Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 580.2: Thua vì quá hùng mạnh

.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười hỏi: - Nếu là lão phu đến đây vào mấy ngày trước thì sao?
.- Bất cứ lúc nào đều thế cả.
.Hàn Nghệ nói xong, lại bảo: - Tuy nhiên hạ quan nghĩ rằng nếu chưa có kết quả, thì Thái úy nhất định sẽ không tới nơi này đâu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ rất hào hứng hỏi; - Vì sao?
.Hàn Nghệ đáp: - Người kiêu ngạo như Thái úy, khẳng định là khinh thường dùng những thủ đoạn này.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy cười ha ha: - Lão phu làm tể tướng mấy chục năm, ngược lại là bị tiểu tử ngươi nhìn thấu mất rồi.
.- Không dám. Không dám.
.Hàn Nghệ vuốt cằm bảo.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lại hỏi: - Vậy theo như những gì ngươi chứng kiến, thì lần này lão phu thua ở điểm nào?
.Hàn Nghệ đáp: - Thua bởi quá hùng mạnh.
.- Hả? Lời này ngượi lại quá kỳ lạ, xin lắng tai nghe tường tận.
.- Thế lực của Thái úy quá khổng lồ, nhưng chuyện này lại xảy ra đột nhiên, mà không có đạt được quyền chủ động, điều đó khiến cho khó cả trước lẫn sau. Vì chú ý đại cục, phải lui về sau một bước nhỏ, cũng là hợp tình hợp lý thôi. Hàn Nghệ giải thích.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn Hàn Nghệ một lát, thở dài; - Đúng vậy a! Kết quả lần này tuy ngoài ý muốn, nhưng cũng là hợp tình hợp lý. Nói xong, ông ta lại thấp giọng hỏi: - Người có phải do ngươi giết hay không?
.Hàn Nghệ quyết đoán trả lời: - Không phải.
.- Vậy còn nàng ta?
.- Không quá giống! Nếu là y, tuyệt đối không thể sai một nữ nhân, hơn nữa còn để lại nhiều người sống đến vậy.
.- Lão phu cũng biết không phải là y, lão phu hỏi chính là nàng ta ấy.
.Hàn Nghệ mơ hồ chớp mắt, đột nhiên khẽ giật mình: - Nàng ta? Không thể nào được, kỳ thật ta cũng từng nghĩ qua vấn đề này, nhưng nàng ta sống nơi hậu viện, làm sao có thể được? Nếu là nàng ta thì càng nên giết người diệt khẩu đấy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ híp mắt, nói: - Điều này lão phu cũng biết, nhưng thích khách là một nữ nhân, khiến lão phu không tránh khỏi nghĩ đến nàng ta đấy.
.Hàn Nghệ cũng hơi nhíu mày trầm tư, đúng rồi! Tuy rằng ta chắc chắn không phải do Lý Trị làm, nhưng cũng không phải có thể bài trừ có phải do Võ Mị Nương làm hay không, dù sao nàng ta chính là thiên hạ đệ nhất Nữ Đế đấy nha, nếu nàng ta làm như vậy, ngược lại cũng không phải không được.
.Hai mắt đục ngầu của Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên hiện lên chút sát khí:
.- Bất kể là ai làm, lão phu nhất định phải tìm ra tên hung thủ kia.
.Đối phương rõ ràng là nhằm vào ông ta, hơn nữa còn ra tay âm hiểm như vậy, ông ta khẳng định phải tìm ra tên hung thủ kia.
.Khi nói chuyện, hai người đã đi đến một tiểu viện ở góc đông nam của Đại Lý Tự.
.Hàn Nghệ bảo binh lính trông cửa mở cửa ra, nói: - Thái úy mời.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu:
.- Đã làm phiền ngươi.
.Nói xong, ông ta lập tức bước vào, đi vào trong phòng, ông ta đứng thẳng một lát, đột nhiên ông khe khẽ thở dài, nói: - Mở cửa đi.
.- Vâng!
.Cánh cửa vừa mở ra, chỉ thấy bên trong hết sức hôn ám, đơn sơ, nhưng vẫn tốt hơn vạn lần so với nhà tù, Trương Minh ngồi trên giường, tóc tai bù xù, hai mắt tràn đầy tơ máu, vẻ mặt tiều tụy, chợt thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ đến đây, không khỏi khiếp sợ không thôi, đến mức quên cả hành lễ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ không nói một lời, đi vào trong phòng.
.- Cữu cữu!
.Trương Minh giật mình kịp phẩn ứng, vội vàng xuống giường, quỳ trên mặt đất: - Cữu cữu, cháu khiến ngài mất thể diện, cháu có lỗi với ngài.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy bộ dáng ông ta thế rồi, cũng không đành lòng trách mắng nữa, chỉ ngồi ở bên giường thở dài:
.- Đứng lên rồi nói ---- như thế nào, ngay cả lời của cữu cữu cũng không nghe hả.
.- Cháu không dám.
.Lúc này Trương Minh mới đứng lên, ông ta cúi đầu, cũng hiểu được Trưởng Tôn Vô Kỵ tốn biết bao tâm huyết cho mình, nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ, trong lòng ông ta áy náy không thôi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn Trương Minh một cái, bảo rằng: - Minh nhi, có kết quả rồi, ngươi sẽ bị đày đi Quế Châu.
.Toàn thân Trương Minh run rẩy một chút, cúi đầu không nói, hai mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, phải biết rằng ông ta vừa mới chỉ lên làm Ngự sử đại phu thôi!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói tiếp: - Cữu cữu tin tưởng người này khẳng định không phải do ngươi giết đấy, nhưng chung quy là ngươi làm sai, nếu đã làm sai chuyện, vậy thì nên bị trừng phạt, hơn nữa tạm thời rời khỏi Trường An, đối với bản thân ngươi, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.
.Dừng một chút, ông ta lại nói tiếp: - Kỳ thật mỗi người đều từng làm sai chuyện, trước kia cữu cữu cũng từng làm không ít chuyện hồ đồ, nhưng quan trọng nhất là còn sống, còn sống sẽ còn có cơ hội sửa sai, còn có khả năng vùng lên, tuy rằng bệ hạ sẽ hạ chỉ khiến ngươi cả đời không được về Trường An, nhưng ngươi vẫn còn trẻ, không cần dễ dàng buông tay, trong lịch sử cũng có rất nhiều danh thần đều phải nhấp nhô chìm nổi, chỉ cần ngươi có thể nhẫn nại, kiên trì, thì cữu cữu tin rằng sớm hay muộn ngươi cũng sẽ trở về Trường An thôi.
.Lời này nhìn như an ủi, kỳ thật cũng coi như là một lời hứa hẹn, vì nếu không có sự trợ giúp của ông ta, thì Trương Minh rất khó để trở lại Trường An đấy.
.Trương Minh nghe xong, lại quỳ trên mặt đất một lần nữa, nói: - Những lời cữu cữu ân cần dạy bảo, cháu nhất định sẽ khắc vào trong tâm khảm, cháu sẽ không để cữu cữu thất vọng lần nữa.
.- Tốt tốt tốt!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha, đưa tay nâng Trương Minh dậy, bảo ông ta ngồi bên cạnh mình, nắm lấy tay ông ta, dăn dạy bằng lời nói thấm thía: - Minh nhi, lần này hoạn nạn thấy chân tình a, cô cháu dâu kia của ta là một cô gái tốt, còn là một nữ nhân thông minh, vào lúc đó nàng ta có thể nghĩa vô phản cố ủng hộ ngươi, tin tưởng ngươi, thậm chí bằng lòng đáp cả thanh danh của mình vào, đấy mới là hiền thê lương mẫu a, ngươi có thể lấy được nàng ta làm vợ, thật là phúc khí của ngươi, có nàng ta ở bên cạnh ngươi, ta cũng yên tâm không ít, sau này ngươi cần phải đối tốt với người ta, đừng có lại phụ lòng nàng ta nữa.
.Trương Minh nghe vậy vành mắt đỏ lên, nước mắt trút xuống, trong lòng hối hận vạn phần, nhìn từ bên ngoài, bất kể là tư sắc hay là tài học thì Tưởng Tần thị đều hơn hẳn Trương Tạ thị, nhưng chân chính đến lúc khẩn cấp, thì Trương Tạ thị lại thể hiện ra sự kiên cường của mình, liều lĩnh ủng hộ Trương Minh, chống đỡ cho gia đình này, làm ra lựa chọn sáng suốt nhất, nếu lúc đấy nàng ta cũng trả đũa, thì Trương Minh đã sớm xong đời rồi, mà Tưởng Tần thị lại không có bất kỳ chủ ý gì, bị Tưởng Hiến đùa bỡn trong lòng bàn tay.
.Nhưng ngươi nói xem Trưởng Tôn Vô Kỵ không tức giận với Trương Minh một chút nào sao?
.Vậy thì khẳng định không phải, trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ tức chết rồi, cất nhắc hơn mười năm nha, nháy mắt đã hóa thành hư ảo, nếu là không tức giận thì thật đúng là thành Phật luôn được rồi, chỉ có điều ông ta biết rằng, việc đã đến nước này, có giận cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, Trương Minh cần sự ủng hộ và bao dung, nhất định phải khích lệ cho Trương Minh tỉnh lại, bất kể như thế nào, Trương Minh vẫn là có năng lực, bởi vậy có thể thấy được, Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn là không muốn vứt bỏ Trương Minh, do không cam lòng a!
.Cữu cữu và cháu trai thì thầm trong phòng gần nửa canh giờ, Trưởng Tôn Vô Kỵ mới đứng dậy rời đi. Lần này ông ta đến chỉ có một mục đích, chính là để khích lệ và ủng hộ Trương Minh, thậm chí còn ám chỉ, chỉ cần ngươi hối cải làm lại, kiên trì qua đi, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp để ngươi trở về Trường An đấy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ là ai. Ông ta đến, là sự khích lệ lớn nhất với Trương Minh rồi, lời nói của ông ta với Trương Minh, chính là một loại khích lệ lớn lao đấy.
.Trong lòng Hàn Nghệ kỳ thật dù nhiều hay ít cũng đoán được một chút, nhưng hắn cũng không lo lắng, bởi vì nếu Trương Minh còn có thể trở về, hoặc là nói khi ông ta trở về mà còn có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn, vậy tương đương có nghĩa là hắn lăn lộn thất bại rồi.
.Sau khi tiễn bước Trưởng Tôn Vô Kỵ, Hàn Nghệ duỗi lưng mệt mõi, nói: - Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
.Còn chưa dứt lời, đã thấy hai người Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo vội vàng đi từ bên trong đi ra.
.- Hàn tiểu ca, đại sự không ổn rồi. Trịnh Thiện Hành vội vàng nói.
.Hàn Nghệ cả kinh hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì?
.Vương Huyền Đạo cũng là vẻ mặt sầu lo: - Không thấy Sư Quái đâu cả.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, hỏi: - Cái --- cái gì? Vừa rồi không phải y còn ở nơi này sao?
.Vương Huyền Đạo nói: - Sau khi Thái úy đến đây, đã không thấy tăm hơi y đâu nữa.
.Mẹ! Nói đùa gì vậy! Hàn Nghệ đau đầu: - Ta nghĩ rằng chúng ta cần phải lập tức vào cung một chuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận