơi quái dị, nói: - Phi Tuyết và nãi nãi lên chùa miếu tụng kinh niệm phật rồi.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Tụng kinh niệm phật?
.Dương Triển Phi hật đầu.
.Hàn Nghệ dò hỏi: - Không nghe nói Dương cô nương còn có sở thích này nha!
.Dương Triển Phi cười, không lên tiếng.
.Hàn Nghệ thấy thế, trong lòng có chút lo lắng, không hỏi cũng không được, nói: - Nhị công tử, không phải Dương cô nương lại gây ra họa gì chứ.
.Dương Triển Phi chần chừ một lát, sau đó thở dài nói: - Còn không phải là chuyện thành thân sao. Tuổi của Phi Tuyết không còn nhỏ, nếu còn không thành thân nữa, thì sẽ không gả đi được. Mấy ngày trước cha lại giáo huấn muội ấy một phen, nãi nãi sợ xảy ra chuyện, dứt khoát dẫn Phi Tuyết lên chùa tụng kinh niệm phật.
.Thời cổ đại nữ tử mười lăm mười sáu là độ tuổi xuất giá tốt nhất, hơn hai mươi chính là gái ế, qua hai lăm căn bản là không gả đi được.
.Tiêu Vô Y trước đó đã định không gả, muốn cứng rắn chống đỡ đến cùng, chỉ là vì không muốn tuân theo liên hôn dòng tộc. Nàng cho rằng những lễ tiết phiền phức đó đã dẫn đến bi kịch của Thôi đại tỷ, nàng kiên quyết phản đối, thà chết không theo, gả cho Hàn Nghệ cũng là sự bộc phát buông bỏ. Đương nhiên, Hàn Đại Sơn đồng ý hôn sự này, cũng vì nhà nghèo, không cưới được vợ. Hơn nữa Tiêu Vô Y quả thực là tiên nữ của Mai Thôn, tuổi tác lớn một chút cũng không sao, thật sự là trời đất đẩy đưa mà tạo nên mà.
.Nhưng không phải ai ai cũng như cha của Tiêu Vô Y Tiêu Nhuệ. Tiêu Nhuệ là người trong Phật giáo, nhìn người và nhìn việc vô cùng cởi mở. Dương Tư Nột là võ tướng, phương thức quản giáo nhi nữ dĩ nhiên hoàn toàn khác, trong lòng cũng nóng nha, do vậy nhìn thấy Dương Phi Tuyết là dạy dỗ, là mắng, là suýt đánh. Dương lão phu nhân cũng sợ Dương Tư Nột không nhịn được mà động thủ, nhanh chóng dẫn Dương Phi Tuyết lên chùa, không để hai cha con nàng có cơ hội gặp mặt.
.Hàn Nghệ nghe thấy thì cảm thấy áy náy, càng không có mặt mũi nào mở miệng, gật đầu, không lên tiếng.
.Thẩm Tiếu ngọng nghịu nói: - Nếu Hàn Nghệ ngươi chưa lấy vợ thì hay rồi, ngươi và Dương cô nương lại rất xứng, lại chơi thân với nhau.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi uống nhiều quá rồi.
.Thẩm Quý cũng vội vàng kéo Thẩm Tiếu sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: - Đại công tử, ngươi điên rồi.
.Hàn Nghệ lại liếc mắt nhìn Dương Triển Phi.
.Dương Triển Phi chỉ cười, nhưng lại không để ý.
.Lúc chạng vạng tối.
.Thái Nguyên Vương gia!
.Vương Huyền Đạo ngồi xếp bằng trên đệm, hai mắt khẽ nhắm, con rùa đen nhỏ vẫn chậm rãi bò bên cạnh y.
.Bởi vì y tôn sùng huyền học, là phái Lão Tử, chú trọng lĩnh vực tinh thần, tư tưởng triết học, khi không có chuyện gì, y thường ngồi ở nhà tĩnh tọa.
.- Cộc cộc cộc!
.Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Vương Huyền Đạo cũng không mở mắt, nói: - Chuyện gì?
.- Đại công tử, trong cung có người đến, gọi người lập tức vào cung. Một người ngồi ngoài nói.
.Vương Huyền Đạo chậm rãi mở mắt ra, khe khẽ thở dài, thì thào lẩm bẩm: - Cuối cùng đã tới rồi.
.Vương Huyền Đạo đi vào trong điện, chỉ thấy Lý Trị ngồi trên giường thấp, sắc mặt âm trầm, mây đen dầy đặc, còn có một người đứng bên cạnh, chính là Lý Nghĩa Phủ. Bầu không khí rõ ràng không đúng, nhưng y lại tỏ ra vô cùng thản nhiên, hành lễ nói:
.- Vi thần Vương Huyền Đạo tham kiến bệ hạ.
.Lý Trị trầm mày nói: - Huyền Đạo, trẫm hỏi ngươi, ba ngày trước Ngụy Quốc phu nhân có từng đến Vương gia các ngươi không.
.Ngụy Quốc phu nhân chính là mẫu thân của Vương Hoàng hậu Liễu thị.
.Vương Huyền Đạo khẽ gật đầu nói: - Hồi bẩm bệ hạ, có chuyện này.
.Lý Trị nói: - Ngụy Quốc phu nhân đến nhà các ngươi làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận