Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 738.1: Ta là quân tử.

.Nguyên Gia Bảo!
.Nguyên Hi mười năm như một ngồi trên cái giường cũ kỹ xem xét tình huống buôn bán các nơi của Nguyên Gia, làm gia chủ không phải công tác chỉ đạo, mà là công việc thẩm tra, quanh năm suốt tháng ông ta đều phải xem những tài liệu này, dùng nó để phán định những người chủ quản này có đủ tư cách hay không, chỉ dựa vào những gì chủ quản nói ngoài miệng, thì có gì dùng, mấu chốt vẫn là lấy thành tích ra nói chuyện a.
.Một lát sau, Nguyên Nhạc đột nhiên đi đến:
.- Đại ca, ngươi tìm ta a!
.Nguyên Hi buông tư liệu xuống, nói: - Ngồi đi.
.Nguyên Nhạc ngồi xuống, sau đó Nguyên Hi bèn nói: - Nhị đệ, ta cảm thấy hôn sự giữa Hàn Nghệ và Mẫu Đơn chỉ sợ là có ẩn tình khác.
.Nguyên Nhạc cả kinh, hỏi: - Đại ca chỉ giáo cho?
.Nguyên Hi nói: - Sau khi lần trước ký kết hôn khế, Hàn Nghệ chưa bao giờ đã tới tìm Mẫu Đơn, nghe nói đều đang xử lý việc buôn bán của chính mình, mà Mẫu Đơn thì lại dần dần nắm trong tay việc mua bán trước, lần trước còn tìm bọn Nguyên Triết trao đổi một ít về hướng đi sau này của Nguyên gia nữa.
.Nguyên Nhạc lại cười ha ha nói: - Đại ca, ngươi đây là quá lo lắng đi, Mẫu Đơn là đại quản gia, đây chỉ là việc bổn phận phải làm thôi.
.- Ta thấy không giống.
.Nguyên Hi lắc đầu.
.Nguyên Nhạc ngẩn người, hỏi: - Vậy đại ca có ý tứ là?
.Nguyên Hi nói: - Ta hoài nghi Mẫu Đơn muốn mượn Hàn Nghệ để ngồi lại vị trí chủ quản một lần nữa.
.Nguyên Nhạc kinh ngạc nói: - Này --- điều này sao có thể, Mẫu Đơn không giống người như thế a.
.Nguyên Hi nói: - Nhưng dã tâm của Mẫu Đơn cũng không nhỏ, hơn nữa lần trước chúng ta bỏ cũ thay mới, trong lòng nó khẳng định cũng không phục, dù sao năm ấy nó giao ra thành tích cực kỳ tốt.
.Nguyên Nhạc nghe vậy cau mày, sắc mặt ngưng trọng nói: - Vậy đại ca ngươi nói phải làm sao bây giờ?
.Nguyên Hi nhìn hắn một cái, nói: - Nguyên gia chúng ta có thể sống tới hôm nay, đều bởi con cháu Nguyên gia hiểu quy củ, giữ quy củ, không mơ ước quyền lực, không mơ ước của cải, nếu Mẫu Đơn làm như vậy, thì nó chính là đang phá hỏng gốc rễ lập mệnh của Nguyên gia chúng ta, người chủ quản chỉ có thể do hội nghị bổ nhiệm, bất cứ kẻ nào cũng phải phục tùng. Nếu điều tra rõ quả thực như thế, ta sẽ lập tức ngưng hẳn hôn sự này, đồng thời phái Mẫu Đơn đến đại thảo nguyên, vĩnh viễn không được về Quan Trung. Bao gồm cả Hàn Nghệ, ta cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào, khiến hắn phải trả giá vì đã lừa gạt chúng ta.
.Sắc mạt Nguyên Nhạc hoảng hốt: - Đại ca, này --- trừng phạt như này có phải quá nặng không, Mẫu Đơn chẳng qua chỉ là một nữ hài tử, sao ngươi có thể phái nó tới thảo nguyên được.
.Nguyên Hi nói: - Đây cũng không phải là việc nhỏ, nếu không nghiêm trị, sau này chắc chắn sẽ có người noi theo, đến lúc đó Nguyên gia chúng ta chắc chắn sẽ sụp đổ mất.
.Nguyên Nhạc gấp đến độ ứa ra mồ hôi, ông ta hiểu đại ca mình rất rõ, phản cảm nhất là có người mơ ước vị trí chủ quản, ông hỏi: - Đại ca, vậy ngươi có chứng cứ không?
.Nguyên Hi nói: - Nếu ta có chứng cứ, thì cũng sẽ không tìm mình ngươi tới đây đâu.
.Nguyên Nhạc cau mày: - Trừ phi đại ca có chứng cứ, nếu không, ta nhất định phản đối ngươi làm như vậy.
.Nguyên Hi nói: - Ta cũng hy vọng không phải như thế. Ta đã sai Mẫu Đơn tìm Hàn Nghệ tới đây, đến lúc đó hỏi sẽ biết ngay.
.Lúc này một người đàn ông trung niên ăn mặc giống quản gia đi tới: - Lão gia, thiếu cô gia và thiếu phu nhân tới rồi.
.Nguyên Hi nói:
.- Bảo bọn họ vào đi.
.Chỉ chốc lát sau, Hàn Nghệ cùng Nguyên Mẫu Đơn đã đi tới. Nguyên Nhạc lo lắng liếc mắt nhìn bọn họ. Vừa lúc bị Nguyên Mẫu Đơn nhìn trong mắt, trong lòng nàng không tránh khỏi lộp bộp một tiếng.
.Hàn Nghệ đương nhiên cũng nhìn thấy, nhưng vẻ mặt hắn vẫn cứ cười tủm tỉm đấy, hắn chắp tay chào: - Đại bá, nhị bá.
.- Hàn Nghệ đến đây, ngồi đi!
.- Vâng.
.Sau khi hai người ngồi xuống, Nguyên Hi cười hỏi Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, ngươi làm chủ quản cũng được hơn nửa tháng rồi đi.
.Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Hôm nay hình như vừa vặn được hai mươi ngày.
.Nguyên Hi nói: - Nhưng ta nghe bọn Nguyên Triết nói, hai mươi ngày này cũng không gặp qua ngươi.
.Hàn Nghệ nói với vẻ mặt xin lỗi: - Hàn Nghệ đã phụ lòng kỳ vọng của đại bá rồi. Mấy ngày nay ta luôn luôn phải giúp triều đình làm xong về khế ước quân tử thần thánh kia, vì vậy chưa xử lý được chuyện buôn bán, nhưng ta vẫn không có buông thả, ta vẫn luôn tìm hiểu tình huống mua bán ở các nơi của gia tộc ta, dù sao ta còn chưa hiểu rõ hết về tình huống trong gia tộc, nên cũng không dám tùy tiện an bài.
.- Điều này cũng đúng.
.Nguyên Hi gật đầu, cười hỏi: - Vậy hiện tại ngươi lý giải đến đâu rồi? Nếu có chỗ nào không hiểu, cũng có thể tới hỏi ta.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Đại khái đã hiểu gần hết rồi, chút việc nhỏ ấy đâu dám làm phiền đại bá chứ.
.Đúng lúc này, quản gia trung niên kia lại đi đến, nói: - Lão gia, Kiệt thiếu chủ đã trở lại rồi.
.Nguyên Hi vui vẻ, nói: - Kiệt nhi đã về rồi ư, mau bảo nó vào đi.
.Chốc lát trôi qua, chỉ thấy một hậu sinh trắng trẻo đi vào, đại khái chừng hai mươi tuổi, ở Nguyên gia hai mươi tuổi đã là lão thương gia rồi, bởi vì Nguyên gia sẽ không xem xét đường ra ở phương diện khác, hoặc là làm nhị thế tộc, hoặc đi buôn bán, hơi có chút tư chất đều đã theo bề trên ra ngoài buôn bán từ rất sớm rồi.
.- Đại gia gia, tôn nhi về rồi, a? Nhị gia gia cùng Mẫu Đơn cô cô cũng ở đây a!
.Dù sao vẫn tuổi trẻ khí thịnh, Nguyên Kiệt vừa về đến nhà, nhìn thấy Nguyên Hi, Nguyên Nhạc và Nguyên Mẫu Đơn thì tỏ ra cực kỳ hưng phấn, cùng với Nguyên Triết khác nhau như hai thái cực vậy.
.Nguyên Nhạc cười ha ha nói: - Kiệt nhi, ngươi đúng là không thay đổi chút nào a!
.Nguyên Hi cũng khó được lộ ra mỉm cười: - Kiệt nhi, ngươi trở về thật đúng lúc. Nói tới đây, ông ta chỉ tay vào Hàn Nghệ, bảo: - Vị này chính là dượng của ngươi, gọi Hàn Nghệ, cũng là chủ quản mới nhậm chức của nhà chúng ta đấy.
.Nguyên Kiệt nhìn Hàn Nghệ kinh hỉ nói: - Ngươi chính là Hàn Nghệ nha, dọc theo đường đi ta mỗi ngày đều nghe được đại danh của ngươi.
.Nguyên Hi cau mày mắng: - Kiệt nhi, sao ngươi vẫn cứng đầu thế chứ, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa gì cả.
.Nguyên Kiệt sợ tới mức khẩn trương chắp tay: - Chất nhi bái kiến dượng ạ.
.Hàn Nghệ nghe vậy dở khóc dở cười, vội nói: - Ngươi vẫn cứ gọi ta là Hàn Nghệ đi, tình huống trước mắt, hôn sự giữa ta và Mẫu Đơn còn chưa thích hợp để cho quá nhiều người biết, nếu chẳng may gọi quen, bên ngoài lỡ miệng gọi ra, vậy thì cũng không tốt. Đại bá, ngươi nói có đúng không?
.Nguyên Hi gật đầu: - Nói có lý. Vậy tạm thời cứ gọi hắn thế đi. Đột nhiên ông ta ồ một tiếng, lại chỉ tay vào Nguyên Kiệt: - Nguyên Kiệt, phụ trách việc buôn bán tơ lụa của Nguyên gia ở Giang Nam.
.Nguyên Nhạc, Nguyên Mẫu Đơn, bao gồm cả Nguyên Kiệt nghe vậy đều sửng sốt.
.Hàn Nghệ ồ lên một tiếng: - Đại bá, sao Mẫu Đơn lại nói với ta, Nguyên Kiệt phụ trách mua bán súc vật ở Hoài Nam mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận