Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 225.1: Cày Khúc Viên...

.Ngõ Bắc!
.Một thanh niên tài từ ngồi trong quán trà nghe thấy tiếng cười đó trong lầu làm rung động khiến cho lớp bụi trên cả tòa nhà đều rơi xuống, không khỏi hiếu kỳ nói: - Bên trong đang làm cái gì thế?
.- Đích thị là đang diễn kịch rồi.
.- Tiểu phẩm, chính là tiểu phẩm mà bên ngoài đồn là khiến người ta cười chết người đó hả?
.- Ha ha, đúng vậy, đúng vậy.
.- Quả thực có truyện cười như vậy sao?
.- Chuyện này ta cũng chưa có xem, nhưng hôm qua người khách đã xem đều nói rất buồn cười.
.- Ôi điều này đều trách huynh đệ đó của ta, hôm qua ta vốn định tới rồi, chính là gã ta kéo ta, nói ở đây không sạch sẽ, kết quả là không được xem. Hôm nay lại tới muộn, quả đúng là khiến ta tức chết mà.
.Nói chuyện tới đây, bên trong lại truyền ra từng đợt cười lớn.
.Tứ đại hoa khôi?
.Thử hỏi trong tứ đại hoa khôi, ai nhận được tiếng cười ở mức độ này? Có lẽ Hùng Đệ người ta mới lên sân khấu lần thứ hai, một câu cũng còn chưa có nói đã giành được sự mến mộ của mọi người rồi.
.Không thể dừng lại được!
.Căn bản không thể dừng lại được.
.Tiếng cười không ngớt, ôm bụng mà cười, dậm chân mà cười. Nói chung, mức độ khoa trương khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
.- Ha ha a khụ khụ khụ úc úc úc !
.- Liệt Hổ, ngươi sao thế?
.Thôi Tập Nhận bỗng nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng kỳ lạ, liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nguyên Liệt Hổ rướn cổ lên, há ngoác miệng ra, cố gắng vỗ tay lên ngực, không khỏi sợ hãi nói.
.- Không xong rồi! Đích thị là bị nghẹn rồi!
.Trịnh Thiện Hành lo lắng.
.Không biết từ lúc nào, một chân từ phía sau Nguyên Liệt Hổ đá phốc lên, trúng sau lưng Nguyên Liệt Hổ. Người Nguyên Liệt Hổ đều hôn mê, nào có phòng bị gì, liền ngã nhào xuống đất, phịch một cái, ngã mạnh xuống đất.- Khụ khụ khụ!
.Cùng với trận ho dữ dội, chỉ thấy một hạt dẻ lớn từ trong miệng y lăn ra.
.Nguyên Liệt Hổ dường như là từ một con sâu biến thành một con hổ, lủi một chút, nhảy dựng lên, nhìn xung quanh.- Ai đá ta.
.Thôi Tập Nhận, Trịnh Thiện Hành, Trưởng Tôn Diên đều ngơ ngác nhìn Vương Huyền Đạo nói.
.Vương Huyền Đạo khẽ quay đầu lại, nói: - Không phải cám ơn ta.
.- Là quy nhân ngươi đá.
.Nguyên Liệt Hổ tức giận, chuẩn bị xông lên.
.Trịnh Thiện Hành liền ngăn y lại, nói: - Liệt Hổ, Huyền Đạo người ta vừa rồi là lòng tốt cứu ngươi, người đừng có lấy ơn báo oán.
.Thôi Tập Nhận cũng nói: - Liệt Hổ, ngươi đáng ra phải cảm ơn Huyền Đạo mới đúng. Nếu không phải có y, cái mạng này của ngươi hôm nay đã nguy hiểm rồi.
.Nguyên Liệt Hổ trừng mắt lên, lại nhìn Vương Huyền Đạo nói: - Đa tạ.
.Vương Huyền Đạo nhìn lên trên đài, không buồn để ý tới y nữa.
.- Quy nhân.
.Nguyên Liệt Hổ liền bổ sung một câu.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Thằng nhãi ngươi chính là không biết nghe lời khuyên bảo, bảo ngươi đừng ăn, ngươi vẫn ăn, bây giờ thì biết sai rồi chứ.
.- Ta nào biết lại buồn cười như vậy, đặc biệt là Tiểu Mập đó. Chờ chút, các ngươi đừng ngăn ta ha ha, oa ha ha a, ta buồn cười chết mất.
.Nguyên Liệt Hổ nói tới một nửa, một tay đẩy bọn họ ra, nhìn lên sân khấu. Nhưng vừa nhìn lên, bỗng lại bật cười ha hả, khiến cho phía trên nghe mà không hiểu phía dưới đang nói gì.
.Trịnh Thiện Hành và Thôi Tập Nhận nhìn nhau, mồ hôi vã ra dòng dòng.
.Quả đúng là chí tình chí tính mà!
.Hoặc là khóc lóc như mưa, hoặc là cười tới mức ngay cả tính mạng cũng không cần.
.Đúng lúc tiểu phẩm này vẫn chưa có kéo dài, nếu không thì cười tới mức co rút miệng lại.
.Quan trọng là ở thời kỳ cổ đại thiếu những điều này. Điểm cười của mọi người đều thấp. Người hậu thế đều cười thành ra như vậy, có thể nghĩ là biết ngay, người thời Đường sẽ cười thành ra thế nào.
.Sau khi kết thúc, Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa, Từ Du Du tới trước khán đài hành lễ. Tiếng vỗ tay đã sắp sập nóc nhà rồi.
.- Ây da! Ây da! Cái miệng lão phu cười sắp vẹo đi rồi.
.Trình Giảo Kim đã phục hồi tinh thần xoa xoa hai gò má, vừa vui mà vừa lại không vui, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
.Chử Toại Lương dù không có khoa trương như Trình Giảo Kim, nhưng hai má cũng có chút tê tê, dường như cảm giác có chút thất thố, liền vuốt vuốt râu, ho khan một tiếng, cười ha hả nói: - Tiểu phẩm này quả thực là có ý nghĩa.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe thấy thế khẽ gật đầu, mỉm cười không nói, nhưng điều này đã rất khó lường rồi, từ trước tới giờ ông ta hỉ nộ vô thường. Từ khi ra làm quan cho tới nay, chưa bao giờ thất thố, đó chính là đặc điểm của ông ta. Đương nhiên, ngoài ông ta ra, còn có một người nữa, chính là Vương Huyền Đạo. Song Vương Huyền Đạo chính là tính cách này.
.Cười thực sự cũng thấy mệt đấy, nhưng ai nấy cũng đều cảm giác vẫn chưa có thỏa mãn.
.Vừa rồi không có thời giăn ăn quà vặt, bây giờ có thời gian rồi, kẹo hồ lô cũng kịp thời liền xuất hiện.
.Loại kẹo hồ lô này hôm qua cũng đã được lan truyền đi khắp các ngõ ngách, bên ngoài có lẽ là không thể mua được, đã khiến cho mọi người tranh nhau cướp giật. Làm không được nhiều như vậy, Hàn Nghệ cũng là vì mọi người có thể được ăn mà hạn định mỗi người chỉ có thể mua được một xiên.
.Loại kẹo hồ lô này thuộc dạng thức ăn của mọi người, cho dù không thích ăn, cá biệt cũng có khả năng rất ghét, nhưng khác với rau thơm, người thích ăn, thích muốn chết đi được. Người không thích ăn, ngửi thấy mùi vị đó là buồn nôn rồi.
.Dù sao thì hàng trăm người đứng xếp hàng để ăn kẹo hồ lô cũng là cực kỳ hoành tráng rồi.
.Loại tiểu phẩm này xem xong rồi, nhưng vẫn chưa có ai rời đi, bởi vì sự mong chờ lớn nhất của ngày hôm nay vẫn còn nằm ở "Bạch sắc sinh tử luyến". Rốt cuộc Hùng Phi có thể làm được ra loại cày tiên tiến nhất hay không? Rốt cuộc loại cày này liệu có thể sử dụng được trong hiện thực hay không?
.Cứ như vậy cũng đã là nguyên nhân khiến cho Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương tới đây rồi.
.Trong lòng đều rất kỳ vọng, nhưng cũng sợ bị thất vọng.
.Thời gian trôi đi khoảng chừng ba nén nháng, mọi người bỗng yên tĩnh trở lại, tấm màn đỏ từ từ được mở ra.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Trình Giảo Kim và Ngũ Tử Trường An đều lần lượt ngỏng cổ lên mong chờ.
.Đông đông đông!
.Nghe thấy tiếng đông đông đông.
.Chỉ thấy "Hùng Phi" tết tóc đuôi ngực ngồi phía trên chiếc ghế thấp, cầm chiếc chùy sắt giống như đang gõ vào cái gì đó, còn bên cạnh "Hùng Phi" đã để sẵn một chiếc cày gỗ đã được làm tương đối rồi.
.Một trận ồ vang lên.
.Trong đó vó một bộ phận người là vì tạo hình của "Hùng Phi", còn một phần thì là vì chiếc cày đó.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương thì đứng lên, nhìn lên khán đài. Nhưng do vì khoảng cách quá xa, thực sự là không nhìn rõ, nhưng từ kiểu dáng cho thấy so với chiếc cày hiện tại quả thực là có nhiều điểm khác biệt.
.- Phu quân!
.Nghe thấy tiếng gọi dịu dàng, chỉ thấy một người con gái mặc áo trắng như tuyết từ phía trên vũ đài bước ra.
.Không ít người lại ngây người ra, đây đây chính là Mộng Đình sao?
.Bởi vì hóa trang cực kỳ thuần thục, dường như đã biến thành một người khác, quả thực là con người nhờ vào cách ăn mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận