Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1401: Gợi ý đáng sợ.

.Hàn Nghệ đã nói hết những gì nên nói rồi, kiến nghị của hắn kỳ thật cũng giống với làm buôn bán, không nói lễ nghĩa nhân luân, không nói cái gì mà trung hiếu nhân nghĩa, hắn nói đến đều là lợi ích, thật ra bất cứ chính sách nào cũng sẽ có phiêu lưu, từ xưa đến nay đã không có chính sách nào hoàn mỹ, cho dù quốc gia chia hết toàn bộ tiền cho bách tính cũng không phải là hoàn mỹ, bởi vì điều này sẽ khiến quốc gia mắc nợ chồng chất, đến lúc đó cũng phải có bách tính trả hóa đơn này.
.Làm sao để cân bằng, đương nhiên chính là xem lợi ích cùng với phiêu lưu mà chính sách mang lại.
.Hàn Nghệ đã nói với Lý Trị hết tất cả ưu thế mà "điều lệ thương nhân có, khuyết điểm thì hắn không nói, bởi vì dù sao hắn cũng chưa từng làm hoàng đế, không biết tâm tư của hoàng đế như thế nào, nói hết ưu thế với Lý Trị, Lý Trị sẽ có thể tự cân nhắc.
.Tiếp theo là đợi Lý Trị quyết định.
.Vốn dĩ chuyện lớn thế này, không phải một mình Lý Trị là có thể quyết định, việc này vẫn phải cần sự ủng hộ của đại thần, mà còn hiện giờ, Hàn Nghệ và Lý Nghĩa Phủ chia thành hai phe, bên dưới đều có người ủng hộ bọn họ, bởi vậy trong cục diện kiểu này, Lý Trị có thể hô ứng, dù sao nếu y đồng ý, trong triều chắc chắn sẽ có một bộ phần người ủng hộ, nếu y không đồng ý, trong triều cũng sẽ có người ủng hộ, đây là triều đình mà hoàng đế thích nhất. Thời Trưởng Tôn Vô Kỵ, người bên dưới đều ủng hộ Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trưởng Tôn Vô Kỵ không gật đầu, Lý Trị gật đầu cũng vô ích, bởi vì hoàng đế không thể tách khỏi đại thần, nếu như quần thần đều phản đối, hoàng đế cũng không dám khư khư cố chấp.
.Lý Trị nghe xong trực tiếp đứng dậy, đến giữa điện, đi tới đi lui trước mặt Hàn Nghệ, đột nhiên dừng lại trước mặt Hàn Nghệ, liếc mắt nhìn, hỏi: - Chắc khanh biết một khi thất bại, có thể gây thành đại họa, đến lúc đó mọi tội danh đều do khanh gánh chịu.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần biết, nhưng vi thần tin tưởng nhất định sẽ thành công, bởi vì quy củ là chính bọn họ đặt ra, chr cần quan phủ cai trị theo luật, cho dù xảy ra sai sót, cũng là những tù trưởng kia tới gánh, mục đích ban đầu của triều đình vẫn là suy nghĩ cho bách tính.
.Lý Trị nghe vậy cười ha hả, nói: - Hóa ra khanh đã nghĩ xong đường lui rồi, nếu đã như vậy, thì cứ theo lời khanh nói đi.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Bệ hạ, việc này không tiện trì hoãn, triều đình nên lập tức điều phái lượng lớn quan viên đến Tây Bắc, mau chóng xây dựng chế độ quan phủ, ổn định địa khu Tây Bắc, như vậy chúng ta cũng có thể hình thành xu thế bao vây đối với Thổ Phiên.
.Lý Trị gật gật đầu, nói: - Danh sách quan viên đề cử, cứ do khanh và Lại Bộ Thượng thư định đi!
.Điều lệ thương nhân này là lấy thương nhân là đầu, y thật sự không hiểu lắm, nếu sắp xếp mấy người Thôi Nghĩa Trung bọn họ đi thì sẽ chỉ hoàn toàn ngược lại, chẳng khác nào đang tìm cái chết, bởi vậy việc sắp xếp nhân viên này vẫn phải giao cho Hàn Nghệ đi làm.
.- Vi thần tuân mệnh!
.Cuối cùng Lý Trị vẫn gật đầu, dù sao sức hấp dẫn này thực sự là quá lớn rồi, nếu có thể cai trị tốt Tây Bắc và phía bắc thì thật sự là đã hoàn thành một vĩ nghiệp mà ngay cả Hán Vũ Đế và Đường Thái Tông đều không thể hoàn thành, vậy chắc chắn sẽ lưu danh thiên sử, nhìn từ thực tế, điều này cũng có thể khiến cho quốc lực Đại Đường nhanh chóng tăng mạnh, hình thành áp chế tuyệt đối đối với Thổ Phiên và địa khu Mạc Bắc, và còn có đủ quốc lực tiến quân Tây Vực, đối với vương triều Trung Nguyên, Tây Vực trước sau cũng là khu vực chưa từng đặt chân đến.
.Khiếm khuyết duy nhất có thể sẽ nảy sinh một chút xung đột với chế độ Trung nguyên, nhưng cho dù ở Tây Bắc cũng đều là do tù trưởng chế định, chứ không phải mỗi một bách tính, cho dù ảnh hưởng đến Trung Nguyên thì cũng nên do triều đình thương nghị, hơn nữa trong này có rất nhiều không gian thao tác, dù sao hai cửa quan tự này, quyền giải thích cuối cùng vẫn là ở triều đình, lợi ích và phiêu lưu hoàn toàn không đối kháng, Lý Trị đương nhiên đồng ý.
.Hàn Nghệ ra khỏi điện Lưỡng Nghi, nhẹ nhàng thở hắt ra, nhưng thần sắc vẫn hết sức thoải mái, hắn tiền trảm hậu tấu, chắc chắn sớm đã nghĩ xong làm sao để nói với hoàng đế, chỉ là phong thư tạ tội của phía Thổ Phiên nằm ngoại dự liệu của hắn, nhưng đồng thời hắn cũng xem nhẹ chỉ số thông minh của Lý Trị, thật ra Lý Trị chỉ là vì lấy đại cục làm trọng, bởi vậy không muốn phát sinh xung đột với Thổ Phiên, nhưng cũng không phải nói y hoàn toàn không có đề phòng Thổ Phiên.
.Nhưng lúc này Hàn Nghệ không rảnh để nghĩ đến mấy chuyện này, hắn vừa mới về, còn chưa hưởng thụ niềm vui gia đình, vội vội vàng vàng liền đi ra phía ngoài cung.
.Lúc này vừa mới ra khỏi phạm vi điện Lưỡng Nghi, hai cung nữ đã đi đến: - Nô tỳ bái kiến Hàn Thị lang.
.Trời ạ! Có thôi đi không a! Hàn Nghệ rất không vui nói: - Chuyện gì?
.Một cung nữ lớn tuổi trong số đó nói: - Hồi bẩm Hàn Thị lang, hoàng hậu mời ngài qua một chuyến.
.Trong lòng Hàn Nghệ thầm than một chuyến, nhưng cũng chỉ có thể thành thực đi theo hai cung nữ đi về phía hoa viên. Bởi vì đại thần không thể đến hậu cung, bởi vậy lần nào Võ Mị Nương đều tiếp kiến Hàn Nghệ ở hoa viên.
.Đi vào trong hoa viên, chỉ thấy một vị quý phụ duyên dáng sang trọng ngồi ở trong đình, thưởng thức những đóa hoa nở rộ trong vườn.
.Hàn Nghệ đi đến bên ngoài đình, chắp tay thi lễ, nói:
.- Vi thần Hàn Nghệ tham kiến hoàng hậu.
.Võ Mị Nương cười nói: - Vào trong nói chuyện.
.- Vâng!
.Hàn Nghệ vào trong đình.
.Võ Mị Nương đầu tiên là quan sát Hàn Nghệ một lượt, cười nói: - Coi như khanh đã quay về rồi.
.Hàn Nghệ chỉ cười khổ.
.Võ Mị Nương khẽ cười nói: - Khanh à, mỗi lần ra ngoài, bất luận là làm gì đều phải làm ra một vài chuyện kinh tâm động phách.
.Hàn Nghệ nói: - Hoàng hậu, thần cũng không muốn, chỉ có thể nói thần tương đối may mắn.
.- Vậy sao?
.Võ Mị Nương nói: - Bao gồm vạch kế hoạch để công chúa Hoằng Hóa kế thừa ngôi vị khả hãn?
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Việc này thần cũng là xem xét thời thế, hành động bất đắc dĩ. Tình hình lúc đó, cho dù không để công chúa Hoằng Hóa kế thừa hãn vị, cũng phải để công chúa Hoằng Hóa buông rèm nhiếp chính.
.- Buông rèm chấp chính cũng bình thường. Võ Mị Nương nói: - Nhưng để nữ nhân làm khả hãn, việc này thật là chưa bao giờ nghe thấy, không giấu khanh, lúc đó ta nghe xong cũng sợ toát mồ hôi lạnh đầy người.
.Hàn Nghệ nói: - Hoàng hậu nói đúng, chuyện này nghe quả thực có chút dọa người, nhưng tình hình của Thổ Dục Hồn lúc đó thì hoàn toàn có khả năng.
.- Việc này ta cũng đã nghe nói một chút. Võ Mị Nương nói:
.- Hơn nữa ta cũng hiểu khanh làm như vậy là nghĩ cho Đại Đường, nhưng khanh có từng nghĩ qua, khả hãn này không phải là chức vị dễ làm, công chúa Hoằng Hóa cũng là một nữ tử, tỷ ấy cũng chưa từng nghĩ có một ngày tỷ ấy có thể lên làm khả hãn, tỷ ấy cũng không có chuẩn bị cho việc này, cũng không có tài năng về phương diện này, tỷ ấy thật sự có thể cai trị Thổ Dục Hồn tốt không? Nếu xảy ra sai sót, trong triều chắc chắn sẽ có không ít người buộc tội khanh, khanh làm như vậy thật sự là quá liều lĩnh.
.Hàn Nghệ nói: - Không biết hoàng hậu có biết hay không, lúc đó công chúa Hoằng Hóa từng đến Thiện Châu mượn binh, và còn giành lại thành Phục Sĩ trong thời gian cực ngắn, hơn nữa thần và công chúa Hoằng Hóa có thảo luận mấy lần, tài trí và sự gan dạ mà công chúa Hoằng Hóa thể hiện ra đã vượt qua không ít nam nhân, thậm chí còn hơn cả Hà Nguyên quận vương, thần tin tưởng nàng ấy nhất định có thể cai trị tốt Thổ Dục Hồn.
.Nhưng trong lòng cũng khó hiểu, tại sao nàng ta lại cứ hứng thú với chuyện này vậy? Lẽ nào chuyện này đã mang lại sự gợi ý cho nàng ta, để sau này nàng ta trở thành thiên cổ đệ nhất nữ đế? Không phải chứ! Lẽ nào thứ ta mang đến không phải hiệu ứng cánh bướm?
.- Chỉ hy vọng như thế!
.Võ Mị Nương cười, nói: - Ta chỉ là muốn nhắc nhở khanh, đừng có chuyện này cũng kéo lên người mình, khanh càng kéo nhiều, khanh sẽ càng trở thành tâm điểm chỉ trích của mọi người.
.Lẽ nào nàng ta chỉ là quan tâm đến ta? Là ta nghĩ nhiều hay sao? Hiện giờ nàng ta chắc hẳn còn không dám có dã tâm này chứ! Hàn Nghệ cũng thật sự có chút không đoán ra được, nói: - Đa tạ lời dạy bảo của hoàng hậu, thần nhất định ghi nhớ trong lòng.
.Võ Mị Nương cười gật gật đầu, lại nói: - Chuyện phiếm thì dừng ở đây, hôm nay ta tìm khanh đến, là có một chuyện quan trọng.
.Hàn Nghệ ngẩn người nói: - Không biết chuyện hoàng hậu muốn nói là chuyện gì?
.- Đương nhiên là chuyện Học viện Chiêu Nghi. Võ Mị Nương rất giận dữ nói:
.- Lẽ nào khanh quên trước khi khanh đi đã tung tin đồn ra ngoài, nói Học viện Chiêu Nghi sẽ xây dựng học viện mới, và còn áp dụng chế độ học phí, hiện giờ ngày nào cũng có không ít người đến tìm ta hoặc là mẫu thân ta để thăm dò chuyện này, lúc đó ta cũng kiếm cớ, nhưng không ngờ rằng khanh lại đi lâu như vậy, hiện giờ Học viện Chiêu Nghi đã khai giảng rồi, nhưng học viện mới này vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, bọn họ lại càng nóng ruột. Ngoài ra, Học viện Sĩ Tộc hiện giờ hoàn toàn mô phỏng theo Học viện Chiêu Nghi chúng ta, rất nhiều người vốn dĩ muốn đến Học viện Chiêu Nghi đều đã chạy đến Học viện Sĩ Tộc rồi.
.Hàn Nghệ vẻ mặt đưa đám nói: - Hoàng hậu, việc này không thể trách thần a, thần cũng thật không ngờ sẽ xuất hiện nhiều biến cố như vậy.
.Võ Mị Nương nói:
.- Ta không có trách khanh, nhưng khanh phải khẩn trương giải quyết chuyện này đi. Nói xong, nàng ta lại nói: - Thôi, thôi, dù sao khanh cũng đã về rồi, chuyện này cũng không vội ở nhất thời, khanh vừa mới làm cha, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy xử lý những chuyện này đi. Ồ, suýt nữa quên nói với khanh một tiếng chúc mừng.
.Hàn Nghệ nghe vậy cảm động không ngừng, đây thật là điều mà trước mắt hắn cần có nhất, vội chắp tay nói: - Đa tạ hoàng hậu thông cảm, vi thần vô cùng cảm kích.
.Võ Mị Nương cười nói: - Ta đã đi thăm một lần, thằng bé đó quả thực giống y như Vô Y đúc ra vậy, nhưng vẻ thông minh thì lại cực giống khanh.
.- Vậy sao?
.- Trước đó không phải khanh đã về rồi sao, sao vậy, ngay cả con trai của mình mà khanh cũng không thấy sao?
.- Thần vừa mới về đến nhà, bệ hạ đã phái người đến gọi thần vào cung.
.- Bệ hạ cũng thật là, chẳng thông cảm cho người ta chút nào, chuyện này tuy quan trọng, nhưng cũng không phải là không thể chờ được một khắc, cần phải triệu khanh vào cung gấp gáp như vậy sao.
.Nói giống như cô hiểu nhân tình lắm vậy! Hàn Nghệ nhủ thầm một câu, nghĩ một đằng nói một nẻo, nói: - Thần vốn nên vào cung báo cáo với bệ hạ kịp thời.
.- Vậy sao? Võ Mị Nương cười, nàng ta đã quá rõ Hàn Nghệ rồi, ngươi không phải là người như vậy, nói: - Ta thấy không giống, nói không chừng trong lòng khanh đang oán giận lại gọi khanh đến đây đấy. Được rồi, khanh về trước đi.
.Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một ý vui mừng, nói: - Vi thần cáo lui.
.Ra khỏi hoàng cung, Hàn Nghệ liền chạy như điên về Tiêu phủ.
.Trở lại Tiêu phủ, chỉ thấy không ít người đang đứng trong đại sảnh, Tiêu Nhuệ, đại cô cô, nhị thẩm! Đám người này đang vây quanh một đứa trẻ quấn trong tã lót. Con trai, con trai, cha con đến đây rồi! Trong lòng Hàn Nghệ vừa kích động lại vừa thấp thỏm.
.Tiêu Nhuệ lại nhìn thấy Hàn Nghệ trước tiên, cười ha hả nói: - Hiền tế đã về rồi.
.Hàn Nghệ lúc này mới sực tỉnh lại, khẩn trương đi vào đại sảnh, bước lên hành lễ, nói: - Tiểu tế bái kiến cha vợ.
.- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Tiêu Nhuệ cười quan sát Hàn Nghệ, ngữ khí lại giống như là cuối cùng đã hạ được tảng đá treo trước ngực xuống rồi, chắc chắn là ông biết chuyện Hàn Nghệ bị ám sát.
.Lúc này nhị thẩm bế một đứa bé đi đến trước mặt Hàn Nghệ, cầm bàn tay nhỏ của đứa bé, nói: - Nháo Nhi, con xem xem ai đến này.
.Hàn Nghệ kích động nhìn về phía đứa bé, đúng như lời Võ Mị Nương nói, mặt mày thanh tú, cực kỳ giống Tiêu Vô Y, nhưng cặp mắt trong veo cực kỳ lanh lợi, miệng đang ngậm ngón tay, liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, giống như đang đánh giá Hàn Nghệ vậy, nhưng lại mang theo một thần thái hết sức ngạo mạn của Tiêu Vô Y, vô cùng đáng yêu, khiến cho nhị thẩm, đại cô cô bọn họ đều bật cười.
.Hàn Nghệ cũng bị chọc cười, lại nhìn về phía nhị thẩm.- Nháo Nhi?
.Nhị thẩm nói:
.- Đây là tên mụ Vô Y đặt cho nó, con trai con từ lúc ra đời đã rất quậy phá, kiểu gì cũng phải bắt người ta bế nó đi một vòng quanh phòng thì nó mới vui.
.Đại cô cô cười ha ha nói: - Điểm này thì cực giống Vô Y a.
.- Vậy sao? Hàn Nghệ cười nói.
.Tiêu Vô Y cười ha hả nói: - Đại cô cô con nói không sai, từ khi ra đời đến bây giờ, chưa có lúc nào là Vô Y khiến người khác bớt lo lắng, con xem xem nó làm mẫu thân, mới trông con được một canh giờ đã bắt đầu kêu mệt rồi, cho nên, lại về phòng đi nghỉ ngơi rồi.
.Dứt lời, bọn họ lại bật cười.
.Hàn Nghệ đột nhiên chắp tay nói: - Thời gian này thật sự đa tạ sự giúp đỡ của cô cô thẩm thẩm, Hàn Nghệ vô cùng cảm kích, xin nhận của Hàn Nghệ một lễ.
.Đại cô cô vội nói: - Hàn Nghệ, con làm cái gì thế, đều là người một nhà, con nói như vậy là khách khí rồi.
.Nhị thẩm cũng nói: - Tỷ nói đúng, với lại Nháo Nhi cũng đáng yêu lắm, chúng ta cũng cực yêu quý Nháo Nhi, nếu có một hai ngày không gặp, trong lòng cũng nhớ. Đúng rồi, con có muốn bế thử không!
.- Cái này Con chân tay lóng ngóng, lại không biết nặng nhẹ, đợi nó lớn lên một chút rồi con hãy bế vậy. Hàn Nghệ tạm thời cũng thật sự không dám bế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận