Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 250: Khá giống ngươi 2.

.Dương Phi Tuyết làm sao không biết hắn đang nói cái gì, không khỏi lườm hắn một cái.
.Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn Hàn Nghệ, thầm nhủ, người này tuy không phải tuấn tú lịch sự, nhưng nếu dùng từ thiên tài để miêu tả cũng không kém là bao.
.Dương Phi Tuyết lại nói:
.- Còn những lời ngươi nói trước đó nữa, cũng là nói cực hay. Không biết tại sao lúc nãy ta nghe vậy không tự chủ được mà trở nên rất xúc động.
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên nói: - Nhưng cũng vì thế mà đem lại phiền toái.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lúc đầu kịch của ta mới lên diễn, cũng có người nói với ta như vậy. Mẫu Đơn nương tử sẽ không tới gây phiền toái cho ta chứ?
.Nguyên Mẫu Đơn hết sức thẳng thắn nói: - Dĩ nhiên là ta không thể, cho dù thế nào. Những lời đó của ngươi là nói vì nữ giới bọn ta. Nguyên Mẫu Đơn ta trước giờ ân oán phân minh. Trong chuyện này, ta luôn đứng về phía ngươi.
.Hàn Nghệ hơi kinh ngạc: - Thật hay giả?
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, nói: - Ta vốn cho rằng lúc đầu ngươi chỉ là lừa gạt ta. Lại thật không ngờ ngươi không chỉ làm được, mà còn làm được hoàn mỹ như vậy. Thì ra là ta đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Đâu có, ta đâu thể coi là một quân tử.
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu nói: - Điều này cũng đúng
.- Ác.
.Hàn Nghệ buồn bực, ta đây là khiêm tốn, hiểu không? Quân tử là cái gì, ông đây là kẻ lừa đảo, chuyên đi lừa quân tử.
.Dương Phi Tuyết cười nói: - Ta cũng đứng ở bên ngươi.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Vậy là được rồi, có ủng hộ của các người, khó hơn nữa, ta cũng sẽ tiếp tục bước tiếp.
.Ba người lại nói thêm một lúc. Nguyên Mẫu Đơn bỗng nhiên nhìn sắc trời, nhìn Dương Phi Tuyết nói: - Phi Tuyết, chúng ta phải về rồi.
.- A, về sao?
.Dương Phi Tuyết đã lâu không ra ngoài, nhất thời không muốn rời đi.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Trời không còn sớm, hơn nữa đã có ngày phụ nữ. Cô còn sợ là không còn cơ hội tới sao?
.- Cũng đúng.
.Dương Phi Tuyết cười, nói: - Hàn Nghệ, chúng ta cáo từ rồi.
.- Chờ một lát.
.Hàn Nghệ vội vàng chạy vào phòng, một lát sau, hắn để hai tay sau lưng đi ra, sau đó đưa một tay ra trước mặt Dương Phi Tuyết, chỉ thấy trên tay hắn có một hộp gỗ, thần thần bí bí nói:
.- Tặng cho cô.
.Dương Phi Tuyết trong mắt sáng ngời, nói: - Là thỏ khuê mật phải không?
.Hàn Nghệ buồn bực thở dài, nói: - Dương cô nương, cô lại làm ta hiểu thêm một đạo lý.
.Dương Phi Tuyết nói: - Đạo lý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Vì sao những phụ nữ thông minh thường thích than phiền bản thân thiếu những niềm vui bất ngờ.
.Dương Phi Tuyết sửng sốt, lập tức cười khúc khích, đôi mắt long lanh, lắc đầu nói: - Ngươi nói không đúng, Ta cho rằng người phụ nữ thông minh thường than phiền là đàn ông quá ngốc.
.Nói xong chính nàng ta lại cười lên trước.
.Hàn Nghệ cũng không biết vì sao, hắn rất thích nhìn Dương Phi Tuyết cười, ha hả cười nói: - Cô nói rất đúng, lần sau ta cố gắng hơn nữa.
.- Ta nói vậy thôi, ngươi tưởng thật?
.Dương Phi Tuyết nhận lấy hộp gỗ, nóng lòng mở ra xem, Oa lên một tiếng:
.- Thỏ khuê mật này thật là đáng yêu.
.Hàn Nghệ nói: - Cô thích là tốt rồi.
.Dương Phi Tuyết lại nói: - Tại sao thỏ khuê mật của ta không giống với những thỏ khuê mật lúc nãy?
.Thỏ khuê mật lúc nãy đều có vẻ mặt ti tiện. Mà thỏ khuê mật này lại cười khờ khạo ngây ngô, rất đáng yêu.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Cô là bằng hữu của ta, đương nhiên là không giống rồi. Bằng không, bằng hữu như ta đây không phải là quá kém cỏi sao.
.- Cảm ơn ngươi.
.Dương Phi Tuyết liếc trộm Nguyên Mẫu Đơn một cái. Trong ánh mắt có chứa vẻ đắc ý, bởi vì nàng mới vừa nói rồi, Hàn Nghệ nhất định sẽ tặng cho nàng. Kết quả Hàn Nghệ không làm nàng thất vọng. Chợt thấy Nguyên Mẫu Đơn sắc mặt có chút quái dị, nói: - Hàn Nghệ, ngươi không chuẩn bị cho Mẫu Đơn tỷ sao?
.Nguyên Mẫu Đơn lập tức nói: - Đây đều là đồ chơi của các cô bé, ta không thích những thứ này.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Cô thấy ta xứng đáng với cái tên bạn của phụ nữ chứ. Biết là Mẫu Đơn nương tử không thèm, cho nên ta không có chuẩn bị.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Phi Tuyết, chúng ta mau đi về thôi. Nói xong nàng lại nhìn Hàn Nghệ, nói: - Cáo từ.
.- Đi thong thả
.Dương Phi Tuyết vung vẩy thỏ khuê mật.- Hàn Nghệ, bọn ta đi đây.
.Hàn Nghệ gật đầu, nhưng khi hai người bọn họ vừa xoay người. Hàn Nghệ bỗng nhiên đi theo, bước đến bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn, cười nói: - Thiếu chút đến phép lịch sự căn bản nhất cũng quên mất. Ta tiễn các người.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Không cần, bên ngoài đều là nữ nhân.
.Hàn Nghệ cũng không miễn cưỡng, lập tức đứng lại, nói: - Ừ đúng vậy. Vậy cũng tốt, ta không tiễn nữa, các người đi cẩn thận.
.- Mẫu Đơn tỷ, hình như bọn họ đều nhìn chúng ta.
.Ra tới ngoài. Dương Phi Tuyết bỗng nhiên nhìn thấy các nữ nhân qua đường đều nhìn bọn họ. Không khỏi cảm thấy có chút tò mò.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi nhíu mày, bỗng nhiên nhìn một thiếu phụ khoảng 20 tuổi nói: - Tinh Nhi, ngươi lại đây.
.Thiếu phụ kia vội vàng đi tới, nói: - Mẫu Đan tỷ, có chuyện gì
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Các ngươi cười cái gì?
.Thiếu phụ kia mấp máy môi, nói: - Mẫu Đơn tỷ, sao phía sau tỷ lại có một cái đuôi thỏ?
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, lập tức đưa tay ra phía sau. Bỗng nhiên túm được một thứ gì đó mềm mềm, khẽ kéo một cái. Dường như là dính trên quần áo.
.Dương Phi Tuyết nghiêng đầu qua thấy, hoảng hốt hô lên: - Thỏ khuê mật.
.Nguyên Mẫu Đơn ngượng ngùng nói: - Mau lấy xuống cho ta.
.- Ồ.
.Dương Phi Tuyết vội đưa tay ra lấy thỏ khuê mật kia xuống. Nhìn thấy trên đầu thỏ khuê mật có một sợi dây nhỏ, trên sợi dây nhỏ đó có một cây kim nhỏ. Lúc nãy chính là cây kim nhỏ này cài vào thắt lưng của Nguyên Mẫu Đơn. Hơn nữa còn dính sát vào phần eo của Nguyên Mẫu Đơn, chỉ cần không chạy, thật khó có thể phát hiện.
.Nguyên Mẫu Đơn một tay cầm lấy thỏ khuê mật. Lại nghĩ tới lúc nãy Hàn Nghệ ở sau nói muốn tiễn bọn họ, làm sao còn không rõ. Lại nghĩ tới đám nữ nhân kia cười nhạo, bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn, nghiến răng nghiến lợi nói: - Tên tiểu tử gian xảo này đúng là ức hiếp người quá mức.
.Nói rồi cầm lấy thỏ khuê mật này định vứt đi.
.- Chớ ném, chớ ném.
.Tinh Nhi bỗng nhiên bước lên trước ngăn lại, hì hì cười nói: - Mẫu Đơn tỷ, nếu như không thích, vậy thì tặng cho ta.
.Dương Phi Tuyết đột nhiên bỗng nhiên khúc khích cười lên một tiếng.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Cô cười cái gì?
.Nàng hiện giờ đúng là mẫn cảm với tất cả tiếng cười.
.Dương Phi Tuyết chỉ vào thỏ khuê mật kia, mím môi nhỏ giọng nói: - Ta cảm thấy thỏ khuê mật này rất giống mẫu Đan tỷ.
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thỏ khuê mật trong tay không giống bình thường, chính là vẻ mặt tức giận, hơn nữa đang đối diện nàng. Bản thân nàng nhìn vậy thiếu chút thì phì cười. Không đành lòng bỏ đi nữa, thả tay xuống, nói với thiếu phụ kia: - Ngươi muốn? Được, đợi ta chặt tứ chi của nó đi rồi tặng cho ngươi.
.Nói xong nàng rảo bước rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận