Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 936: Có người vui, có người buồn

.Cuộc nói chuyện lần này lại ngắn ngủi như thế.
.Hàn Nghệ cũng không điên cuồng giống như mấy lần trước, cái này chủ yếu bởi vìbất đồng trước đó, trước đó là Nguyên Mẫu Đơn không muốn đối mặt, lựa chọn trốn tránh, hắn muốn ép Nguyên Mẫu Đơn đối mặt, nếu không, vĩnh viễn cũng không có lời giải, là tốt là xấu, dù sao cũng phải cho một lời nói. Nhưng giờ phút này hai người đã sớm nhìn thẳng vào tình cảm đối với hai bên, trên cơ sở này, Nguyên Mẫu Đơn cho rằng không cách nào thừa nhận, vậy Hàn Nghệ đương nhiên cũng sẽ không quấn chặt lấy nữa, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, cảm tình là chuyện của hai người, Hàn Nghệ cũng không muốn dục vọng của chính mình lại hình thành trên sự áy náy của Nguyên Mẫu Đơn.
.Đây không phải là tình yêu mà là tư dục!
.Mặt khác, với sự am hiểu sâu sắc về lâm lý học của Hàn Nghệ, cũng biết khi nào thì nên nói cái gì, hắn cho rằng Nguyên Mẫu Đơn vừa gặp Tiêu Vô Y, cảm xúc dao động tương đối lớn, nhận định lúc này không hoàn toàn chính xác, hắn hy vọng đợi đến lúc Nguyên Mẫu Đơn bình tâm trở lại, nhìn lại một chút có nên tiếp tục nữa hay không, nếu Nguyên Mẫu Đơn vẫn kiên quyết với lựa chọn của mình, hắn hơn phân nửa cũng sẽ tôn trọng lựa chọn đó.
.Nguyên Mẫu Đơn đi rồi, trong lòng hắn buồn phiền một hồi, cũng không có tâm tư trở về Đệ Nhất lâu, vì vậy liền đi đến Tiêu phủ.
.- Vì sao chàng lại tới đây lúc này.
.Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ tới vào thời gian cấm đi lại ban đêm, đầu tiên là sửng sốt, lập tức hỏi: - Có phải Mẫu Đơn tìm chàng đúng không?
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Tiêu Vô Y gặp vẻ mặt u buồn của hắn, dường như đoán được cái gì, thật cẩn thận hỏi: - Nàng ấy hẳn nói cho chàng biết, ta cùng với nàng ấy đã gặp nhau.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng.
.Tiêu Vô Y lại hỏi: - Nàng ấy nói như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Thật ra nàng ấy cũng không có nhiều lời về chuyện này, chỉ nói là nàng châm chọc nàng ấy vài câu, nhưng là ám chỉ cho nàng ấy, nàng ngược lại cũng không phản đối.
.Tiêu Vô Y khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ nói: - Chính là như vậy sao?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Chẳng nhẽ không. Phải như vậy sao?
.Tiêu Vô Y nháy hai cái mắt, lập tức nói: - Đương nhiên không phải, ta cũng không có châm chọc nàng ấy, ta nói chỉ là một vị chủ mẫu nên nói, theo lời của chàng mà nói, thì đây là nàng ta nói xấu.
.Hàn Nghệ mắt trợn trừng trắng dã, nhưng đối với lần này không hề có chút hoài nghi, lão thiên này tuyệt đối không ngờ tới ngày hôm nay lại bị hai nữ nhân này lừa gạt thảm như vậy.
.Tiêu Vô Y lại dò hỏi: - Nàng ấy tính toán như thế nào?
.Hàn Nghệ thoáng một chút trầm mặc, nói: - Nàng ấy cảm thấy nếu như làm nữ nhân của ta, thì cả đời đều phải mang theo trên lưng sự áy náy của nàng ấy, vì vậy sự lựa chọn của nàng ấy là vui vẻ mà sống tiếp.
.- Thật sự là không có tiền đồ.
.Lúc này Tiêu Vô Y hừ một tiếng.
.Hàn Nghệ chưa nghe được rõ ràng, hỏi: - Nàng nói cái gì?
.- Ồ! Không có gì.
.Tiêu Vô Y lắc đầu lại chất vấn; - Chàng chưa từng giáo huấn nàng ấy một chút nào sao?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Ta vì sao phải giáo huấn nàng ấy?
.Tiêu Vô Y trách một tiếng, nói: - Chàng có thể là nam nhân của nàng ấy a, nàng ấy lại dám nói muốn vứt bỏ chàng, loại hành vi không tuân thủ nữ tắc này, chẳng nhẽ chàng không nên giáo huấn nàng ấy một chút sao, mệt cho chàng còn cả ngày ở trước mặt ta la hét phải chấn chỉnh phu cương, phải chấn chỉnh phu cương, hóa ra chàng chỉ biết ức hiếp ta, thật sự là buồn cười.
.Nói đến phu cương (quy định quyền lực của người chồng), Hàn Nghệ lúc này liền nổi giận, nói:
.- Nàng còn không biết xấu hổ cùng ta nói phu cương, nàng chẳng nhẽ không biết phu cương của ta sớm đã bị các nàng phá thành mảnh nhỏ sao, đến giờ chính cả bản thân ta còn quên mất vẫn còn chuyện đáng cười này.
.- Buồn cười! Tiêu Vô Y trừng đôi mắt đẹp liền nói: - Hàn Nghệ, chàng cũng phải nói cho có lương tâm nha, chàng ở khắp nơi câu tam đáp tứ, ta chẳng những không gây ồn ào với chàng, thậm chí còn ở bên chàng bày mưu tính kế, chàng xem ở dưới gầm trời này có người người vợ nào hiền lành, khoan hồng độ lượng như ta không, hóa ra chàng vẫn còn chưa biết thế nào là đủ, thật sự thậtsự quá làm ta tổn thương, Nói đến đây viền mắt nàng cũng đỏ lên, nhưng vẫn chưa đến cảnh giới rơi lệ.
.Một mạnh một yếu như thế này, vận dụng một cách thành thạo, sợ cũng không có mấy người đàn ông có thể đối phó được.
.- Ta sai rồi! Ta sai rồi.
.Nhắc tới chuyện xấu này, Hàn Nghệ lập tức bại lui rồi, thiên hạ này không có bữa trưa nào là miễn phí, hắn ở trước mặt nữ nhân, chiếm được không ít ưu đãi, như vậy ở phương diện khác nhất định phải nhượng bộ rồi, không thể nào chỗ tốt gì hắn cũng đều chiếm được, như thế này cũng chơi không nổi nữa, lại chính thức nói: - Ta thấy rất vừa lòng, ta đối với nàng tràn đầy lòng cảm kích cùng yêu thương, thật đấy, cái này ta có thể thề với trời.
.- Thế còn tạm được!
.Khóe miệng Tiêu Vô Y giương lên, lại hỏi: - Chàng còn không có nói, đến tột cùng chàng đã nói với nàng ấy thế nào?
.Hàn Nghệ nhún vai nói: - Việc này không phải một mình ta quyết định được, nếu như Mẫu Đơn thật sự cảm thấy như vậy, ta đây cũng có thể tôn trọng nàng ấy, nhưng mà ta hy vọng cho mọi người một ít thời gia suy xét.
.Tiêu Vô Y vội la lên: - Chẳng nhẽ chàng không thích Nguyên Mẫu Đơn sao?
.- Ta đương nhiên !
.Hàn Nghệ đột nhiên chau mày, nói: - Tại sao ta lại cảm thấy nàng nói những lời này kì lạ làm sao ấy.
.- Không có gì! Chàng xem như là ta xem náo nhiệt vậy thôi. Tiêu Vô Y vung tay lên nói.
.Ồ. !ừ, Xem náo nhiệt?
.Hàn Nghệ vẻ mặt cổ quái nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y nói: - Trước tiên chàng đừng nói những thứ này, hãy nói về chuyện của Nguyên Mẫu Đơn trước đi.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, mới nói:
.- Ta đương nhiên hy vọngkhông có nhiều chuyện như vậy, nhưng ta không phải là Nguyên Mẫu Đơn, Nàng cũng không phải, trong thâm tâm nàng ấy phải thừa nhận áp lực và áy náy như thế nào, không phải chúng ta có khả năng hiểu được.
.Tiêu Vô Y chặn ngang lời của hắn, nói: - Ta đương nhiên có thể hiểu được, nhưng đổi lại ta là nàng ấy, ta cũng sẽ cảm thấy áy náy vô cùng, thậm chí so với nàng ấy còn muốn áy náy hơn cả. Nhưng bây giờ chàng nói rất đúng.
.Hàn Nghệ bất đắc dĩ nói: - Nếu nàng ấy ở cùng với ta cảm thấy không vui, mà thấy áy náy, thì ta ép nàng ấy ở cùng ta, ta cũng cảm thấy áy náy lắm, nếu thực là như vậy, thì tại sao vẫn còn muốn ở chung một chỗ.
.- Ai bảo chàng buộc nàng ấy cùng với chàng rồi. Tiêu Vô Y nói: - Chàng có thể loại bỏ sự áy náy trong lòng của nàng ấy.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Loại bỏ như thế nào? Hắn vẫn cho rằng đây là chuyện mà Tiêu Vô Y nên làm, thế nhưng hắn cũng không tiện đề xuất.
.- Làm cho nàng ấy càng thêm yêu chàng. Tiêu Vô Y khóe miệng lộ ra một chút cười nham hiểm, nói: - Chàng không phải thường nói, tình yêu là ích kỷ sao, một khi nàng ấy trở nên ích kỷ, nàng ấy sẽ không cảm thấy tội lỗi, cái này chẳng phải là nước chảy thành sông rồi sao.
.Hàn Nghệ ngẩn người, đột nhiên thở mạnh ra một hơi lạnh, nói: - Oa, nàng nói thật đúng là có đạo lý quá!
.Tiêu Vô Y khúc khích cười, dương dương tự đắc nói: - Đó là đương nhiên, chàng cũng đừng quên, chàng sở dĩ có thể trở Bạn của phụ nữ đó cũng đều do ta, chàng nói taso với chàng có thể thì kém hơn sao.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Bạn của phụ nữ thì có liên quan gì tới nàng?
.Tiêu Vô Y đột nhiên mặt âm trầm nói: - Ban đầu là chàng ở trước công chúng, nói sở dĩ chàng hiểu biết nữ nhân, đều bởi vì hiền thê chàng, cũng chính là ta. Hơn nữa lúc trước ta cũng chưa từng nghe nói chàng có cái gì gọi là hai nhỏ vô tư, chẳng nhẽ chàng còn cất giấu nữ nhân khác?
.- Đương nhiên không có!
.Hàn Nghệ cười cười, nói: - Nhưng ta là phu quân của nàng, nàng lại giúp ta bày mưu tính kế như thế này, thích hợp sao?
.Tiêu Vô Y nhẹ nhàng thở dài, nói: - Không có cách nào, ai kêu ta có một người chồng như chàng cơ chứ, dù sao trước kia cũng giúpchàngkhắcphụchậuquảkhông ít, ta cũngđãthànhthói quen rồi.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Nàng có phải là nói ngược lại rồi, cho tới giờ đều là ta giúp nàng giải quyết hậu quả có được không.
.Tiêu Vô Y nghiêng mắt thoáng nhìn qua, nói: - Vậy chàng nói đi, chuyện của Phi Tuyết, là ai đang giúp chàng khắc phục hậu quả.
.Đó là Phi Tuyết người ta tự mình giải quyết có được hay không! Hàn Nghệ gật đầu nói: - Được được được, là nàng đang giúp ta giải quyết tốt hậu quả. Hắn không muốn kéo Dương Phi Tuyết vào cuộc trò chuyện này, vậy hắn thật sự sẽ quỳ xuống với Tiêu Vô Y mất.
.- Thế còn tạm được.
.Tiêu Vô Y khẽ hừ một tiếng, lại nói: - Kế sách này ta đã giúp chàng suy nghĩ kỹ, tiếp theo thì phải xem chàng thế nào.
.Hàn Nghệ liếc nhìn nàng một cái, thật sự là dở khóc dở cười, nói: - Nếu như là một năm trước, nói không chừng cứ như vậy là xong rồi, nhưng hiện tại, ta cùng với nàng ấy có muôn vàn quan hệ, thời gian này muốn cắt đứt cũng không thể, cứ để đó xem đã đi, nàng ấy vừa gặp nàng, cảm giác áy náy đang lúc nhiều nhất, lúc này mànói mấy chuyện này với nàng ấy sẽ chỉ càng làm cho sự việc thêm rối lên thôi.
.Tiêu Vô Y con mắt chớp vài cái, gật đầu:
.- Vâng.
.Nhưng ngay tại thời điểm tình trường của Hàn Nghệ không được như ý, thì Lý Trị lại đón nhận một tin tốt lành.
.Trình Giảo Kim đi chinh phạt A Sử Na thế như chẻ tre, liên tiếp dành thắng lợi. Đánh bại hai bộ lạc Cát La Lộc cùng Xử Nguyệt, chém chết mấy nghìn người, thu được hàng vạn chiến mã. Phó tổng quản Chu Trí Độ tấn công các bộ lạc Đột Kỵ, Xử Mộc Côn, đánh hạ Yết Thành, chặt đầu ba vạn.
.Trong đó vui nhất đương nhiên là Lý Trị, Lý Thế Dân vừa mới mất đi, A Sử Na Hạ Lỗ phản loạn, rõ ràng là ức hiếp y còn nhỏ tuổi, không giết A Sử Na Hạ Lỗ thì không đủ xả ra cục tức này, hơn nữa sẽ có nhiều kẻ phản loạn chống lại y, y nhất định phải giết gà dọa khỉ.
.Bách tính thành Trường An tất nhiên là vui mừng khôn xiết, mong đợi quân sĩ chiến thắng sớm ngày trở về.
.- Ôi. !
.Tại đêm mừng chiến thắng, một tiếng thở dài vô cùng đặc biệt.
.Tiếng thở dài này phát ra từ nhà Hứa Kính Tông, người thở dài là Lý Nghĩa Phủ.
.Hứa Kính Tông vô cùng hiếu kỳ nói: - Nghĩa Phủ, giờ phương Bắc đại thắng, mọi người đều ở đây chúc mừng, vì sao ngươi lại thở dài?
.Lý Nghĩa Phủ liếc nhìn Hứa Kính Tông, chần chừ hồi lâu mới nói: - Hứa hiền huynh, Phương Bắc đại thắng tất nhiên nên chúc mừng, nhưng mà !
.Nói đến đây, y muốn nói lại thôi.
.Hứa Kính Tông hiếu kỳ nói: - Tại sao ngươi không nói nữa, nhưng gì?
.Lý Nghĩa Phủ thở dài nói: - Nhưng hiền huynh có nghĩ qua, quan hệ giữa Lư Quốc Công và Thái úy không?
.Hứa Kính Tông giật mình, nói: - Ý của ngươi là?
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Lúc trước bệ hạ phái Lư quốc công đi, không để cho Tư Không đi, nhằm tăng cường thế lực của mình ở Trường An, làm suy yếu thế lực của Thái Úy, có thể thấy được bệ hạ cũng kiêng kỵ quan hệ giữa Lư Quốc Công và Thái Úy, nếu như Lư Quốc Công đại thắng trở về, đó sẽ là một tin vui cho Thái Úy.
.Hứa Kính Tông nói: - Nhưng Thái Úy hiện giờ đã chủ động rút lui rồi.
.- Nhưng Hàn Viện, Lai Tế vẫn còn. Hai người này chính là trợ thủ đắc lực của Thái Úy, bọn họ ở đó, sức ảnh hưởng của Thái Úy sẽ không suy yếu đi chút nào, đến lúc đó Lư Quốc Công chiến thắng trở về, nói không chừng bọn họ mượn lần này mà phản kích lại.
.Hứa Kính Tông nghe được nhướn mày, mặt lộ vẻ ưu tư lo lắng, đánh lại? Đánh lại ai? Không thể nào đánh lại Lý Trị chứ, mà Võ Mị Nương cũng lên làm hoàng hậu rồi, đây là chuyện không thay đổi được, đó không phải là phản kích họ, nghĩ thầm, cái này thật đúng là không thể không đề phòng nha, - Vậy ngươi nói nên làm sao?
.Lý Nghĩa Phủ cau mày nói: - Lư Quốc Công chính là khai quốc công thần, đức cao vọng trọng, cho dù là bệ hạ cũng phải kính ông ta ba phần, mà Thái Úy chính là cữu cữu của bệ hạ, lại vừa chủ động từ quan với bệ hạ, bệ hạ nhân hiếu, sợ là đã tha thứ cho Thái Úy rồi, không phải chúng ta có thể động vào được, nếu có thể diệt trừ được Hàn Viện, Lai Tể, thìh không khác là bẻ gãy hai tay của Thái Úy, lão hổ không còn răng nanh móng vuốt thì không sợ nữa rồi.
.Hứa Kính Tông nói: - Đúng là Hàn Viện, Lai Tể không phải là người lương thiện, nhưng hiện giờ bọn đang tị hiềm ở mọi nơi, chưa có cơ hội để tìm ra.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Bọn họ tị hiềm ở khắp nơi, đơn giản chính là sợ chúng ta bắt được điểm yếu, nếu như chúng ta nới lỏng cảnh giác, làm cho bọn họ tưởng rằng mọi người dần quên lãng chuyện này, nói không chừng bọn họ sẽ mang thời cơ đưa tới tận cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận