Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 712.1:. Lời nói dối có thiện ý

.- Chào mọi người!
.- Chào Phó đốc sát!
.Đồng dạng lời dạo đầu, đồng dạng đáp lại.
.Vào niên đại mọi thứ đều hàm súc này, một câu ‘Chào mọi người’ vô cùng không bị cản trở này dường như đã trở thành đại diện của Hàn lão sư.
.Bởi vì tất cả mọi người đều biết Hàn Nghệ sẽ đến học viện, cộng thêm mấy người Uất Trì Tu Tịch vào buổi chiều cũng biết đêm nay Hàn Nghệ sẽ đến dạy học cho nên cả đám đều đến phòng học từ rất sớm.
.Bọn họ cực kỳ thích khóa học của Hàn Nghệ. Đầu tiên, khóa học của Hàn Nghệ, cái gì sách, cái gì bút đều không cần mang, vô cùng thoải mái, thuần túy tán gẫu, hơn nữa còn có thể làm cho người ta trí nhớ khắc sâu, cảm xúc rất nhiều.
.Có thể học tập trong sự vui sướng, đó chính là hạnh phúc lớn nhất.
.Hàn Nghệ đi vào trên giảng đài, ho nhẹ một tiếng, nói:
.- Hôm nay!
.Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng một chút, nói:
.- Đúng rồi, trước lúc vào bài học, ta phải lấy công mưu tư một chút, nếu không đến lúc đó lại quên.
.Nói xong, hắn đột nhiên nhìn về phía Tiêu Hiểu, nói:
.- Tiêu Hiểu, lần tới lúc ngươi trở về, làm phiền ngươi giúp ta nói với tỷ tỷ của ngươi một tiếng, cảm ơn!
.Nội tâm Tiêu Hiểu vô cùng hiếu kì, y nói:
.- Vì sao ngươi lại phải cảm ơn tỷ tỷ của ta vậy?
.Y nghĩ thầm rằng, tỷ của ta khẳng định lại đi ra hành hiệp trượng nghĩa rồi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ồ, là như vậy, hai ngày trước tỷ tỷ của ngươi có mời ta ăn cơm, nhưng mới ăn có một nửa ta lâm thời có việc nên phải rời đi, chưa kịp nói một tiếng cám ơn với nàng.
.Lời này vừa nói ra, phía dưới một mảnh xôn xao, hoảng sợ, mờ ám, sùng bái, nhiều loại ánh mắt liếc về phía Hàn Nghệ.
.Mà ngay cả đám người Độc Cô Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Diên cũng đều khiếp sợ vô cùng. Nữ ma đầu mời Hàn Nghệ ăn cơm, này này quả thực là quá kinh khủng mà.
.Tiêu Hiểu ngẩn người, lập tức y đứng dậy, vỗ bàn học, cả giận nói:
.- Nói bậy, tỷ tỷ của ta làm sao có thể mời ngươi ăn cơm, ngươi quả thật là không biết liêm sỉ.
.Vừa nhắc tới Tiêu Vô Y, Tiêu Hiểu lập tức liền chẳng thèm quan tâm ngươi là thằng nào rồi.
.Bùi Thiếu Phong cười nói:
.- Đó cũng không nhất định, các con cháu quý tộc trong kinh thành này, tỷ tỷ của ngươi đều không nhìn trúng, nói không chừng tỷ tỷ của ngươi lại thích mẫu người như Phó đốc sát thì sao?
.Hảo tiểu tử, vừa mắng liền mắng ba đối tượng. Không, một câu nói kia của hắn liền mắng luôn cả nhà của ta rồi. Được rồi, mối thù ngươi lần tới ta lại tính với ngươi sau, hiện tại ta là nhà giáo nhân dân, cần phải khoan dung một chút, rộng lượng! Rộng lượng! Hàn Nghệ chịu đựng tức giận, không biểu hiện ra ngoài.
.- Bùi Thiếu Phong, lão tử nhịn ngươi đã lâu rồi, ngươi có lá gan nói lại lần nữa, xem thử lão tử có phế ngươi không.
.Tiêu Hiểu trợn mắt nói
.- Nói thì nói, chẳng lẽ ta còn sợ ngươi hay sao.
.Bùi Thiếu Phong vỗ bàn một cái cũng đứng lên, bọn họ từng vì đối phó Hàn Nghệ mà quan hệ hơi có dịu đi một chút, hiện giờ Hàn Nghệ đã là mục đích chung, bọn họ cũng bắt đầu thanh toán món nợ cũ trước kia rồi.
.- Làm gì đấy, làm gì đấy, muốn bị khai trừ sao, đều ngồi xuống cho ta.
.Hàn Nghệ giận quát một tiếng, trong lòng lại nghĩ, bằng đức hạnh như của các ngươi làm sao có thể đối phó ta được, muốn chia rẽ các ngươi, vậy quả thật là chuyện chỉ tốn một phút mà thôi.
.Bùi Thiếu Phong hừ một tiếng, ngồi xuống.
.Tiêu Hiểu lại không chịu ngồi xuống mà là nhìn Hàn Nghệ nói:
.- Hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng, cho dù có bị khai trừ, ta cũng sẽ không bỏ qua đâu.
.- Ngươi!
.Hàn Nghệ chỉ vào Tiêu Hiểu và một đám đệ tử bên dưới, hận sự ngu xuẩn của bọn họ mà nói:
.- Ta nói trong đầu đám người các ngươi rốt cục đều chứa những thứ xấu xa gì vậy hả? Tỷ tỷ ngươi mời ta ăn cơm, còn không cũng là vì ngươi.
.- Vì ta?
.Tiêu Hiểu sửng sốt.
.- Chẳng lẽ không phải sao ?
.Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói:
.- Tỷ tỷ ngươi nói ngươi từ lúc vào trại huấn luyện, biết điều rất nhiều, nàng rất là vui vẻ, cũng vô cùng cảm tạ ta, vì vậy mới mời ta ăn cơm, thuận tiện hỏi thăm tình huống của ngươi. Uổng công ta còn giúp ngươi nói điều hay, ai ngờ được ngươi vẫn còn không biết hối cải, hừ, sớm biết như thế, ta lúc ấy liền không nên khen ngươi nhiều lời hay như thế, thật sự là làm ta tức chết mà !
.Tiêu Hiểu lúc này liền si ngốc, y nói:
.- Vậy tại sao ban nãy ngươi không nói sớm?
.- Ta vốn cũng muốn nói, nhưng mà các ngươi có cho ta cơ hội nói sao. Ta đối với ngươi cực kỳ thất vọng, xem ra ta phải lại đi tìm tỷ tỷ của ngươi, thu hồi tất cả những lời mà ta đã nói hôm ấy lại.
.Hàn Nghệ tức giận, lắc lắc đầu nói.
.Tiêu Hiểu lập tức cầu xin tha thứ nói:
.- Phó đốc sát, ta cầu ngươi, ngàn vạn lần đừng có nói cho tỷ tỷ của ta biết, ta sai rồi, ta hướng ngươi nhận sai.
.Y lại là thở dài, lại là chắp tay.
.- Lần sau không được viện dẫn lí do đó nữa.
.Hàn Nghệ bất đắc dĩ nói.
.- Vâng, vâng, vâng!
.Tiêu Hiểu thấy Hàn Nghệ không truy cứu nữa, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, sau đó y lại cười nịnh hỏi đối phương:
.- Phó đốc sát, tỷ của ta nói gì về ta thế?
.Tiểu tử này!
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Tỷ của ngươi nói ngươi kỳ thật là một người cực kì biết điều, là một hài tử thông minh, chính là có hơi bướng bỉnh một chút. Chỉ cần có thể quản giáo nghiêm chút, ngày sau nói không chừng còn có thể trở thành một vị đại tướng quân, vào triều làm Tể tướng. Tóm lại, tỷ tỷ của ngươi rất coi trọng ngươi, còn nói tương lai Tiêu gia còn phải dựa vào ngươi
.Tiêu Hiểu vừa nghe thế, hốc mắt đều đỏ. Phải biết rằng bình thường Tiêu Vô Y cũng không khích lệ y đâu, y lại vẫn muốn được đến sự khích lệ của tỷ tỷ mình. Nghe Hàn Nghệ nói vậy, trong lòng y không khỏi vui sướng, hai mắt đẫm lệ lưng tròng:
.- Thật vậy chăng?
.- Đương nhiên là giả rồi!
.Uất Trì Tu Tịch cười ha ha nói:
.- Tiêu Hiểu, này chẳng qua là Phó đốc sát lừa ngươi mà thôi, ngươi đức hạnh như thế nào chẳng lẽ ngươi không tự biết sao?
.- Ha ha!
.Trong phòng học ngập tràn tiếng cười.
.- Tu Tịch, ngươi…
.- Tiêu Hiểu!
.Hàn Nghệ nói:
.- Đây là chuyện của hai tỷ đệ các ngươi, không cần phải để ý cái nhìn của người khác
.Tiêu Hiểu vui vẻ nào thèm so đo với Uất Trì Tu Tịch như bình thường nữa, y hừ nói:
.- Bản công tử vui vẻ, mặc kệ các ngươi muốn cười thế nào!
.Nói xong y lại vui tươi hớn hở nói với Hàn Nghệ:
.- Đa tạ Phó đốc sát nói cho.
.Sau đó liền nhu thuận ngồi xuống.
.Dương Mông Hạo đột nhiên nói:
.- Phó đốc sát, tỷ tỷ của ta có từng đi tìm ngươi hay không?
.- Hử?
.Hàn Nghệ nói:
.- Chuyện này thật ra không có, ngươi cũng đã làm đại đội trưởng rồi, còn có cái gì mà nói nữa đâu.
.Trong lòng hắn lại nghĩ, cũng không biết nữ ma đầu kia có đi tìm Phi Tuyết hay không
.Dương Mông Hạo cười lớn nói:
.- Vậy cũng phải.
.Tiêu Hiểu nói thầm:
.- Không phải là đại đội trưởng sao, có gì mà đắc ý, nếu ta muốn làm đại đội trưởng, đó còn không phải là dễ như trở bàn tay.
.Hàn Nghệ liếc nhìn hai người bọn họ một cái, trong lòng cười thầm, ho nhẹ hai tiếng, nói tiếp:
.- Tốt lắm, lấy công mưu tư dừng ở đây, tiếp theo chúng ta bắt đầu vào buổi học. Đề mục hôm nay của chúng ta chính là…
.Nói đến đó, hắn liền viết một từ ‘ Nói dối’ lên trên tấm ván gỗ
.Hàn Nghệ gõ tấm ván gỗ, nói:
.- Căn cứ vào tôn chỉ luôn nghi ngờ của chúng ta, ta phải hỏi các ngươi một điều, các ngươi cho rằng nói dối là đúng hay sai?
.Trong lòng hắn lại vui vẻ thầm nghĩ, về đề tài này chắc chắn không có ai có quyền lên tiếng hơn cái tên lừa gạt là ta đây rồi.
.Câu hỏi này có là kẻ ngốc cũng biết trả lời nha!
.Tất cả đệ tử nhất trí lắc đầu, nhưng ai cũng thật uể oải. Chủ đề tranh luận này thật sự là quá không có tính khiêu chiến.
.Hàn Nghệ hỏi:
.- Vậy các ngươi có từng nói dối hay chưa?
.Một đám đệ tử đều có vẻ rất cẩn thận, không có lên tiếng.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Các ngươi không cần phải chột dạ, mỗi người đều đã từng nói dối. Ta cũng đã nói, ngay tại vừa rồi ta đã nói dối đối với Tiêu Hiểu. Kỳ thật tỷ tỷ của cậu ta nói cậu ta trời sinh tính bất hảo, khó có thể quản giáo, mong ta không cần thủ hạ lưu tình, nên phạt nên phạt, không được nương tay chút nào.
.- A?
.Tất cả mọi người đều lập tức sửng sốt.
.Uất Trì Tu Tịch cười lớn nói:
.- Tiêu Hiểu, đã thấy chưa? Ta đã nói là Phó đốc sát đang gạt ngươi mà, ha ha
.Những người còn lại cũng kịp phản ứng, bật cười hùa theo.
.Tiêu Hiểu cả giận nói:
.- Câm miệng!
.Hàn Nghệ giành nói:
.- Ta vì sao phải lừa ngươi? Chẳng lẽ là do ta muốn xem ngươi xấu mặt sao? Đương nhiên không phải, ta muốn xem ngươi mất mặt thật sự là rất đơn giản, không đáng lãng phí thời gian dạy học của ta. Ta chỉ là hy vọng có thể cổ vũ ngươi, ngươi dám nói khi nãy ngươi chưa từng có suy nghĩ rằng mình nhất định phải hảo hảo cố gắng, tranh thủ lên làm đại đội trưởng, vì tỷ tỷ của mình mà gắng tranh một lần sao?
.- Ta!
.Tiêu Hiểu ngẩn người, chột dạ nói không ra lời.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta thừa nhận ta lừa gạt Tiêu Hiểu, nhưng nếu không phải do ta chủ động thừa nhận thì nói không chừng không bao lâu sau Tiêu Hiểu có thể dựa vào sự biểu hiện nổi bật của mình mà được lên làm đại đội trưởng. Lời nói dối ấy hoàn toàn xuất phát từ sự thiện ý của ta, nếu ta nói cho cậu ta biết sự thật thì có lẽ cậu ta sẽ vô cùng nản lòng. Bởi vì biểu hiện của cậu ta trong khoảng thời gian này cũng không tệ, nhưng lại vẫn luôn không được sự chấp nhận của tỷ tỷ cậu ta. Vậy các ngươi nói xem, lời nói dối ấy của ta đến tột cùng là đúng hay sai?
.Một loạt đệ tử quay mặt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ mâu thuẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận