Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1319: Đánh cờ toàn phương diện

.- Khởi bẩm Lưu Cấp sự, theo sự kiểm tra của tiểu nhân, phạm nhân là vì chấn kinh quá độ nên dẫn đến thần trí không rõ.
.Lang trung đi tới trước mặt Lưu Nhân Quỹ, chắp tay nói.
.Lưu Nhân Quỹ liếc nhìn lang trung, nói: - Vậy không biết lúc nào mới có thể hỏi chuyện được?
.Lang trung kia đáp: - Chỉ sợ là phải ba ngày đến năm ngày, phạm nhân mới có thể tỉnh lại. Trong mắt lại lóe lên một tia chột dạ.
.- Ta biết rồi.
.Lưu Nhân Quỹ gật đầu.- Ngươi lui xuống đi.
.- Tiểu nhân cáo lui.
.Sau khi lang trung này lui ra, tùy tùng bên cạnh Lưu Nhân Quỹ bèn nói: - Lão gia, Tất Chính Nghĩa này tốt xấu gì cũng là Đại Lý Tự Thừa, đâu dễ bị dọa sợ đến như vậy chứ? Thuộc hạ thấy trong chuyện này tám phần là có mờ ám.
.Loại tùy tùng đi theo đại thần làm công vụ này, bình thường đều thuộc cấp bậc phụ tá, không phải là loại bưng trà rót nước.
.Lưu Nhân Quỹ thở dài nói: - Ta đây sớm đã rõ, chỉ tiếc là lúc đó ta cho rằng có người hạ độc, chính vì thế mới trúng chiêu của bọn họ.
.Tùy tùng kia lại nói: - Lão gia, lúc nãy khi thẩm vấn, Trương chủ bộ kia đã mấy lần cắt ngang, hiển nhiên là muốn quấy nhiễu người thẩm án, mà hiện giờ tên lang trung kia lại nói bậy bạ một phen. Thuộc hạ thấy là Đại Lý Tự này sớm đã bị người khác khơi thông rồi. Nói xong, y lại nhỏ giọng: - Lão gia, bệ họạ biết rõ ràng vụ án này liên quan đến Trung thư lệnh, nhưng lại không sắc phong thêm chức quan cho lão gia người, cũng không phái người đến giúp đỡ lão gia, theo thuộc hạ thấy, dường như bệ hạ có ý thiên vị Lý Trung thư
.Lưu Nhân Quỹ gật đầu, nói: - Chuyện này ta đã sớm phát giác rồi.
.Tùy tùng kia nói: - Nếu đã như vậy, chỉ bằng Thuần thị và ngục tốt của Đại Lý Tự cũng đủ định tội cho Tất Chính Nghĩa rồi, căn bản không cần lời khai của Tất Chính Nghĩa. Lão gia trực tiếp dâng lời khai của Tất Chính Nghĩa lên, bệ hạ vui vẻ, nhất định sẽ thăng quan cho lão gia, hơn nữa cũng không đắc tội với ai, Tất Chính Nghĩa cũng là gieo gió gặt bão, đây là một công ba việc mà.
.Lưu Nhân Quỹ nói: - Ngươi nói cũng không phải là không được, nhưng bệ hạ cũng là người, cũng có lúc phạm sai lầm, chúng là là thần tử, có trách nhiệm giúp đỡ những sai lầm của bệ hạ. Ta cũng biết rõ trong này có mờ ám, nhưng lại nhìn mà không thấy, kết án qua loa, uổng làm thần tử a.
.Gia bộc kia nói:
.- Nhưng mà bọn họ sớm đã cấu kết với nhau làm việc xấu, hơn nữa người người đều có chức quan lớn hơn lão gia, chỉ bằng một mình lão gia, sao có thể thắng bọn họ?
.Lý phủ.
.- Hiền tế, tình hình như thế nào?
.Lý Nghĩa Phủ thấy Liễu Nguyên Trinh trở về, liền vội vàng tiến lên trước hỏi.
.- Cha vợ, Lưu Nhân Quỹ kia cũng thật không phải loại lương thiện gì, chỉ sợ là chúng ta gặp trúng chiêu của ông ta. Sắc mặc Liễu Nguyên Trinh lo âu, nói.
.Lý Nghĩa Phủ cả kinh, vội hỏi: - Sao lại nói như thế?
.Liễu Nguyên Trinh nói: - Ngay trước đó không lâu, Lưu Nhân Quỹ thẩm vấn Thuần thị và Tất Chính Nghĩa, nhưng mà con nghe Trương chủ bộ kia nói, Lưu Nhân Quỹ hình như căn bản không có ý định kéo cha vợ người xuống nước, mà là muốn định tội Tất Chính Nghĩa.
.Lý Nghĩa Phủ chớp chớp mắt, kích động nói: - Vậy Tất Chính Nghĩa đó có nhận tội không?
.- Ai ôi, cha vợ người sao có thể hy vọng xa vời là Tất Chính Nghĩa kia sẽ nhận tội đây?
.Liễu Nguyên Trinh nói.- Y không có khai cha vợ ra đã là may mắn rồi. Lúc đó khi hiền tế đi tìm Lưu Nhân Quỹ, trong lúc nói chuyện hình như ông ta biểu thị sẽ không bỏ qua cho cha vợ người. Vì thế, chúng ta mới cho người đi báo cho Tất Chính Nghĩa biết, để cho y cố gắng kéo dài thời gian. Chỉ cần không khai ra cha vợ người, Lưu Nhân Quỹ tuyệt đối sẽ không định tội y.
.Nhưng thật không ngờ, Lưu Nhân Quỹ thế mà lại đi ngược đường. Ông ta một lòng bức Tất Chính Nghĩa nhận tội, nhưng mà tội này không phải nhỏ, Tất Chính Nghĩa nếu như không phải đợi chúng ta có thể cứu y ra ngoài, y quyết không gánh tội này. Tất Chính Nghĩa vốn dĩ không có chuẩn bị, cũng may là chúng ta vẫn còn có chiêu sau, Tất Chính Nghĩa giả bệnh tránh được một kiếp.
.Lý Nghĩa Phủ bừng tỉnh đại ngộ, không ngừng mắng nói:
.- Lưu Nhân Quỹ thật là giao hoạt cực độ.
.Ngay từ đầu bọn họ đã cho rằng, mấu chốt của vụ án này chính là Lý Nghĩa Phủ, Tất Chính Nghĩa chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi, y nhận tội hay không, không có ai quan tâm. Chủ yếu là xem có thể kéo Lý Nghĩa Phủ xuống nước hay không. Vậy thì, bọn họ đương nhiên cho rằng Lưu Nhân Quỹ sẽ nghĩ hết cách dụ dỗ Tất Chính Nghĩa khai ra Lý Nghĩa Phủ, vậy thì bọn họ trước tiên để Tất Chính Nghĩa và Lưu Nhân Quỹ quanh co, cố gắng kéo dài thời gian. Chúng ta đang nghĩ cách hóa giải chuyện này.
.Thuần thị cũng là dẫn dắt đến phía Tất Chính Nghĩa.
.Nào đâu biết Lưu Nhân Quỹ trước đó đã thăm dò qua, biết được Lý Nghĩa Phủ khẳng định có tham dự chuyện này, hơn nữa cũng đã thăm dò qua, Tất Chính Nghĩa này cũng không phải là tâm phúc của Lý Nghĩa Phủ, vậy thì không cần đoán cũng biết, khẳng định là Lý Nghĩa Phủ tạo áp lực khiến cho Tất Chính Nghĩa thả Thuần thị ra. Vì vậy, ông ta trực tiếp muốn định tội Tất Chính Nghĩa. Tất Chính Nghĩa lại không phải là kẻ ngốc, chuyện này náo lớn như vậy, y nào gánh nổi, sẽ còn gây họa đến cho người nhà, vậy thì đương nhiên vẫn sẽ khai Lý Nghĩa Phủ ra.
.Liễu Nguyên Trinh nói: - Cha vợ, nếu tiếp tục như vậy, tiểu tế sợ Tất Chính Nghĩa không chống đỡ được bao lâu, chúng ta vẫn nên tìm cách khác.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Vừa rồi Hứa Kính Tông đến đây, ông ta đã gặp hoàng hậu rồi.
.Liễu Nguyên Trinh hỏi: - Hoàng hậu nói như thế nào?
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Hoàng hậu bảo ta nghĩ cách kéo dài thời gian, người sẽ giúp ta nghĩ cách. Con đi nói với bên Đại Lý Tự, bảo Tất Chính Nghĩa giả ngốc cũng phải tiếp tục giả vờ cho ta.
.Nhưng mà, chiến trường thực sự không phải là ở Đại Lý Tự, mà là ở trong triều. Bởi vì đám người Lưu Nhân Quỹ chỉ là đao kiếm, rốt cuộc hướng đi của vụ án vẫn phải xem nước cờ của hai thế lực lớn trong triều.
.Trong Điện Lưỡng Nghi.
.- Bệ hạ, theo thần được biết, khi Lưu Nhân Quỹ thẩm vấn phạm phụ Thuần thị là mang vẻ mặt ôn hòa. Nhưng khi thẩm vấn Tất Chính Nghĩa, lại là lớn tiếng răn đe, vài bận tuyên bố muốn dụng hình, đến nỗi khiến cho phạm nhân Tất Chính Nghĩa bị dọa sợ hôn mê tại trận, thần chí bất minh. Thần cho rằng, Lưu Nhân Quỹ thẩm vấn bất công, hơn nữa kinh nghiệm hơi nông cạn, vẫn xin bệ hạ phái người khác thẩm tra.
.Hứa Kính Tông hướng về phía Lý Trị bẩm báo.
.Lão vừa dứt lời, Đỗ Chính Luân lập tức đứng ra nói: - Lời nói của Hứa Thị trung thật là quá thiên vị. Đối diện với những phạm nhân khác nhau, dùng cách thẩm vấn khác nhau, đây chính là kiến thức thông thường. Thần cho rằng cử chỉ này của Lưu Nhân Quỹ vừa đủ thể hiện kinh nghiệm y phong phú của y, vả lại thẩm án rất có bài bản, về phần dụng hình để dọa phạm nhân cung khai, đây càng là sự lơi lỏng bình thường. Các quan ở Đại Lý Tự có ai mà chưa từng dụng hình? Ngược lại là Tất Chính Nghĩa đó, thân là Đại Lý Tự Thừa, trường hợp thế này hẳn phải là nhìn quen rồi, thế mà lại dễ dàng bị dọa sợ đến ngất đi, hừ, điều này rõ ràng là trong lòng có khuất tất mà.
.Nói xong, ông ta lại nói với Lý Trị: - Bệ hạ, Đại Lý Tự vốn là nơi nguồn gốc của vụ án, thẩm tra vụ án này ở Đại Lý Tự, thực sự là không thỏa đáng, thần kiến nghị đổi đến Hình Bộ để thẩm tra.
.Hiển nhiên ông ta cũng phát giác, Lưu Nhân Quỹ ở Đại Lý Tự căn bản là không thể phát huy được, bởi vì toàn bộ Đại Lý Tự là người của Hứa Kính Tông.
.Hứa Kính Tông lập tức nói: - Hình Bộ chỉ có quyền tố tụng, chuyển vụ án này đến Hình Bộ càng không thỏa đáng.
.Đỗ Chính Luân nói: - Vậy thì đem đến Ngự Sử Đài thẩm tra đi, Ngự Sự Đài này cũng có tư cách chứ.
.Hứa Kính Tông lại nói: - Ngự sử đại phu bệnh lâu trên giường, Ngự sử trung thừa lại ra ngoài tuần tra rồi, mà vụ án này lại liên quan đến Trung thư lệnh, lỡ như xảy ra sai sót gì, lẽ nào muốn những Giám sát ngự sử kia đứng ra gánh vác trác nhiệm hay sao?
.Lý Trị lạnh lùng nhìn hai người cãi nhau, cũng là đau đầu không dứt, khoát khoát tay nói: - Hai vị ái khanh đều bớt giận. Lại hướng về Lý Tích ở bên cạnh nói: - Tư Không cho rằng nên làm như thế nào?
.Y biết rằng chỉ cần đem Lý Tích ra, bọn họ sẽ không lên tiếng nữa.
.Lý Tích đáp: - Hồi bẩm bệ hạ, lão thần cho rằng Đỗ Trung thư và Hứa Thị trung đều có lý.
.Ông ta vừa dứt lời, đám người Hàn Nghệ, Lư Thừa Khánh, Nhậm Nhã Tương lập tức phụ họa nói: - Chúng thần tán thành.
.Lý Trị còn sửng sốt, ánh mắt quét qua, trong lòng nghĩ, đúng vậy, chuyện này vốn dĩ đã đủ loạn rồi, nếu như bọn họ còn tham gia vào nữa, chỉ sợ càng thêm loạn. Bèn nói: - Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng. Chuyện thẩm vấn này của Lưu Nhân Quỹ, chưa thể nói là có sai lầm. Còn về việc chuyển vụ án này đến nơi khác thẩm tra, trẫm cảm thấy cũng không cần thiết, cứ như vậy đi.
.Lý Tích bọn họ đều trung lập, làm cho y cũng không dễ thiên vị bên nào.
.Đỗ Chính Luân nói; - Bệ hạ, Tất Chính Nghĩa là phạm nhân mấu chốt của vụ án này, nhưng mà hiện giờ có chút thần trí bất minh, theo lý mà nói nên phái một vị lang trung y thuật cao minh đến điều trị.
.Lý Trị gật gật đầu, nói: - Lời nói của ái khanh có lý, trẫm
.Y vừa định nói phái một ngự y trong cung đi xem, nào biết Đỗ Chính Luân đã giành nói trước:
.- Lão thần có một ứng cử viên tốt.
.Lý Trị sửng sốt, hỏi: - Là ai?
.Đỗ Chính Luân đáp: - Đồ đệ của Tôn Tư Mạc, quan khám nghiệm tử thi của Cục Dân An, Lư Sư Quái.
.Lư Sư Quái vốn là khám nghiệm tử thi, nhưng mà sau khi Cục Dân An thành lập, gã liền ở lại làm quan khám nghiệm tử thi, Lư Sư Quái làm nghề này, không phải là vì muốn thăng quan, mà là vì muốn nghiên cứu pháp y học.
.Lão già này bình thường không biểu lộ tài năng gì, không ngờ rằng thủ đoạn cao minh như thế. Hàn Nghệ nghe xong cũng tự ngầm tán thưởng.
.Nhưng Lư Thừa Khánh lại không nghĩ như vậy, ông ta quá hiểu tính cách của người cháu họ này, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, vả lại còn không hiểu biến hóa. Chuyện này nếu để cho Lư Sư Quái tham gia vào, nhất định là càng giúp càng phiền, nói: - Đỗ Trung thư, Sư Quái tuổi còn nhỏ, sợ là không thích hợp.
.Đỗ Chính Luân nói: - Lư Thượng thư quá khiêm tốn rồi. Y thuật của Lư Sư Quái, trong thành Trường An này người nào mà không biết, người nào mà không rõ. Nhớ năm đó lúc hoàng hậu mang thai, bệ hạ đã cho mời đến để bắt mạch cho hoàng hậu, có thể thấy y thuật của gã cũng không kém so với ngự y trong cung.
.Lư Thừa Khánh đã choáng váng rồi. Tại sao chuyện của Lư Sư Quái, ngươi còn rõ hơn ta nữa vậy?
.Lý Trị thấy chuyện đã kéo đến trên đầu mình rồi, cũng buồn bực không thôi, bèn nói: - Được rồi, để cho Lư Sư Quái đi xem xem.
.Cũng không biết rằng Đỗ Chính Luân người ta cũng rất không dễ dàng gì. Lý Trị an bày như vậy, vốn dĩ đã không công bằng rồi, Đại Lý Tự xảy ra chuyện, ngươi lại để cho thẩm tra ở Đại Lý Tự, người người đều vì tự bảo vệ cho mình mà thiên vị Lý Nghĩa Phủ, dù sao thì cũng phải tìm một người đến giúp đỡ Lưu Nhân Quỹ chứ.
.Hứa Kính Tông đương nhiên không muốn Lư Sư Quái tham dự vào, đang muốn khuyên giải, Lý Trị liền khoát tay nói:
.- Buổi nghị sự hôm nay dừng lại ở đây, các khanh cáo lui đi.
.- Chúng thần cáo lui.
.Lý Tích, Hàn Nghệ vội nói.
.Ra khỏi Điện Lưỡng Nghi, Hàn Nghệ vội vàng cùng đi một đường với Lý Tích, bởi vì đứng một chỗ với Lý Tích, cờ xí đều phi thường rực rỡ, trung lập tuyệt đối.
.Lý Tích sao lại không rõ chứ, cười ha ha nói: - Khó được thấy tiểu tử ngươi thành thực một lần. Trước đây Hàn Nghệ vô cùng hoạt bát, thường hay đặt bẫy gì đấy. Nhưng mấy lần gần đây, Hàn Nghệ thành thực vô cùng, giống như là không tồn tại vậy.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tiểu tử giống như nước vậy, cũng chỉ dám nhảy nhót vài cái ở chỗ nước cạn, chỗ hơi sâu một chút, đã không dám thò chân thăm dò rồi.
.Nước còn sâu hơn mà ngươi cũng dám nhảy nữa, chỉ sâu một chút vầy thì tính là gì, Lý Tích đương nhiên không tin. Lúc đó phế Vương lập Võ, nước sâu như vậy, ông ta còn sợ muốn chết luôn, ngay cả cửa cũng dám bước ra, nhưng Hàn Nghệ một mực ở bên trong giả thần giả quỷ.
.- Tư Không, Đỗ Trung thư này lại là bạn tốt của ông, lẽ nào ông không giúp một tay sao? Đây chính là có qua mà không có lại, Hàn Nghệ cũng có ý muốn chế nhạo Lý Tích một chút.
.Lúc này Lý Tích nghiêm mặt nói: - Sao nào? Không phải ý ngươi là lão phu kết bè kết cánh, chèn ép trung thần sao?
.Ô đệt! Ta chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi, ngươi cần gì phải như vậy chứ? Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Vãn bối nào dám. Tùy tiện hỏi thăm thôi, tùy tiện hỏi thăm thôi.
.Kỳ thực là hắn tùy tiện hỏi mà thôi, bởi vì trong lòng hắn biết rõ chuyện gì xảy ra.
.Lý Tích người này vô cùng trọng nghĩa khí. Năm xưa ông ta xuất thân từ con nhà võ, không biết con đường quan trường, vì thế thường qua lại với những người có đức hạnh hiền năng trong triều, là bạn tốt nhiều năm với Đỗ Chính Luân, Đỗ Chính Luân cũng giúp ông ta không ít. Hiện giờ, làm sao có thể không giúp Đỗ Chính Luân.
.Vả lại chuyện này thể hiện rõ là Lý Nghĩa Phủ không đúng. Tuy nhìn ông ta có vẻ là trung lập, nhưng mà lại giúp Đỗ Chính Luân phòng thủ vững vàng phòng tuyến cuối cùng này, cho dù Đỗ Chính Luân không có thắng, nhưng Lý Nghĩa Phủ bọn họ muốn làm gì Đỗ Chính Luân, Lý Tích khẳng định sẽ đứng ra bảo vệ ông ta. Ông ta bình thường không mở miệng, nhưng nếu như đã mở miệng rồi, vậy thì Lý Trị, Võ Mị Nương đều phải nể mặt ông ta. Lúc ấy, nếu không phải ông ta đứng ra, Lý Trị vẫn thật sự là không có gan phế Vương lập Võ. Đỗ Chính Luân cũng rõ tính cách của Lý Tích, sẽ không giống như bọn Hứa Kính Tông, trực tiếp đứng ra nói chuyện giúp Lý Nghĩa Phủ, vì thế ông ta cũng không đến tìm Lý Tích giúp đỡ. Tất cả những chuyện này đều ở chỗ không nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận