Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1210.1: Long nhan phượng mạo

.Trong lúc nói chuyện, bánh bao nóng hôi hổi đã mang lên, ngoài ra, còn có đủ các loại đồ ăn vặt ngon ở quảng trường nhỏ này.
.Mọi người chơi hơn nửa ngày đã sớm đói bụng rồi, nếu không cũng sẽ không đến đây, đều ăn ngấu nghiến.
.Mỹ thực trên bàn đều bị tiêu diệt sạch sẽ giống như gió cuốn mây tan, chỉ là ánh nắng mặt trời ấm áp và ghế mây thoải mái khiến người ta không muốn đứng dậy nhanh như vậy, vẫn muốn ngồi ườn ra đó.
.- Khu vui chơi này đúng là một chỗ tốt để đi, động tĩnh kết hợp, cho dù là ngồi, nhưng nhìn những đứa trẻ đi qua lại, trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn!
.Lý Trị quanh năm ở trong cung, khó ra ngoài một chuyến, cho dù là ra ngoài, cũng là đến phủ đệ của đại thần, chưa từng ngồi trên đường, hơn nữa bố cục của Trường An cũng không thể lấy cái ghế ra ngồi trên đường, bởi vậy y ngồi trên quảng trường này, nhìn thấy du khách qua lại, khó tránh khỏi sẽ có một phen cảm ngộ.
.- Bệ hạ nói cực đúng, đặc biệt là nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên mặt các bách tính này, thật là khiến người ta cảm thấy hết sức vui mừng, thần cho rằng từ xưa đến nay không có bách tính của triều đại nào hạnh phúc như vậy, đủ thấy thịnh thế của Đại Đường ta đã là trước nay chưa từng có.
.Hứa Kính Tông vội vàng phụ họa nói!
.Lý Trị cười gật gật đầu, có vẻ hơi đắc ý.
.Nịnh bợ khá đúng chỗ đấy.
.Khốn! Ở đây đâu có bách tính, rõ ràng đều là những quý tộc a! Tên này cũng thật biết nhặt lời hay để nói! Hàn Nghệ đương nhiên cũng sẽ không ngu ngốc mà làm hoàng đế mất hứng, nhưng ánh mắt đột nhiên liếc sang Lý Hoằng, không khỏi hơi nhíu mày, đột nhiên nói: - Hứa Thị trung nói vậy sai rồi, người ở đây không thể đại diện cho bách tính, người có thể đến đây chỉ là nhà phú quý, bách tính bình thường thì ngay cả vé cửa cũng không mua nổi!
.Hứa Kính Tông nghe vậy không hề phiền chút nào, mà liếc nhìn Lý Trị.
.Quả nhiên, Lý Trị sắc mặt hơi không hài lòng.
.Còn Lý Tích và các đại thần đều có vẻ mặt khác nhau, bầu không khí lập tức lãnh đạm hẳn.
.Nhưng Hàn Nghệ lại làm như không thấy, tiếp tục nói: - Ngược lại ta hy vọng Đại Đường chúng ta vĩnh viễn đừng đến thịnh thế.
.Lý Trị kinh ngạc nói: - Tại sao lại vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Đạo gia có nói, thịnh cực tất suy! Một khi Đại Đường ta đã tới thời kì cường thịnh thì biểu thị sẽ đi xuống dốc, bởi vậy thần cho rằng bất luận là quân chủ, hay là thần tử đều tuyệt đối không thể thỏa mãn, cũng không thể nhìn về phía sau, cho dù Đại Đường ta vượt qua Hán Triều về mọi mặt thì làm sao, đây gần như cũng không có gì đáng để vui vẻ, Hán Triều mặc dù lớn mạnh, nhưng bách tính sinh sống cũng chẳng ra sao, thần cho rằng sự mạnh yếu của một quốc gia vẫn là ở mức độ sống của bách tính, cuộc sống của bách tính Đại Đường ta còn có không gian tiến bộ rất lớn.
.Ngụ ý chính là, cuộc sống của bách tính Đại Đường ta hiện giờ cũng chỉ như vậy, chưa phải là tốt lắm.
.Lý Trị cúi đầu trầm ngâm một lát, đột nhiên cười ha hả nói: - Hay cho một lời nói khó nghe, nói rất đúng! Nói xong y lại nói với Lý Hoằng: - Hoằng Nhi, con phải nhớ kỹ những lời này.
.Lý Hoằng nghe cũng rất nghiêm túc, gật đầu nói: - Hài nhi biết rồi!
.Hứa Kính Tông thì lại vẻ mặt xấu hổ, lão ta thích đao to búa lớn, nhưng lão ta lại cũng không nghĩ đến Lý Hoằng ở đây, nếu như nhồi nhét kiểu tư tưởng thịnh thế này cho cậu bé, điều này không có lợi với sự trưởng thành của cậu bé, đương nhiên, cũng không thể nói là Lý Trị hết sức vô năng, hiển nhiên những lời này của Hàn Nghệ càng thích hợp với hoàn cảnh hiện tại hơn.
.Hàn Nghệ nói như vậy chính là vì Lý Hoằng, hắn cũng không muốn Hứa Kính Tông quá mất mặt.
.Võ Mị Nương ở bên cạnh hiển nhiên biết rõ lương khổ dụng tâm của Hàn Nghệ, cũng hết sức tán thành, nhưng nàng ta cũng không muốn Hứa Kính Tông quá mất mặt, vì thế mở miệng nói: - Hàn Thị lang, khanh làm cũng không thể nói là tốt như vậy.
.Hàn Nghệ hơi sững sờ, nói: - Vẫn mong hoàng hậu chỉ giáo.
.Võ Mị Nương nói: - Kỳ thật khanh có thể để cho nhiều trẻ em hơn nữa đến đây vui chơi, ví dụ như học sinh của Học Viện Chiêu Nghi.
.Lý Trị cười gật đầu nói: - Hoàng hậu nói có lý, xem ra cổ nhân chán ghét thương nhân vì thương nhân trục lợi cũng không phải là vu khống a!
.Ngươi thật đúng là biết đổ thêm dầu vào lửa! Hàn Nghệ cười nói: - Hồi bẩm bệ hạ, hoàng hậu, sở dĩ thần bán vé giá cao như vậy, quả thực chính là dự định mở ra vì quý tộc, bởi vì vi thần biết quý tộc và hàn môn, thậm chí là bách tính bình thường ở cùng nhau, có thể sẽ gây ra sự không thoải mái rất nhiều, khu vui chơi chính là nơi phải mang đến cho người ta sự vui vẻ.
.Lý Trị thoáng gật đầu, tỏ vẻ lý giải.
.Hàn Nghệ lại nói: - Nhưng vẫn xin hoàng hậu yên tâm, vi thần xuất thân nông gia, làm sao có thể từ chối bách tính bình thường ngoài cửa, việc này thần đã sớm có chuẩn bị, thần sẽ sắp xếp cử hành hội vận động mùa thu lần đầu của Học Viện Chiêu Nghi ở khu vui chơi, đến lúc đó học sinh của Học Viện Chiêu Nghi sẽ có thể thỏa sức chơi đùa ở đây.
.- Hội vận động mùa thu?
.Lý Hoằng ngạc nhiên nói: - Hội vận động mùa thu là cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Chính là cuộc thi vận động, như thi chạy bộ, nhảy xa, nhảy cao vân vân. Nói tới đây, hắn lại cất cao giọng nói: - Học Viện Chiêu Nghi của hoàng hậu chú trọng phát triển toàn diện, không chỉ là học hành, rèn luyện thân thể cũng là việc hết sức quan trọng, bởi vậy chúng ta mới dự tính tổ chức hội vận động mùa thu, hy vọng học sinh của Học Viện Chiêu Nghi từ nhỏ đã yêu thích vận động, rèn luyện thân thể cường tráng hơn một chút, tương lai mới có khả năng hiệu lực vì nước. Lúc đó không những các Học Viện Chiêu Nghi đều sẽ tham gia, chúng ta cũng hoan nghênh học viện khác tham dự, có cạnh tranh mới có tiến bộ a. Lư Sư Quái ở bên cạnh nghe nói vậy, nhỏ giọng nói với Vương Huyền Đạo:
.- Hắn đây là nói cho Học Viện Sĩ Tộc chúng ta nghe.
.Vương Huyền Đạo nói: - Nhưng là nếu người của chúng ta tham dự, nhất định sẽ thảm bại mà về.
.Học sinh của Học Viện Sĩ Tộc đều được nuông chiều từ bé, học sinh của Học Viện Chiêu Nghi thì lăn lộn trong ruộng đồng mà ra, hơn nữa hạng mục cũng là Hàn Nghệ nghĩ, nếu Học Viện Sĩ Tộc dám ứng chiến, sẽ thua vô cùng khó coi.
.Hai người lại đồng thời nhìn về phía Thôi Tập Nhận ngồi gần đó, Thôi Tập Nhận tao nhã ăn cơm trưa, làm như không có nghe thấy. Võ Mị Nương đương nhiên cũng nghe ra ý tại ngôn ngoại này, ánh mắt cũng liếc về phía Thôi Tập Nhận bọn họ, mím môi cười.
.Lý Trị cười nói: - Cái này nghe cũng rất thú vị.
.Lý Hoằng cũng liên tục gật đầu nói: - Đến lúc đó ta có thể đến xem không. Hàn Nghệ nói: - Nếu điện hạ muốn đến, đương nhiên có thể.
.Nếu thái tử đến thì hoàng đế, hoàng hậu chắc chắn cũng về, hội vận động này nhất định cực kỳ được coi trọng. Lý Trạm đột nhiên nói: - Vậy chúng ta cũng có thể tham gia sao?
.Lý Nghĩa Phủ trừng mắt liền nói:
.- Bệ hạ ở đây, tiểu tử ngươi lắm mồm cái gì? Võ Mị Nương cười nói: - Lý Trung thư, đây là khu vui chơi, sao có thể không cho phép trẻ con lên tiếng. Lệnh công tử muốn tham gia, cứ để cho cậu bé tham gia đi.
.Lý Nghĩa Phủ đột nhiên nhớ ra đây là Học Viện Chiêu Nghi, không phải Học Viện Hàn Nghệ, vội cười ha hả nói: - Thần đây chỉ là sợ gây thêm phiền toái cho Học Viện Chiêu Nghi. Võ Mị Nương lại nhìn về phía Hàn Nghệ. Hàn Nghệ vội nói: - Chuyện này có phiền phức gì, chúng ta hoan nghênh mọi người hăng hái tham dự. Cho dù là Lý Nghĩa Phủ, hắn cũng không sẽ để ý, hắn muốn lợi dụng hội vận động này để nâng cao danh khí của Học Viện Chiêu Nghi thêm một bước, nhận được sự coi trọng của xã hội, đây mới là mục đích chủ yếu hắn tổ chức hội vận động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận