Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1335.1: Luyện thép là không thể bỏ qua

.Kỳ thật dù là làm việc thiện hay là buôn bán, toàn bộ đều là sương mù.
.Mục đích thực sự của Hàn Nghệ chỉ có một, chính là mau chóng phát triển ngành chế tạo, mà muốn phát triển ngành chế tạo thì nhất định phải có đủ thợ thủ công, đáng tiếc hiện nay lại lưu hành gia truyền. Gia truyền không sai, nhưng Hàn Nghệ cho rằng mấy kỹ thuật cấp thấp không cần thiết phải làm gia truyền, nên tương hỗ dung hợp, ngược lại là những loại kỹ thuật cao cấp như nước hoa này thì nên giữ bí mật, bởi vì cái này có thể kiếm được lợi nhuận lớn từ mậu dịch nước ngoài.
.Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản tất nhiên không có ý kiến gì, lại nói hoàng đế đã hạ lệnh rồi, bọn họ có ý kiến thì cũng làm gì được.
.Tiếp theo, Hàn Nghệ lại cùng Diêm Lập Bản thảo luận việc điều thợ thủ công từ Công Bộ đến để huấn luận những hộ quân tịch thương tật kia, chủ yếu là nghênh hợp với chủ lưu của ngành chế tạo lúc ấy, nói ví dụ như đồ gốm, bởi vì thương phẩm ngày càng nhiều, nhu cầu cần đồ gốm càng nhiều, hơn nữa Hàn Nghệ còn trực tiếp bày tỏ, chỉ mong thợ thủ công nguyện ý đến làm thầy huấn luyện, tiền lương cơ bản tăng gấp đôi. Bởi vì hắn biết chỉ có trả thù lao nhiều, mới có nhiều thợ thủ công tay nghề tinh diệu nguyện ý dấn thân vào nghề này.
.Sau khi thương lượng xong việc này, ba người đến bên Viện Công học xem thử, xem máy cấy mạ tiến triển như thế nào.
.Nhưng khi vào Viện Công học, ba người đều toát mồ hôi lạnh đầy đầu, chỉ thấy mấy viện sĩ cửu phẩm đang đạp một chiếc xe đạp mới tinh, bọn họ đã học được cách đạp xe rồi, ai nấy cứ như Lão Ngoan Đồng vậy, chơi đến là hăng say, mà máy cấy mạ kiểu mới nhất chỉ là ném vào một góc.
.- Viện trưởng, phó viện trưởng!
.Mấy viện sĩ cửu phẩm kia chợt thấy mấy người Hàn Nghệ đến, vội vàng tiến đến thi lễ.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, đương nhiên hắn sẽ không trách bọn họ không làm việc đàng hoàng, làm một nhà phát minh là cần phải có tính ham chơi, nói: - Xem ra chiếc xe đạp này của các ngươi lại tăng tiến không ít rồi.
.Nói xong hắn bỗng nhiên nhìn thấy dưới chỗ ngồi có thêm hai ống trúc, không phải gỗ, nói: - Đây là cái gì? - Khà khà!
.Các viện sĩ cửu phẩm đều cười ngu không nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không thể nói sao? - Không không không phải.- Trong ống trúc này chính là đựng vài miếng đế giày cắt vụn.- Đế giày? - Dạ, cái này ngồi dễ chịu hơn một chút.
.Hóa ra là trang bị giảm chấn a! Hàn Nghệ nghe thấy liền vui lên: - Không tệ, không tệ, chủ ý này thật sự là được đấy!
.Mấy viện sĩ cửu phẩm lại cười vui tươi hớn hở.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng nếu là ống trúc, phỏng chừng không chống đỡ được bao lâu, vẫn phải tiếp tục cách tân.
.- Dạ.
.Một viện sĩ cửu phẩm nói: - Viện trưởng, kỳ thực đây đều là vấn đề cỏn con, hơn nữa kỹ thuật chế tạo xích cũng đã vô cùng thành thục, chủ yếu vấn là xích này không được chắc chắn lắm, chúng ta đã thử qua rất nhiều loại vật liệu, nhưng đều không được.- Đúng đúng đúng!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Thiếu chút nữa thì ta quên hết chuyện này rồi, vấn đề này, ta đã có vài ý tưởng, đợi lát nữa ta thương lượng với hai vị phó viện trưởng một chút.
.Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong vô cùng vui sướng nhìn Hàn Nghệ.
.Vấn đề về cái xích này chính là vấn đề về sắt, vấn đề sắt lại chính là vấn đề của cả nước.
.Diêm Lập Bản kích động nói: - Hàn Thị lang, ngươi thật sự nghĩ ra cách?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Đợi ta về nhà mang một chút tài liệu tới, nói chuyện cụ thể với các ông.
.Diêm Lập Bản nói:
.- Không cần phiền toái thế, chúng ta đi với ngươi một chuyến là được.- Vậy cũng được.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại hỏi: - Máy cấy mạ kia đâu? - Máy cấy mạ cũng phải dựa vào xích, vấn đề giống với xe đạp.
.Lý Thuần Phong đột nhiên nói: - Nhưng lắp xích trên máy cấy mạ sẽ làm giá thành tăng cao, dân chúng bình thường cũng không dùng nổi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây không là vấn đề, dân chúng bình thường có bao nhiêu đất đai đâu, cho dù không có máy cấy mạ, bọn họ cũng có thể ứng phó, người thực sự dùng được máy cấy mạ nhất định là mấy đại địa chủ, bọn họ còn quan tâm chút tiền này sao.
.Lý Thuần Phong gật đầu nói: - Cái này cũng đúng.
.Hàn Nghệ lại nói: - Nhưng các người không thể thỏa mãn như vậy, Hiền giả lục viện chúng ta vẫn phải tiếp tục chứng minh bản thân, tốt nhất là có được sự công nhận của triều đình, có được sự công nhận của bệ hạ, như vậy triều đình mới đồng ý đầu tư nhiều tiền hơn cho chúng ta phát triển nghiên cứu.
.Diêm Lập Bản hiếu kỳ nói: - Làm thế nào có được công nhận của triều đình? - Vũ khí!
.Hàn Nghệ nói: - Các triều đại đều vô cùng xem trọng vũ khí, nghiên cứu phát triển cách tân vũ khí, chỉ cần thành công, triều đình mới đầu tư nhiều tiền hơn cho chúng ta, đây là con đường nhanh nhất.
.Lý Thuần Phong liếc nhìn Diêm Lập Bản, nói: - Nhưng nghiên cứu chế tạo vũ khí, vẫn luôn là việc của Công Bộ.
.Hàn Nghệ sao lại không biết ông ta đang ám chỉ mình, Công Bộ Thượng thư còn ở đây, ngươi cứ cướp đi nghiệp vụ của Công Bộ như vậy, được ư? Cười nói: - Công Bộ chủ yếu phụ trách chế tác vũ khí, chứ không phải nghiên cứu phát triển, Hiền giả lục viện chúng ta chính là chuyên môn nghiên cứu phát triển, ta cho rằng hai bên phân tách ra, càng thêm có lợi cho việc phát triển vũ khí.
.Diêm Lập Bản cười gật đầu nói: - Hàn Thị lang nói có lý. Ông ta ngược lại cũng không để bụng.
.Hàn Nghệ lại hướng về mấy viện sĩ cửu phẩm nói: - Hiền giả lục viện chúng ta là tự do, phóng khoáng, không cần ức chế những tưởng tượng kỳ diệu của các ngươi, có ý tưởng hay, thì nỗ lực mà thực hiện.- Vâng, hạ quan hiểu.- Rất tốt!
.Hàn Nghệ đột nhiên nhìn trái nhìn phải một cái, nói: - Đúng rồi! Vân tổng đâu? - Chắc là đang ngủ! - !
.Nhưng bọn họ đã đoán sai, Vân Hưu không hề ngủ, mà là ngồi trong tiểu viện của y, nằm bò trên bàn đá, nhìn chằm chằm vào một chiếc xe nhỏ có gắn chong chóng.
.- Phù phù ôi!
.Vân Hưu thổi hai ba cái, ngay sau đó thở dài một hơi, mím miệng, thì thào lẩm bẩm: - Cái này phải cần gió to đến thế nào mới có thể thổi quay nó a!
.Y vừa dứt lời, chợt nghe phía sau có người cười nói: - Chỉ sợ phải cần đến lốc xoáy.- A!
.Vân Hưu sợ tới mức cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hàn Nghệ, Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong ba người đứng sau y mỉm cười, cực không tình nguyện đứng dậy, vô cùng miễn cưỡng hướng tới bọn họ thi lễ một cái, hình như ánh mắt muốn nói, thật là đáng ghét, lại để ta phải đứng dậy.
.Hàn Nghệ hoàn toàn không thèm để ý, tiến lên trước, cầm chiếc xe nhỏ kia, lại liếc nhìn Vân Hưu.
.Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Vân Hưu đỏ bừng lên giống như đít khỉ, cúi thấp đầu.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Xem ra người vẫn đang chấp nhất việc không cần dùng chân đạp chiếc xe nhỏ này.
.Vân Hưu cúi đầu không nói.
.Hàn Nghệ đương nhiên biết y là muốn dựa vào sức gió để sản sinh ra động năng, nhưng với kỹ thuật trước mắt thì khẳng định là không được, hơi trầm ngâm, lại đặt xe nhỏ xuống, nói: - Vân Hưu, ta nghe nói gần đây ngươi ít sang bên Viện Công học.
.Vân Hưu gãi đầu nói: - Gần đây không phải là cũng chẳng có chuyện gì làm sao.
.Tên quỷ lười biếng nhà ngươi, có việc làm, ngươi cũng sẽ không làm a! Hàn Nghệ nói thầm một tiếng, nói: - Nhưng ngươi thân là Tổng thiết kế sư, kẻ bên dưới coi ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó, ngươi cứ trốn chui trốn nhủi trong này, ta không có ý kiến, chỉ sợ kẻ dưới cũng sẽ bắt chước.- Ta không làm Tổng thiết kế sư.
.Vân Hưu nghe thấy vậy liền luống cuống, đây rõ ràng chính là muốn tìm việc cho y làm mà.
.- Đương nhiên không được! Hàn Nghệ quyết đoán cự tuyệt, nói: - Thế này đi, mỗi ngày ngươi nấu cho tổng viện ba ấm nước.
.Vân Hưu vẻ mặt đưa đám nói: - Nhưng ta không biết nấu nước.
.Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong nghe thấy vậy dở khóc dở cười, nấu nước cũng không biết, ngươi sống trên đời còn có ý nghĩa sao. Vân Hưu đương nhiên biết nấu nước, chỉ có điều y không muốn đi nấu nước. Nhưng bọn họ càng thêm tò mò, vì sao Hàn Nghệ lại an bài Vân Hưu đi nấu nước, như vậy quá quái lạ rồi.
.Hàn Nghệ cũng không ngại cái cớ vụng về như vậy, cười nói: - Không biết có thể học, ta sẽ an bài một trợ thủ giúp ngươi.- Thế thì được. Vân Hưu lập tức gật đầu.
.Hiện tại y đã hiểu rõ con đường làm quan này rồi, chỉ cần có trợ thủ, vậy thì việc gì cũng là trợ thủ làm, đương nhiên, không có việc y cũng sẽ không làm trợ thủ, bởi vì việc này đối với y mà nói, đúng thật là quá mệt mỏi đi.
.- Vậy cứ vui vẻ quyết định vậy nhé.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, lại nói: - Vậy ta đi trước, nhớ kỹ, ngày mai bắt đầu, sáng trưa chiều đun một bình nước.- Ò!
.Vân Hưu ngẩn người, mãi đến khi Hàn Nghệ, Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong ba người đã rời khỏi tiểu viện rồi, y mới phản ứng lại, nói một tiếng chỉ có y mới có thể nghe thấy: - Đi thong thả. Sau đó về phòng đi ngủ, ban nãy tiêu hao sức lực tương đối nhiều.
.Trở ra tiểu viện, Lý Thuần Phong liền hiếu kỳ nói: - Hàn Thị lang, vì sao ngươi bảo Vân Hưu đi nấu nước?
.Ông ta cảm thấy như vậy quả thực là lãng phí thiên phú của Vân Hưu, ngươi có thể để y làm việc khác mà!
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta là muốn rèn luyện kỹ năng sống cho y một chút, ngươi xem y, cái gì cũng không biết, nếu cứ như vậy, làm sao được, trước hết bảo y nấu nước,
.sau đó lại bảo y nấu cơm, từng bước từng bước một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận