Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 917.2: Lấy nông làm gốc

.ương nhiên, sẽ còn có người ở bên cạnh kiểm tra lương thực, nhìn xem bên trong có bị trộn lẫn các loại rác như đá, cát hay không, nếu mẫu nào không đạt tiêu chuẩn liền trực tiếp không cho kẻ đó gửi lại nữa.
.Đây là để thúc đẩy dân chúng hãy sàng chọn sạch sẽ trước đã, để tiết kiệm hiệu suất.
.Lúc này một lão già đang mặc áo bông nhạt màu đi lên phía trước.
.Người đứng ở trước cửa đón khách dò hỏi: - Khách quan, ngươi là đến gửi lương thực sao, nếu như phải, thì mời xếp hàng.
.Lão già kia nhìn chung quanh, cười nói: - Ngươi thấy ta mang theo lương thực sao?
.- Vậy là ngươi?
.- Gửi tiền tiêt kiêm!
.Người nọ vừa nghe, lập tức sợ hãi lẫn vui mừng đầy mặt, hô: - Khách quan, mời vào trong, mời vào trong.
.Lão già đi vào trong Kim Hành, chỉ thấy Kim Hành này so với Tiền Hào trước đây thì lớn gấp năm lần có dư, từ cửa đến tận cùng bên trong ước chừng dài khoảng ba mươi bước, thật ra trang hoàng cũng không thay đổi bao nhiêu, một loạt cửa sổ, hết thảy thủ tục đều chỉ có thể từ chỗ cửa sổ nhỏ bên trong mà thực hiện công việc, có tấm ván gỗ thật dày ngăn cách.
.Hiện giờ mười cửa sổ phía trước đều đã sắp xếp đầy đủ, đầu năm nay hết thảy việc gì có liên quan đến văn tự gì gì đó thì đều chậm hơn so với việc tốn thể lực, cái này bất đồng rất lớn với đời sau.
.- Những người này đều là đến gửi tiết kiệm hay sao?
.Lão già hơi có vẻ kinh ngạc.
.- Bọn họ đều là gửi lương thực đấy, khách quan mời đi bên này.
.Người nọ lấy tay chỉ sang hướng bên phải, có một thông đạo chuyên dụng bên tường dùng lan can gỗ ngăn cách thành để đi thông ra phía sau.
.Lão già kia nhìn lên, cười ha hả nói: - Các ngươi nghĩ thật đúng là chu đáo đấy.
.Nếu như không có thông đạo chuyên dụng này, muốn đi qua đó, vậy thật sự sẽ vô cùng chật chội, mà những người xếp hàng kia, đều là một vài nông phu, gửi tiết kiệm bình thường thì đều là quý nhân, như vậy có thể sẽ dẫn phát rất nhiều xung đột.
.Người nọ cười nói: - Đây là Hàn tiểu ca chúng ta nghĩ ra, Hàn tiểu ca chúng ta nói, khách hàng chính là cha mẹ áo cơm của chúng ta, chúng ta nhất định phải từng giây từng phút vì khách hàng suy nghĩ.
.- Vậy sao?
.Lão già cười cười, không nói gì thêm nữa, cùng hạ nhân kia đi vào bên trong, chỉ thấy ba cái cửa sổ bên trong tất cả đều trống không.
.Nhưng lão già cũng chưa hỏi, bởi vì trên cửa sổ đó viết một chữ "Tiền" rất lớn, mà bên kia thì viết chữ "Lương thực", hiển nhiên bên này là chuyên môn dùng để gửi tiết kiệm, cười ha hả nói: - Xem ra cũng không có mấy người đến gửi tiết kiệm a!
.Người nọ lập tức nói: - Gửi tiết kiệm xác thực so với gửi lương thực thì ít hơn, bởi vậy cũng không cần xếp hàng, tiến vào là gửi được rồi, vô cùng thuận tiện, cho nên nhìn qua thì không có người nào, nhưng nếu thật sự là không có ai, thì chúng ta cũng sẽ không để lại ba cái cửa sổ này.
.Lão già ha hả cười nói:
.- Cái này nhất định lại là Hàn tiểu ca các ngươi dạy đi?
.Người nọ sửng sốt, mặt hơi đỏ.
.Lão già cười cười, lập tức đi vào trước một cửa sổ, vừa thấy, thì thấy có một cô gái trẻ tầm mười lăm mười sáu tuổi ngồi ở bên trong, lập tức có vẻ có chút kinh ngạc. Hiện giờ, nữ nhân bình thường đều không ra bên ngoài làm việc, mặc dù có làm, không phải làm nữ kỹ, thì chính là đi làm ở xưởng may y phục. Mà hiện giờ công việc này, thì phải mặt đối mặt với khách hàng.
.- Khách quan, xin hỏi có gì có thể giúp ngươi?
.Thanh âm của thiếu nữ rất ngọt ngào, làm cho người ta nghe cảm thấy thoải mái.
.Lão già nháy mắt liền hiểu rõ, cười nói: - Thú vị, thú vị! Rồi hướng tới cô gái kia nói: - Lão hủ, là tới gửi tiết kiệm.
.Thiếu nữ nói: - Không biết khách quan tính toán gửi bao nhiêu tiền?
.- Một trăm quan.
.Người dẫn ông ta vào hơi kinh hãi, thật đúng là chân nhân bất lộ tướng nha, vội vàng nói: - Khách quan, thật sự xin lỗi, hiện tại ta liền cho người mang tiền của ngươi vào.
.Lão già kinh ngạc nói: - Tiền này ta đều mang ở trên người đó a!
.Người nọ sửng sốt, trên trăm quan thì làm thế nào mang được ở trên người a!
.Đang lúc lúc này, chợt nghe két.. một tiếng vang nhỏ, chỉ thấy ở buồng trong có một người đi ra cười nói: - Quý Qua, ngươi là muốn bị khấu tiền công sao, ngay cả Kim Hành chúng ta dùng phiếu mua hàng cũng đã quên hết rồi.
.- Hàn tiểu ca!
.Tiểu ca kia vội hô lên.
.Người đi ra đúng là Hàn Nghệ.
.Lão già kia ha hả cười nói: - Không nên trách cậu ta, cậu ta đã vô cùng xuất sắc rồi, chẳng qua nếu nói đến buôn bán, trên đời này ai có thể vượt được Hàn tiểu ca.
.- Lão tiên sinh quá khen rồi.
.Hàn Nghệ chắp tay thi lễ, lại hướng tới Quý Qua nói: - Ngươi đi xuống trước đi, vị lão tiên sinh này để ta đến thết đãi.
.- Vâng!
.Quý Qua thi lễ một cái, liền đi xuống.
.Hàn Nghệ hướng tới lão già kia nói:
.- Lão tiên sinh, mời vào trong.
.Lão già kia lại nói: - Ta còn chưa gửi tiền đâu.
.Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức cười nói: - Thật có lỗi. Nói xong, liền đứng sang một bên.
.Lão già kia lấy ra từ trong tay áo một xấp phiếu mua hàng thật dày đưa cho cô gái bên trong. Cô gái kia thì lại chưa nhận, mà nói: - Xin hỏi ngươi có mang sổ ghi chép tới không?
.- Mang theo, mang theo.
.Lão già kia đem quyển sổ ghi chép của mình đưa tới.
.Cô gái kia nhìn kỹ một chút, dù sao sổ ghi chép này là triều đình phát hành, làm giả là phạm pháp, bởi vậy bị làm giả cũng đặc biệt ít, trừ phi là tội phạm truy nã gì gì đó.
.Sau khi đã kiểm tra xong, cô gái kia lập tức gọi tới một cô gái khác, rồi cùng với nàng đếm.
.Dù sao có mang giá trị lớn nhất, thì cũng có trên trăm tờ.
.Cũng may Hàn Nghệ có kỹ thuật lũng đoạn, không ai có thể ngụy tạo để phải đi cẩn thận phân biệt rõ, giờ quá dễ để phân biệt rồi.
.Hai người hợp lực kiểm kê, ngược lại cũng không chậm. Sau khi kiểm kê, cô gái kia chuyển tới một tờ danh sách được in ấn, bảo lão già điền ở phía trên số lượng, cùng với tên của mình.
.Đợi sau khi lão già viết xong, thiếu nữ đã kiểm tra, lại hỏi: - Lão tiên sinh, ngươi cần mật mã không?
.Lão già ngây ngẩn cả người: - Mật mã?
.Thiếu nữ nói: - Mật mã này chính là một loại khẩu lệnh, Kim Hành chúng ta quy định, phàm là gửi từ một trăm quan trở lên, thì được thành khách quý của Kim Hành chúng ta, có thể có được mật mã bảo hộ miễn phí, ngươi có thể đem sinh nhật của ngươi, tên thê tử viết ở trang giấy, sau đó giữ kín ở trong một cái túi, dùng dấu tay sáp để làm đánh dấu đóng kín lại ---.
.- Dấu tay sáp?
.Lão già lại hiếu kỳ nói.
.Thiếu nữ giải thích nói: - Dấu tay sáp chính là dùng một loại sáp đặc biệt phong kín miệng túi giấy, sau đó ấn lên ngón cái của mình, chúng ta sẽ có bảo quản đặc biệt, trong vòng năm năm, không có bất kỳ tổn hại gì, năm năm có thể đổi một lần.
.Lão già liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng cười.
.Lão già lại hướng tới cô gái kia hỏi: - Vậy trong khoảng một trăm quan thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận