Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1318: Nguy cơ cũng là chuyển cơ

.Phủ Ngụy Quốc phu nhân.
.- Lão thần tham kiến hoàng hậu!
.Hứa Kính Tông có vẻ hơi xấu hổ hướng về phía Võ Mị Nương hành lễ.
.Võ Mị Nương gật gật đầu, lại hướng về phía Dương thị vấn an. Sắc mặt của Dương thị cũng quái dị, cười nói vài câu, sau đó liền tìm cớ rời khỏi.
.Dương thị này vừa rời đi, Võ Mị Nương liền thản nhiên nói: - Hứa Thị trung hôm nay đến đây là vì cầu tình cho Lý Nghĩa Phủ.
.Hứa Kính Tông ngượng ngùng nói:
.- Hoàng hậu, lão thần nghĩ Lý Nghĩa Phủ làm chuyện này tuy là có chút quá đáng, nhưng cũng không phải là tội lớn. Tội này không đáng chết a.
.Chuyện này ẩn giấu mờ ám gì, đó đã là bí mật công khai rồi. Ai cũng đều biết Tất Chính Nghĩa sẽ không ngu đến nỗi dâng phạm nhân đến nhà Lý Nghĩa Phủ. Đây không phải là hãm hại Lý Nghĩa Phủ người ta sao? Khẳng định là Lý Nghĩa Phủ ngầm sai khiến, điều này không cần nói cũng biết.
.Thần sắc Võ Mị Nương vẫn bình thản, nói: - Nếu đã như vậy, tại sao ông ta không tự đến đây?
.Hứa Kính Tông nghĩ trong lòng, ta còn xấu hổ đến không muốn mở miệng, Lý Nghĩa Phủ đó vẫn còn mặt mũi đến gặp ngươi à?
.- Tuy là chuyện này không lớn, nhưng cũng có chút không hợp thói thường. Võ Mị Nương trầm ngâm nói.
.Hứa Kính Tông vâng dạ gật đầu, trong lòng cũng đã mắng Lý Nghĩa Phủ đến nửa sống nửa chết.
.Võ Mị Nương cũng biết chuyện này cũng không có liên quan gì đến Hứa Kính Tông, đột nhiên hỏi: - Khanh có biết chuyện này do ai tiết lộ tin đồn không?
.Hứa Kính Tông sửng sốt, nói: - Thần nghe Tân Mậu Tương nói, Lý Nghĩa Phủ làm chuyện này không quá thận trọng, để lộ tin tức, cũng không trách ai được.
.- Đây không phải là vấn đề trách ai.
.Võ Mị Nương nheo mắt nói: - Nói như thế nào thì Lý Nghĩa Phủ cũng là Trung thư lệnh, hơn nữa rất được bệ hạ coi trọng, khanh cũng nói rồi, chuyện này chẳng qua cũng chỉ là một chuyện nhỏ, vậy thì người bình thường biết rồi cũng chỉ có thể giấu trong lòng, đâu có gan mà đi nói ra ngoài. Lẽ nào không sợ rước họa vào thân sao? Ta thấy chuyện này không hề đơn giản như thế.
.Hứa Kính Tông ngẩn người, trong mắt hiện lên một chút sợ hãi, nói: - Ý của hoàng hậu là
.Võ Mị Nương nói: - Đầu tiên chúng ta phải biết người đứng trước mặt rốt cuộc là ai. Chuyện này khanh để cho Tân Mậu Tương đi đều tra xem.
.Hứa Kính Tông nhíu mày, nói: - Nhưng mà hoàng hậu, vụ án này sợ là kéo dài không được bao lâu, lỡ như thật sự tra ra chuyện gì, cho dù là chúng ta tìm ra kẻ sai khiến phía sau, e là thời gian cũng đã muộn, sao trước tiên chúng ta không giúp Lý Nghĩa Phủ thoát khỏi hiềm nghi rồi hãy nói.
.- Không! Đây là nguy cơ, nhưng đồng thời cũng là cơ hội. Võ Mị Nương nói: - Khanh đi báo cho Lý Nghĩa Phủ biết, cho dù như thế nào, nhất định phải tiếp tục kéo dài vụ án này.
.Hứa Kính Tông nghe vậy như lọt vào sương mù, nói:
.- Xin thứ cho lão thần ngu muội, không biết lời này của hoàng hậu là ý gì?
.Võ Mị Nương liếc nhìn Hứa Kính Tông, hơi do dự trong chốc lát, nói: - Không nói giấu khanh, chuyện này ta luôn cảm thấy có liên quan đến Thái úy. Nếu thật sự như thế, vậy đối với chúng ta mà nói cũng coi như là một chuyện tốt.
.Hứa Kính Tông nghe vậy càng cảm thấy kinh ngạc. Lão chính là sợ chuyện này do Trưởng Tôn Vô Kỵ thao túng, vậy thì Lý Nghĩa Phủ thật sự là nguy hiểm rồi, bèn nói: - Hoàng hậu sao lại nói vậy?
.Võ Mị Nương cười nói: - Chỉ cần Thái úy ra tay, cho dù chứng cứ vô cùng xác thực, Lý Nghĩa Phủ cũng có thể bình yên vô sự. Đây cũng là cách tiết kiệm sức lực nhất để kéo Lý Nghĩa Phủ từ vũng bùn lên. Mặt khác, mấy năm gần đây Thái úy luôn ru rú trong nhà, không hỏi đến triều chính, chúng ta cũng không có cách nào với ông ta. Nhưng mà nếu như ông ta tham dự vào vụ án này, chúng ta có thể mượn cơ hội này để lôi ông ta vào. Giả như chuyện này có liên quan đến Thái úy, ta nghĩ nhất định là ông ta mượn dao giết người. Vì vậy, chỉ cần chúng ta chống đỡ, để cho vụ án này không kết thúc nhanh như vậy. Ta cho rằng đến cuối cùng, Thái úy có khả năng sẽ nhịn không được mà ra tay. Ngoài ra, theo ta được biết, Thái úy và người của ông ta sớm đã cảm thấy bất mãn sâu sắc đối với Lý Nghĩa Phủ. Lui một ngàn bước mà nói, cho dù là không phải bọn họ thao túng, cơ hội tốt như vậy bày ra trước mặt bọn họ, bọn họ thật sự không có chút động lòng sao?
.Hứa Kính Tông không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng vừa khâm phục vừa sợ hãi. Vị hoàng hậu này càng ngày càng khiến cho người ta cảm thấy sâu không thấy đáy rồi, bèn nói:
.- Lão thần biết nên làm thế nào rồi.
.Võ Mị Nương nói: - Chẳng qua là chuyện này trước tiên không cần cho Lý Nghĩa Phủ biết, ông ta vốn là người trong cuộc, chỉ sợ có những chuyện ông ta khó mà nhìn rõ.
.- Dạ.
.Hứa Kính Tông lại nói: - Nhưng hoàng hậu, lão thần vẫn còn có một băn khoăn.
.- Băn khoăn điều gì?
.- Hàn Nghệ!
.Hứa Kính Tông nói: - Chúng ta hiện đối mặt với Đỗ Chính Luân, đã thể hiện ra sự kém cỏi rồi, nếu như Hàn Nghệ lại ném đá xuống giếng nữa, e là
.Lão tuy là khinh thường Hàn Nghệ, nhưng lão cũng biết bản lĩnh ném đá xuống giếng của Hàn Nghệ, đó là rất có nghề, hơn nữa vô cùng độc, vả lại thế lực trong triều của Hàn Nghệ cũng không thể khinh thường. Nếu như Hàn Nghệ lại xen vào chuyện này, vậy thì bọn họ chính là trong ngoài đều khốn đốn rồi.
.Võ Mị Nương cười, nói: - Không phải Hàn Nghệ đang nghỉ ở nhà sao? Khanh yên tâm, hắn càng biết tiến lùi hơn so với Lý Nghĩa Phủ, chẳng qua là muốn hắn giúp đỡ, đó cũng là việc rất khó.
.Vì sao Hàn Nghệ cho mình nghỉ phép, chính là tỏ rõ thái độ mình không chộn rộn vào việc này, ta không bỏ đá xuống giếng, nhưng mà ta cũng sẽ không giúp đỡ.
.Đại Lý Tự!
.Vụ án này đã nháo đến sôi sùng sục, Lưu Nhân Quỹ tất nhiên cũng không dám chậm trễ, ở nhà chuẩn bị một ngày liền lập tức đến Đại Lý Tự điều tra vụ án này.
.- Cấp sự, có phải nên triệu Tất Chính Nghĩa lên đường hỏi tội không?
.Chủ bộ kia thấy Lưu Nhân Quỹ lên công đường, liền nhỏ giọng dò hỏi.
.Lưu Nhân Quỹ liếc nhìn y một cái, nói: - Ta đã nói muốn triệu Tất Chính Nghĩa khi nào?
.- Nhưng nhưng mà hạ quan nghe nói, Cấp sự sắp thăng đường thẩm tra án?
.- Chuyện này cũng đúng.
.Lưu Nhân Quỹ nói: - Chẳng qua là, truyền phạm phụ Thuần thị lên công đường trước.
.Chủ bộ kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nói: - Dạ.
.Chỉ chốc lát, một thiếu phụ mỹ mạo đi lên công đường, mắt hạnh má đào, dáng người đẫy đà, người mặc áo tù, lại càng lộ vẻ khổ sở đáng thương, quả nhiên là một đại mỹ nhân.
.Lưu Nhân Quỹ hai tay giao nhau đặt trên bàn án, khẽ cười nói: - Phạm phụ Thuần thị, bản quan hỏi ngươi, ngươi làm sao thoát khỏi lao ngục, lại tiến vào phủ đệ của Lý Trung thư như thế nào. Ngữ khí vô cùng thân thiện, dường như có lòng thương tiếc.
.Chủ bộ ở bên cạnh chưa từng thấy thẩm tra án như vậy, trong lòng nghĩ lẽ nào người này cũng là người háo sắc.
.Ông ta vừa dứt lời, Thuần thị liền khóc nấc lên, nức nở nói: - Hồi bẩm lão gia, dân phụ là một phụ nhân, lại là kẻ mang tội trên người, dân phụ sao có năng lực phản kháng, quan gia bảo dân phụ đi đâu, dân phụ chỉ có thể tuân mệnh mà làm.
.Lời này mềm mại, nhưng là lại làm cho người ta càng thêm thương tiếc, nói đến cùng nàng ta cũng là kẻ bị hại, nàng ta chỉ có thể bị người ta bày bố.
.Lưu Nhân Quỹ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình, lại hiếu kỳ nói: - Vậy không biết vị quan gia nào dẫn ngươi ra khỏi lao ngục?
.Thuần thị che mặt khóc sướt mướt, nói: - Chính là Đại Lý Tự Thừa Tất Chính Nghĩa.
.Lưu Nhân Quỹ ồ một tiếng, nói: - Sau đó thì sao?
.Thuần thị đáp: - Sau đó y liền dắt dân phụ đến phủ đệ của Lý Trung thư.
.Lưu Nhân Quỹ nói: - Trước đó ngươi có biết là phải đi đến chỗ Lý Trung thư không?
.Thuần thị gật đầu nói: - Trước đó Tất Thừa sự đã hỏi dân phụ, có muốn ra tù trước không? Dân phụ tất nhiên là muốn ra tù sớm một chút. Sau đó, ông ta lại nói sẽ tặng dân phụ cho một đại nhân vật làm tiểu thiếp. Nếu như dân phụ đồng ý, ông ta sẽ thả dân phụ ra ngoài, tất nhiên--- tất nhiên dân phụ đáp ứng.
.Đổi lại là ngươi, ngươi không đáp ứng thì ngồi ở đây làm tù nhân, đi ra ngoài làm tiểu thiếp của tể tướng, đến heo cũng còn đồng ý nữa là, huống chi nàng ta cũng không có đường lựa chọn.
.Lưu Nhân Quỹ nghe vậy nhíu mày, nói:
.- Thế y không có nói vị đại nhân vật là ai không?
.- Nói rồi, ông ta nói chính là đương kim Trung thư lệnh, Lý Trung thư.
.Lưu Nhân Quỹ gật đầu, hỏi: - Vậy sau khi ngươi đi đến phủ đệ Trung thư, Lý Trung thư đã nói gì với ngươi?
.Thuần thị nghe vậy, hai bên má bất giác đỏ bừng, do dự không nói.
.Lưu Nhân Quỹ lại đập thước lên bàn, nói: - Còn không mau nói ra?
.- Dạ.
.Thuần thị sợ tới mức cả kinh, nói: - Lý Trung thư chính là nạp dân phụ làm thiếp, hơn nữa hơn nữa đối với dân phụ rất tốt.
.- Chẳng lẽ Lý Trung thư không hỏi lai lịch của ngươi sao?
.- Có hỏi, chẳng qua là trước đó Tất Thừa sự đã dặn dò dân phụ, bảo dân phụ nói là từ Lạc Dương tới.
.Lưu Nhân Quỹ gật đầu, nói: - Bổn quan biết rồi. Người đâu, dẫn phạm phụ Thuần thị xuống.
.- Dạ.
.Hai gã sai nha lập tức dẫn phạm phụ Thuần thị đi.
.Thế này là xong rồi?
.Chủ bộ kia nhìn thấy liền sững sờ, phạm phụ Thuần thị này là nhân vật mấu chốt, nhưng trước mặt Lưu Nhân Quỹ giống như là làm nền vậy.
.Lưu Nhân Quỹ uống ngụm trà, chậm rãi nói: - Truyền phạm nhân Tất Chính Nghĩa.
.Lại qua một lát, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên hơi gầy yếu bị áp giải lên công đường.
.Người này vừa mới quỳ xuống, chưa kịp hành lễ, sắc mặt của Lưu Nhân Quỹ liền đại biến, gõ thước vào bàn, một tiếng "Bốp" vang lên cực lớn, dọa Tất Chính Nghĩa sợ đến nỗi xém chút là nằm sấp xuống nền.
.Lại nghe Lưu Nhân Quỹ quát: - Tất Chính Nghĩa to gan, thân là quan viên của Đại Lý Tự, vậy mà lại biết pháp phạm pháp, tự ý thả phạm nhân, vả lại còn ý đồ hãm hại Lý Trung thư vào chỗ bất nhân bất nghĩa. Quả thực là tội ác tày trời. Hiện tại, phạm phụ Thuần thị đều đã khai nhận toàn bộ rồi, ngươi còn không mau mau nói ra sự thật, để tránh chịu đựng nỗi khổ nhục hình đưa tới.
.Tất Chính Nghĩa nghe xong đều ngẩn người. Anh à, sáo lộ không phải đến như vậy đâu. Bất giác lại nhìn về phía chủ bộ.
.Chủ bộ kia vội vàng cúi đầu, tránh né ánh mắt của Tất Chính Nghĩa.
.Lưu Nhân Quỹ nói: - Hay cho Tất Chính Nghĩa ngươi, thật sự không thấy quan tài không đổ lệ mà, người đâu, dụng hình cho ta.
.Tất Chính Nghĩa nghe xong, sợ tới mức thất kinh, hét lên: - Cấp sự, tiểu nhân
.Chủ bộ kia giành nói: - Lưu Cấp sự, chuyện này chuyện này không hợp quy củ, không thể tùy tiện dùng hình phạt đâu.
.Lưu Nhân Quỹ nói: - Hiện giờ chứng cứ xác thực, bằng chứng như núi, còn gì để mà thẩm tra nữa, nhưng mà kẻ này lại không thừa nhận. Lẽ nào bổn quan lại tiếp tục tiêu hao thời gian với y. Bệ hạ tvẫn đợi ở bên kia đấy.
.Chủ bộ kia một vẻ mặt bị làm khó.
.Lưu Nhân Quỹ vung tay lên nói: - Ngươi tránh ra, người đâu, dụng hình cho ta.
.Những kẻ nha sai đó lén nhìn về chủ bộ kia, lão đại bây giờ nên làm gì?
.Lưu Nhân Quỹ hừ một tiếng, nói: - Xem ra gã này vẫn còn có không ít đồng mưu a.
.Những nha dịch này nghe vậy cả kinh, vội vàng chạy ra vâng dạ, nếu như ta không nhanh chóng đi ra, vậy thì thành đồng mưu rồi.
.- Á
.Chính lúc này, Tất Chính Nghĩa đột nhiên kinh hãi kêu to một tiếng, ngửa mặt ngã xuống, cả người co giật.
.Lưu Nhân Quỹ thấy vậy sắc mặt cả kinh, đột nhiên đứng dậy, phản ứng đầu tiên là giết người diệt khẩu, liền nói: - Nhanh, nhanh mời lang trung tới đây. Lời này vừa nói ra, ông ta đột nhiên sững sờ, hơi liếc về phía chủ bộ ở bên cạnh, trong lòng nói thầm một tiếng, hỏng bét, trúng kế của bọn họ rồi. Nhưng ông ta cũng không để lộ thanh sắc, chậm rãi về chỗ ngồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận