Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1142.2: Rút lui mang tính chiến lược

.Nói đến đây, lão bỗng nhiên thở dài, thần sắc ngưng trọng, nói: - Thật ra hôm nay lão phu hẹn ngươi đến, chủ yếu vẫn là vì liên quan đến chuyện điều động nhân viên lần này. Lần này những người bệ hạ đề bạt lên, hoặc là không có qua lại với lão phu, hoặc là trước đây từng có chút ân oán với lão phu hoặc với Chử Toại Lương, theo ý kiến của ngươi, rốt cuộc bệ hạ tính toán thế nào?
.Trong giọng nói, khó tránh khỏi lộ ra sự cô đơn và thất vọng, có thể thấy Lý Trị vẫn không yên tâm về lão, chín Tể tướng ngay cả một thành viên của tập đoàn Quan Lũng cũng không có, 200300 năm nay, ở địa khu này chưa từng xuất hiện tình huống thế này, Tùy Dạng Đế thù hận tập đoàn Quan Lũng như vậy, nhưng bên cạnh ông ta vẫn có một Vũ Văn Hóa Cập, Lý Thế Dân cũng từng triệt tiêu tập đoàn Quan Lũng, đề bạt đám người Phòng Huyền Linh, Ngụy Trưng, Đỗ Như Hải, Lý Tích, nhưng để đạt được cân bằng, ngoài ra, cuối cùng vẫn kiên trì với chính sách Quan Trung bản vị, cũng không giống như hiện giờ.
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Mấy năm nay, bệ hạ lần lượt đuổi Chử Toại Lương, Liễu Thích bọn họ ra khỏi kinh thành, lòng người khó dò, bệ hạ làm sao biết được người của bọn họ sẽ không ghi hận trong lòng, cho dù Thái úy ông đã về hưu rồi, cũng không thể tiêu trừ sự cảnh giác của bệ hạ đối với Thái úy. Nhưng nếu nói chủ yếu là nhằm vào Thái úy, ta thấy không hẳn, dù sao thì tranh tranh đấu đấu đã mấy năm rồi, kiểu lục đục này bệ hạ không muốn nhìn thấy nữa, bệ hạ vẫn muốn chăm lo việc nước, nếu bệ hạ đã xác lập lấy Hứa Kính Tông và Lý Nghĩa Phủ xây dựng trung tâm quyền lực, như vậy thì nếu sắp xếp người của Thái úy vào, chắc chắn lục đục vẫn sẽ còn tiếp tục.
.Khóe miệng Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi lộ ra một ý cười chua xót, hiện giờ lão cũng không dám coi thường Lý Trị nữa rồi, bởi vì cho đến giờ này ngày nay, lão mới hoàn toàn hiểu ra, lão chưa bao giờ đoán trúng tâm tư của Lý Trị, bởi vì Lý Trị chua từng ra bài theo lẽ thường, hơn nữa Lý Trị giỏi lợi dụng mỗi một người, mỗi một chuyện đều đạt được mục đích của mình, lúc đầu có trời biết chuyện phế Vương lập Võ lại ầm ĩ như vậy, thậm chí còn đến mức độ không thể cữu vãn được, rốt cuộc hiện giờ Lý Trị tính toán như thế nào, lúc này lão cũng thật không dám đưa ra phán đoán. Nhưng có hai người, lão cũng có thể sờ thấu, nói: - Hiện giờ Lý Nghĩa Phủ nắm giữ quyền xuất chỉ trung thư, Hứa Kính Tông nắm giữ quyền phong bác môn hạ, hai người liên thủ khống chế Trung thư, Môn hạ, sắc lệnh thông đạt không phải là nói chơi, nỗi sợ hãi và hận ý của bọn họ đối với lão phu còn vượt xa bệ hạ, bọn họ nhất định sẽ không buông tha cho lão phu, dến lúc đó bọn họ nhất định bài xích người của lão phu, đề bạt người của mình lên, đợi sau khi dần dần làm tan rã thế lực của lão phu rồi cho lão phu một đòn trí mạng, đợi đến lúc đó, cho dù là bệ hạ cũng không ngăn cản được bọn họ.
.Dù sao cũng là người từng trải, lão biết mình dù sao cũng là cữu cữu của Lý Trị, Lý Trị không thể đích thân động đến lão, nếu như muốn động đến lão, nhất định vẫn là mượn đao giết người, vậy thì chính là hai thanh dao mổ, mà hai người này lại hận không thể khiến lão chết sớm.
.Hàn Nghệ nói: - Về việc này, ta vốn cũng định tìm Thái úy thương lượng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Ngươi thấy chuyện này thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Hai người bọn họ say mê quyền mưu, mà cố kỵ bọn họ rất nhiều, cộng thêm ở giữa còn có một hoàng hậu, ta hông thể chuyên chú đấu tranh với bọn họ, so với ở lại Trường An bị bọn họ hãm hại, còn không bằng trước tiên cất nhắc một số người mới tài năng vẹn toàn rút khỏi Trường An, đến địa phương, phối hợp với cải cách của ta, tích lũy chính tích, đến lúc đó rồi quay lại Trường An. Nếu như biến pháp của ta thuận lợi, địa khu Lĩnh Nam và địa khu Quảng Châu nhất định sẽ xuất hiện bước phát triển nhảy vọt, nếu chúng ta sắp xếp những người đó đến hai nơi này trước, như vậy thì không bao lâu nữa là bọn họ sẽ lại được bệ hạ coi trọng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu như thoáng chút suy nghĩ, cười ha hả nói: - Ngươi nghĩ giống lão phu, thậm chí còn nghĩ thấu triệt hơn cả lão phu, Quảng Châu và Lĩnh Nam đều là địa khu xa xôi, điều đến đó, chỉ sợ Lý Nghĩa Phủ bọn họ sẽ còn vui mừng không thôi, nhưng nếu như hai nơi này thật sự giống như ngươi nói, sẽ có sự phát triển nhảy vọt, vậy thì công lao cũng sẽ hiển hách, có thể dẫn đến sự coi trọng của bệ hạ, nước cờ này phải nói là thượng giai chi tác.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng tiền đề vẫn là phải thành công, bởi vậy người phái đi không những phải tài đức vẹn toàn, còn phải phục tùng mệnh lệnh.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Điều này lão phu biết, lão phu sẽ lựa chọn cho ngươi mấy người thích hợp. Nói đến đây, lão dừng một chút, nói: - Nhưng đây dù sao cũng là kế ngắn hạn, mấu chốt thực sự vẫn là ở ván cờ của ngươi và Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông bọn họ.
.Triều đình là không thể mất được, nếu ngươi ngã xuống, người ở chỗ đó đều sẽ game over, ngươi là đại ca, ngươi phải che gió tránh mưa cho bọn họ.
.- Điều này ta hiểu. Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Tuy nói tình hình hiện giờ khá gay go, nhưng chúng ta vẫn nắm giữ hai bộ môn quan trọng nhất là Hộ Bộ và Lại Bộ, ngoài ra còn có Cục Dân An bên kia, sẽ làm suy yếu Hình Bộ và Đại Lý Tự, cùng với Ngự Sử Đài ở một mức độ nhất định.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nheo nheo mắt nói: - Đúng rồi, lão phu cũng không nghĩ đến Cục Dân An này, không biết Cục Dân An này khi nào chính thức hoạt động? Người trong Cục Dân An này, phần lớn vẫn là xuất thân quý tộc Quan Lũng.
.Hàn Nghệ nói:
.- Qua mấy ngày nữa là chính thức khởi động rồi, mấy ngày nay ta cũng đang bận việc này.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, nói: - Nhưng ngươi cũng đừng nghĩ nhẹ nhàng như vậy, Hộ Bộ ở trong tay ngươi, tạm thời không lo, nhưng nếu là Lại Bộ
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Cho dù là trở mặt ta cũng sẽ bảo vệ Đường Thượng thư, ta tin là bệ hạ, hoàng hậu cũng có thể hiểu được, hiện giờ ta chỉ có một chút thế lực như vậy, bất luận Đường Thượng thư trước đây là người của ai, nhưng hiện tại ông ta đã đi theo ta rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Bọn họ không cần phải nhắm vào Đường Lâm cũng có thể cướp được quyền lực của Lại Bộ, vốn dĩ đứng đầu Lục bộ là Thượng thư lệnh, bởi vì Thái Tông thánh thượn từng là Thượng thư lệnh, cho nên sớm đã không thiết lập rồi, nhưng vẫn có Tả Hữu phó xạ phân chia quản lý Lục bộ, vậy nhưng bệ hạ an bài lần này, cũng chưa đề cập đến Tả Hữu phó xạ, mà giao quyền lực của Lục bộ cho đến mấy vị Đồng trung thư môn hạ tam phẩm, nói cách khác thì Trung thư lệnh và Môn hạ thị trung có thể chen chân vào Lục bộ, theo lão phu thấy, bọn họ nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách cướp lấy quyền lực của Lại Bộ.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy không biết ý của Thái úy ông?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Hiện giờ bọn họ nắm giữ Môn hạ, Trung thư nhị tỉnh, chỉ sợ ngươi không thể phòng ngừa được sự can thiệp của bọn họ đến Lại Bộ, bởi vậy ngươi chỉ cần bảo vệ Đường Thượng thư là được, Tể tướng tuy là có thể nhúng tay vào Lại Bộ, nhưng chỉ cần vị trí Lại Bộ Thượng thư không để trống, vậy thì không thể hoàn toàn nắm giữ quyền lực của Lại Bộ, còn về phần an bài nhân viên, ngươi có thể nhanh chóng an bài xong trước khi bọn nhúng tay vào Lại Bộ.
.Hàn Nghệ không hiểu rõ lắm về quyền lực liên kết giữa bộ môn này, hắn vẫn lấy kiến nghị của Trưởng Tôn Vô Kỵ làm chủ, gật gật đầu, giữa hai đầu lông mày lộ ra một chút sầu lo, Lại Bộ và Hộ Bộ đối với Hàn Nghệ mà nói là không thể thiếu một, bởi vì biến pháp của hắn cần phải dùng người, Lại Bộ chính là nơi quản lý nhân sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận