Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1023.2: Võ Sư tử ngoạm

..
.Cao Lý Hành nghe vậy mắt lóe sáng, thầm nghĩ, tiểu tử này đúng là thông minh a!
.- Nói rất hay!
.Lý Trị lập tức vỗ án tán dương, thật ra là y biết nhưng cố ý làm ra vẻ kích động vạn phần, nói: - Chủ ý này đúng là hay, có đôi khi xây dựng rầm rộ cũng là điều bất đắc dĩ, nhưng thường thường sẽ khiến sự tình trở nên càng gay go hơn, nguyên nhân chủ yếu chính là triều đình trực tiếp đối mặt với bách tính, giao dịch với bách tính, chủ không phải là đứng bên cạnh giám sát, đây là điều không được, lời Hàn Nghệ nói, rất được lòng trẫm a!
.Hứa Kính Tông vừa thấy vậy, ngươi đã nói đến mức độ này rồi, vậy ta còn nói sao được nữa a.
.Lý Nghĩa Phủ thấy Hứa Kính Tông không được, vội vàng đứng ra nói: - Bệ hạ, nhưng thương nhân là người tư lợi, bọn họ phải kiếm tiền a, việc này sẽ chỉ tăng thêm gánh nặng tài chính.
.Lý Trị gật gật đầu, lại hướng tới Hàn Nghệ hỏi: - Hàn Nghệ, khanh cho rằng việc này cần bao nhiêu tiền?
.- Không nhiều! Hàn Nghệ giơ tay ra, một bàn tay năm ngón, nói: - Bệ hạ chỉ cần cho vi thần năm mươi vạn quan, vi thần sẽ làm xong việc này.
.Tất cả mọi người đang ngồi đồng thời run lên, những người này đều là hoàng đế, tể tướng, chuyện có thể khiến bọn họ run lên cũng thật sự không nhiều.
.Năm mươi vạn quan!
.Đối với nền kinh tế nông nghiệp nhỏ như Đại Đường, thật sự là một khoản tiền lớn, phải biết rằng Đại Đường hiện giờ vẫn chưa đạt đến thời kỳ đỉnh cao, thời kỳ Khai Nguyên mới là đỉnh cao, bây giờ vẫn là thời kỳ phát triển.
.Lý Trị cũng không ngờ rằng Hàn Nghệ sẽ ác như vậy, mở miệng liền đòi năm mươi vạn quan, điều này lập tức khiến y có chút đâm lao thì phải theo lao.
.Hứa Kính Tông hận không thể dùng miếng bọt nhấn chết Hàn Nghệ, vậy còn không nhiều, ngươi dứt khoát chuyển quốc khố về nhà ngươi đi cho xong, ngươi muốn tham một chút thì cũng không sao, nhưng ngươi tham một hơi nhiều như vậy, chúng ta canh cũng không được uống, chuyện này không được, lập tức đứng ra nói: - Bệ hạ, rõ ràng là Hàn Nghệ đang ăn nói lung tung, năm mươi vạn quan này không phải là con số nhỏ a, hơn nữa lão thần cho rằng căn bản là không cần phải dùng nhiều tiền như vậy.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Vậy không biết Hứa đại học sĩ cho rằng bao nhiêu tiền có thể làm được? Không không không, trước tiên ta hỏi Hứa đại học sĩ một chút, ngươi có biết chúng ta phải sửa bao nhiêu đoạn đường, xây bao nhiêu trạm nghỉ chân không?
.Hứa Kính Tông nói:
.- Dù thế nào cũng không cần dùng nhiều tiền như vậy.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Vậy được, năm mươi vạn quan ta bao cho ngươi, ngươi dẫn người đi sửa, thừa thì coi như là ngươi kiếm được, thiếu thì tự ngươi bù vào đó, ta chỉ yêu cầu hai điều, đường phải làm theo đúng quy định, tiền lương của bách tính phải trả theo yêu cầu của ta, nếu như áp bức bách tính đi sửa, vậy thì không phải là thành tâm bức ép những bách tính đó tạo phản sao.
.Hứa Kính Tông hoàn toàn không biết gì về việc này, không khỏi có chút bị Hàn Nghệ hù dọa.
.Lý Trị cau mày nói: - Nhưng số tiền này cũng quá nhiều rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, không thể tính toán như vậy, trước đây Đại Đường ta chinh phạt Đông Đột Quyết, trước trước sau sau đã tốn bao nhiêu tiền, đã chết bao nhiêu người, mấy năm nay chinh phạt Tây Đột Quyết, lại tốn bao nhiêu tiền, chết bao nhiêu người, tính toán ra thì năm mươi vạn quan cũng không phải nhiều, hơn nữa nếu triều đình đầu tư, có phải là nên phái người đi đôn đốc, chế độ của Đại Đường chúng ta có thể mượn việc này mở rộng đến đất Tây Đột Quyết cũ, như vậy mới có thể nắm giữ vùng đất đó từ căn bản, một vùng đất lớn như vậy, trên đó ẩn chứa bao nhiêu của cải, như vậy tính ra, chỉ có thể nói là lấy nhỏ thu lớn.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Tuy nói như thế, nhưng ngươi dựa vào đâu nói ngươi có thể đảm bảo tất cả đều có thể như lời ngươi nói?
.Hàn Nghệ cười nói: - Sự đảm bảo của ta, có thể lấy ra năm mươi vạn quan không?
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Nếu ngươi có tự tin, có thể lập quân lệnh trạng.
.Con mẹ nó, mạng của lão tử chỉ đáng năm mươi vạn quan? Sau năm năm nữa, tài sản của lão tử sẽ không chỉ là chút tiền này đâu! Hàn Nghệ nói: - Ta vốn là nghĩ cho quốc gia, vì bệ hạ phân ưu, chuyện lớn như vậy thì sao có thể ý khí tương tranh, nhưng quân lệnh trạng này ta cũng nguyện ý lập, không phải muốn đấu khí với Lý thị lang, mà là thể hiện lòng tin của ta đối với việc này.
.Đương nhiên Lý Trị không muốn làm như vậy, Hàn Nghệ là trợ thủ đắc lực của y, nói: - Cái gì mà quân lệnh trạng, thật là càn quấy, Hàn Nghệ dốc sức vì triều đình, cũng đâu phải là nghĩ vì bản thân.
.Lý Nghĩa Phủ thầm nghĩ, năm mươi vạn quan, tiểu tử này ít nhất cũng phải lấy một nửa vào túi của mình, không phải nghĩ cho mình, lẽ nào là nghĩ cho ta.
.Nói đến tiền là tình cảm sứt mẻ, huống hồ tình cảm vốn đã như vậy rồi.
.Lý Trị hiện tại cũng không còn chắc chắn nữa, nói: - Không biết các khanh nghĩ kế sách của Hàn Nghệ có khả thi hay không?
.Đỗ Chính Luân lập tức đứng ra nói:
.- Lão thần cảm thấy kế sách của Đặc phái sứ rất khả thi, nhân lực tài lực vật lực mà Đại Đường ta hao phí qua mấy lần chinh phạt Tây Đột Quyết đã vượt xa con số này rồi.
.Lý Tích cũng nói: - Trước đây Thái Tông thánh thượng cũng ân uy tịnh thi, còn chấp nhận mạo hiểm vô cùng lớn đưa hàng trăm vạn người Đột Quyết đến Trung Nguyên, như vậy mới trấn an được Đông Đột Quyết, cho đến bây giờ vẫn bình an vô sự, có thể đây vượt xa chính sách đối với Hung Nô thời Hán triều. Mà đất Tây Đột Quyết cũ có vị trí địa lý còn then chốt hơn Đông Đột Quyết, nó tây giáp Tây Vực, phía nam là Thổ Phiên, triều đình nên hoàn toàn nắm giữ nơi đó, không được có sai sót, như vậy thì duy trì chính sách của Thái Tông thánh thượng, có khả năng không thể đạt được mục đích, bởi vậy lão thần cho rằng kế sách của Hàn Nghệ có thể thử một lần.
.Sự uy hiếp Đông Đột Quyết chính là ở chỗ nó là kẻ địch của Đại Đường, chỉ đơn giản như vậy, nhưng Đường triều chinh phạt Tây Đột Quyết, không chỉ là để tiêu diệt Tây Đột Quyết, mà còn vì ổn định Đông Đột Quyết, áp chế Thổ Phiên, khai thông con đường đến Tây Vực, bởi vì đế quốc Đường chính là một quốc gia mang tính khuếch trương, vị trí địa lý của Tây Đột Quyết hết sức quan trọng đối với chính sách đối ngoại của Đại Đường.
.Sáu đại thần trungtâm, Thôi Nghĩa Huyền không đến, trước mắt là 3-2.
.Cao Lý Hành rất an phận, ông ta cảm thấy Lý Trị không tín nhiệm tập đoàn Quan Lũng bọn họ, ông ta cũng không cần phải phát ngôn, chỉ nghe là được, tránh rước họa vào thân.
.Nhưng việc này liên quan đến tiền, mà trước mắt băn khoăn duy nhất của Lý Trị cũng chính là số tiền này, vậy thì cũng phải hỏi thử một Hộ Bộ thượng thư như ông ta, nói: - Cao thượng thư, khanh thấy thế nào?
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Năm mươi vạn quan này không phải là bỏ ra trong một lần, có thể chi ra trong ba năm.
.Cao Lý Hành nói: - Hồi bẩm bệ hạ, năm mươi vạn quan này quả thực không phải con số nhỏ, nhưng quốc khố cũng có thể lấy ra được, nếu vẫn theo như lời Đặc phái sứ nói, còn chi ra trong ba năm thì càng không có vấn đề gì.
.Ngụ ý chính là ủng hộ Hàn Nghệ.
.Lý Trị thầm nghĩ chi ra trong ba năm, một năm mười mấy vạn quan, lỡ như không được thì vẫn có thể kịp thời thu tay, sau một phen cân nhắc, nói: - Nếu mọi người đều đã tán thành, vậy thì trẫm chuẩn tấu, chuyện này sẽ giao cho Hộ Bộ làm, do Hàn Nghệ toàn quyền phụ trách.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông hai người hết sức buồn bực, chúng ta không tán thành a!
.Lý Nghĩa Phủ đảo mắt, trong lòng âm thầm tính toán, hội nghị trung tâm bên ta người ít không đánh lại đông, sao không bảo bệ hạ mở điện nghị, dù sao cũng là khoản tiền lớn a, nếu vậy thì người nhiều lắm miệng, kéo cũng phải kéo chết kế hoạch này, lúc đang định mở miệng, hai ánh mắt đằng đằng sát khí của Lý Trị bắn đến, Lý Nghĩa Phủ sợ ngây người, lời đến cửa miệng rồi lại nuốt vào trong.
.Xem ra Lý Trị cũng thích quy tắc người thắng ăn hết.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Bệ hạ, thần vẫn chưa phải Hộ Bộ thị lang.
.Lý Trị chớp chớp mắt, nói: - Trẫm đã bổ nhiệm khanh làm Hộ Bộ thị lang từ lâu rồi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng chiếu lệnh này chưa xuống.
.Lý Trị rất khó chịu nhìn về phía Lý Nghĩa Phủ.
.Lý Nghĩa Phủ toát mồ hôi nói: - Hồi bẩm bệ hạ, vì vì mấy ngày trước xảy ra không ít chuyện, bởi vậy chiếu lệnh bổ nhiệm vẫn vẫn ở Môn Hạ Tỉnh.
.Mọi người đều bất mãn về việc Hàn Nghệ thăng chức, bởi vậy cố ý chậm trễ, sau đó thỉnh cầu Lý Trị thu hồi thành mệnh, Lý Nghĩa Phủ đương nhiên vui vẻ, cố ý làm như không thấy, nhưng trong lúc đó lại xảy ra chuyện tá điền, mọi người thấy Hàn Nghệ dường như sắp phạm sai lầm, thậm chí có thể nói là sắp sửa toi đời rồi, vậy thì lại càng không phát, nhưng nào biết cuối cùng Hàn Nghệ thắng lợi lớn, nhưng mọi người cũng quên mất chuyện này rồi.
.Trong mắt Lý Trị lóe lên lửa giận, nói: - Nếu trước hôm nay, chiếu lệnh liên quan đến việc nhậm chức của Hàn Nghệ vẫn chưa đưa đến tay Hàn Nghệ, quan viên của Môn Hạ Tỉnh và Thượng Thư Tỉnh không cần đến nữa. Đến Môn Hạ Tỉnh rồi, như vậy là biểu thị Trung Thư Tỉnh đã khởi thảo, đương nhiên Lý Trị sẽ không trách Trung Thư Tỉnh.
.Lý Nghĩa Phủ lập tức nói:
.- Vi thần tuân mệnh.
.Hàn Nghệ đảo mắt, nói: - Bệ hạ, đây là cơ mật tối cao, không tiện truyền ra ngoài sớm.
.Năm mươi vạn quan này cũng đã đáp ứng rồi, chút yêu cầu này có là cái gì. Lý Trị gật gật đầu nói: - Chuyện hôm nay, trừ Hàn Nghệ ra, không ai có thể nói lung tung, nếu ai để lộ tin tức, đừng trách trẫm không nể tình.
.- Chúng thần tuân mệnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận