Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 794.1: Vua cũng sợ thằng liều.

.Đương nhiên Hàn Nghệ cũng không nắm chắc, cho đến giờ phút đó, có trời mới biết sẽ xảy ra điều gì, nói: - Cái này thì thần cũng không nắm chắc, thần chỉ biết nếu không đọ sức, chắc chắn sẽ không thành công, nếu đọ sức, còn có thể có năm mươi phần trăm hy vọng, với lại hiện giờ kéo dài đã không còn ý nghĩa nữa rồi, thế lực trong triều đã hết sức rõ ràng, nếu không ra kết quả, thì sẽ không có bất cứ thay đổi nào, hơn nữa sẽ chỉ thêm cảnh hai bên tranh đấu, không có lợi đối với bách tính quốc gia, nếu vì chuyện này mà tiếp tục đấu tranh, tất sinh dân oán, ngược lại sẽ có ảnh hưởng tiêu cực đối với Chiêu nghi.
.- Ngươi nghĩ giống ta, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa.
.Võ Mị Nương gật gật đầu, lại hỏi:
.- Nhưng ngươi cho rằng nên mở miệng thế nào?
.Hàn Nghệ cũng đã suy nghĩ rất nhiều về lần quyết chiến này, nói: - Trước tiên nhất định phải công khai thảo luận chuyện này, dù sao thì phế hậu lập hậu đều không phải là chuyện nhỏ, nhưng thần không tán thành trực tiếp đem lên triều đình nói, trên triều lắm người nhiều miệng, thảo luận sẽ chỉ không thể chấm dứt, đến lúc đó có thể sẽ trở nên muốn chặt không đứt, làm còn thêm loạn. Hơn nữa chuyện lớn như vậy, rất nhiều đại thần đều kiến phong sử đà (nhìn thế lực, hoặc sắc mặt của người khác mà hành sự), người thật sự quyết định có thể vẫn chỉ là mấy người như vậy, thần kiến nghị vẫn là thương lượng với đại thần cốt cán trước.
.Võ Mị Nương gật gật đầu, nhưng lại nhíu mày nhăn trán, khẽ thở dài: - Nhưng nếu mà như vậy, thật là khiến người ta khó nhìn thấy hy vọng. Hiện giờ người có uy vọng nhất trong triều không ai qua được bốn người, Quốc cữu công tất nhiên là đứng đầu trong số đó, tiếp theo là Tả phó xạ Chử Toại Lương, ông ta chính là một trong những đại thần cố mệnh, cũng không cần nói nhiều, ngoài ra, còn có Hữu phó xạ Vu Chí Ninh, cùng với Tư không Lý Tích.
.Đương nhiên Hàn Nghệ cũng đã phân tích, cũng chính là bốn người này, nếu bọn họ đều gật đầu, vậy thì trong triều quyết không thể tồn tại dị nghị, cho dù có cũng không đáng để lo nghĩ, nói: - Quốc cữu công, Tả phó xạ là chắc chắn phản đối, như vậy còn lại là Hữu phó xạ và Tư không đáng để chúng ta tranh thủ.
.Võ Mị Nương thở dài: - Vu gia và Trưởng Tôn gia lịch sử lâu dài, lại là người phụ trợ Thái Tông thánh thượng sớm nhất, quan hệ của hai người vô cùng tốt, nghĩ ra thì ông ta cũng là người đứng bên phía Quốc cữu công. Duy chỉ còn lại Tư không Lý Tích, người này tuy không phải người bên phía Quốc cữu công, nhưng ông ta quanh năm ôm bệnh ở nhà, đóng cửa không ra ngoài, không hỏi triều chính, bệ hạ nhiều lần muốn ủy thác trọng trách cho ông ta, nhưng ông ta đều khéo léo từ chối, e rằng ngươi cũng rất có cảm xúc chứ.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Trước đây khi thành lập Dân An cục, bổ nhiệm thứ tử của Lý Tư không Lý Tư Văn làm Cảnh vụ ti, nhưng tin này vừa mới truyền ra ngoài, ngay sau đó đã có tin Lý Tư Văn đi săn bị thương, cho đến bây giờ Lý Tư Văn cũng chưa từng lộ diện.
.- Bởi vậy xem ra, Tư không Lý Tích cũng là người phản đối.
.Ngữ khí của Võ Mị Nương hết sức chán chường, bởi vì trong vụ án Phòng Di Ái trước đây, Trưởng Tôn Vô Kỵ đã thanh trừ một loạt công thần, khai quốc công huân còn dư lại chỉ có mấy người như vậy, đương nhiên, còn có Trình Giảo Kim và Uất Trì Kính Đức, nhưng Uất Trì Kính Đức đã sớm về hưu, trên phương diện chính trị, Trình Giảo Kim không bằng bốn người này, bốn người bọn họ quyền cao chức trọng, không ai sánh bằng, thế lực trải rộng cả nước, nếu bốn người bọn họ đều không đồng ý, chỉ dựa vào đám người Lý Nghĩa Phủ nhảy qua nhảy lại ở đó thì ích cái bíp, Lý Trị cũng không dám trực tiếp đối nghịch với bốn người này, hoàng đế của triều Đường không có quyền lực lớn như hoàng đế của triều Thanh, hơn nữa Lý Trị vẫn luôn không nắm quyền, nếu không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện lớn.
.Cho đến bước đường này, Võ Mị Nương càng nghĩ lại càng chán nản, dường như không nhìn thấy hy vọng thành công, nhưng mỗi lúc như thế này, nàng ta lại nghĩ đến Hàn Nghệ, tuy nói Hàn Nghệ năng lực có hạn, không thể thay đổi cục diện, nhưng lại có thể đem đến một năng lượng hết sức chính diện, đây là thứ mà nàng ta cần lúc này.
.Hàn Nghệ cũng nhìn ra sự chán nản của Võ Mị Nương, đây cũng là hiện tượng bình thường, cười nói: - Chiêu nghi, chắc người đã từng nghe nói năm đó ở Dương Châu ta đã ngăn cản đại quân Trần Thạc Chân xâm lấn?
.Võ Mị Nương sửng sốt, gật đầu, Trần Thạc Chân cũng đã nói với nàng chuyện này, nhưng nàng cũng không biết tại sao Hàn Nghệ nhắc tới việc này.
.Hàn Nghệ nói: - Tình huống lúc đó là toàn bộ tinh nhuệ của Dương Châu đã bị Dương Thứ sử điều đi, trong thành chỉ còn lại có một số người già yếu, đại quân hơn vạn của Trần Thạc Chân hùng hổ tiến đến, có thể nói chỉ cần Trần Thạc Chân xông lên, Dương Châu tất mất. Trong thành Dương Châu khắp nơi chán nản, bách tính đều vô cùng sợ hãi, đến ngay cả Dương gia cũng đã làm xong chuẩn bị ngọc đá cùng vỡ, không ôm bất cứ hy vọng thắng lợi nào, nếu như phân tích trước trận chiến, bất luận phân tích từ phương diện nào, đều là chắc chắn thua.
.Nhưng kết quả là chẳng những giữ được thanh Dương Châu, mà ông trời còn rơi xuống một ngôi sao, đả thương nặng đại quân Trần Thạc Chân, trực tiếp dẫn đến toàn bộ chiến cục xoay chuyển, chuyện này nói ở đạo lý nào. Nếu lúc đó đều dựa vào phân tích để ứng đối, thì chỉ có giơ tay đầu hàng, chính là vì thần và Dương nhị công tử đã giữ lại hy vọng thắng lợi, chúng ta mới có thể giành được chiến thắng cuối cùng.
.Lại nói cuộc đấu tranh của thần và Nguyên gia, so sánh thế lực của thần và Nguyên gia, thì đúng là kiến với voi, để cho thần chọn, thần cũng sẽ chọn Nguyên gia, nhưng đây chỉ là so sánh thực lực trên mặt giấy, phải đến khi thật sự đánh giáp lá cà thì đây lại là chuyện khác, trên chiến trường trận liệt lấy ít thắng nhiều cũng không kể hết. Chiêu nghi người ở đây phân tích cẩn thận đến đâu, suy nghĩ chu toàn đến đâu, suy nghĩ nhiều đến đâu đi nữa, đến sau khi sự việc xảy ra thì lại là một chuyện khác, không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Đơn cử ví dụ đơn giản nhất, hiện giờ thế lực trong triều gần như hết sức rõ ràng, nhưng đây là căn cứ vào trước khi mọi chuyện còn chưa xảy ra, ai dám cam đoan sau khi sự việc xảy ra, mỗi một người vẫn sẽ kiên trì với mong muốn ban đầu của mình? Diễn tập là diễn tập, chiến thực là chiến thực, về bản chất là hai chuyện khác nhau.
.Điều mà Chiêu nghi phải suy nghĩ nên là, còn có lựa chọn nào khác hay không, cùng với chuẩn bị đã đầy đủ chưa. Thần nghĩ chuyện đến bây giờ, chúng ta đều không đường thoái lui, hơn nữa đã là chuẩn bị sẵn sàng, đó gọi là một tiếng trống thì tinh thần hăng hái mà đến tiếng trống thứ ba thì sức lực suy kiệt, hiện giờ chúng ta khí thế dâng cao, tất nhiên phải thừa thắng xông lên, càng là lúc này, Chiêu nghi càng phải có thêm quyết tâm tất thắng, có câu nói không biết Chiêu nghi đã từng nghe hay chưa, đó là đạo lý người chân trần thì đâu còn sợ người đi giày, lúc này người lo lắng nên là đối phương, chứ không phải chúng ta.
.Buổi nói chuyện này giống như một liều thuốc trợ tim tiêm vào trái tim Võ Mị Nương, trong mắt phóng ra hào quang, cẩn thận cân nhắc trong chốc lát, hưng phấn nói: - Ngươi nói không sai, ta đây người chân trần đâu còn sợ hắn đi giày.
.Vốn dĩ nàng ta đã phải bồi tang, thật sự là đi hết đường mới có ngày hôm nay, có gì để thua nữa, thắng là số phận của ngươi, thua thì là hợp tình lý, cùng lắm cũng chỉ là trở lại con số 0, Hàn Nghệ cũng như vậy a! Người lo lắng nên là Trưởng Tôn Vô Kỵ, xếp hàng thứ nhất trong bảng công thần Lăng Yên Các, ba mươi năm Tể tướng sinh nhau, môn sinh trải rộng khắp triều dã, con cái vô số, Trưởng Tôn Vô Kỵ mà lại thua nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận