Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1287.1: Sức mạnh của ước mơ

.Kỳ thật cho dù Tiêu Vô Y không nói, Hàn Nghệ nhất định cũng sẽ vẽ giúp Nguyên Mẫu Đơn. Suy cho cùng dù sao hắn cũng hưởng phúc hơn người, vậy tất nhiên là phải nỗ lực nhiều hơn. Trong thiên hạ này, không có bữa cơm nào là miễn phí cả.
.Nguyên gia bảo!
.- Chàng làm gì vậy?
.Vẻ mặt Nguyên Mẫu Đơn lộ ra thần sắc kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ mang giá vẽ đi đến.
.Hàn Nghệ lau mồ hôi, cười nói:
.- Vẽ chân dung cho nàng a.
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn người, kinh ngạc hỏi: - Tại sao?
.- Cái gì mà tại sao?
.- Tại sao chàng đột nhiên vẽ cho ta?
.Hàn Nghệ cười nói: - Mỗi một người học vẽ đều hy vọng có thể lưu lại những cảnh sắc, hoặc con người mỹ lệ xinh đẹp. Ta đương nhiên cũng không ngoại lệ.
.Lời này thật hay. Thật là chưa từng gặp ai biết khen người khác như vậy.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe xong không khỏi hai má ửng hồng. Bởi vì làn da nàng thật sự quá mịn màng hoàn mỹ, vết ửng hồng nhàn nhạt này khiến nàng càng trở nên vô cùng kiều diễm.
.Hàn Nghệ hỏi: - Nàng sẽ không từ chối ta chứ?
.Nguyên Mẫu Đơn chỉ nói: - Thời gian trước đây chàng bận bịu quá, phải nghỉ ngơi nhiều một chút mới phải.
.- Nhìn nàng, đó chính là nghỉ ngơi tốt nhất rồi.
.Hàn Nghệ nói.
.Nguyên Mẫu Đơn trợn trừng mắt, nhưng lại không nói gì nhiều.
.- Mẫu Đơn, nàng không cần phải câu nệ như vậy. Làm sao để được thoải mái thì cứ như vậy. Nữ nhân xinh đẹp là không cần phải trang điểm gì cả.
.- Nhưng mà bảo ta ngồi ở đây, không được động đậy, ta cảm thấy không được tự nhiên. Nguyên Mẫu Đơn mang vẻ mặt khó xử nói.
.- Vậy thì nàng nằm xuống, không sao cả.
.- Vậy để ta ngồi đi. Chàng vẽ nhanh một chút là được.
.Vẻ mặt nàng như vậy, nếu ta thật sự vẽ ra được, người ta xem rồi có lẽ sẽ cho rằng ta định đem bức tranh này gởi đến Nguyên gia bảo để lừa gạt tống tiền. Nhưng mà Hàn Nghệ dù sao cũng là một lão thiên, sở trường của lão thiên không phải là đi thay đổi người khác, mà là dẫn đường cho kẻ khác. Hắn trầm ngâm một lát, đột nhiên mắt sáng lên, nói: - Có rồi.
.- Phù!.
.Nguyên Mẫu Đơn ngồi ở phía trước bàn, cầm tư liệu lúc nãy vẫn chưa xem xong, nhẹ nhàng thở hắt ra. Thế này thật sự là tự do nhiều rồi. Lại len lén liếc nhìn Hàn Nghệ đang vẽ, vừa hay thấy Hàn Nghệ nhìn lại, vội vàng thu hồi ánh mắt, lại chăm chú xem tài liệu.
.Nguyên Mẫu Đơn trong công việc mới thật là Nguyên Mẫu Đơn.
.Thường hay nói rằng nữ nhân chăm chỉ mới là nữ nhân đẹp nhất, lời này không sai chút nào. Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn quay đầu lại, nói: - Sao thế?
.- Cười lên nào.
.Hàn Nghệ cười nói.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, liền sau đó lườm hắn một cái. Căn bản là không thèm để ý đến yêu cầu của Hàn Nghệ, cẩn thận nhìn lại, nhưng mà nhìn một chút, nàng đột nhiên khẽ nhăn mặt nhíu mày.
.- Sao thế? Vì Hàn Nghệ cứ chăm chăm nhìn nàng, biểu cảm của nàng xuất hiện vẻ khác thường, rất nhanh là có thể phát hiện ra.
.- À?
.Nguyên Mẫu Đơn quay đầu lại nhìn, e thẹn nói: - Chàng chuyên tâm vẽ tranh là được rồi, tại sao cứ luôn nhìn ta chằm chằm vậy?
.Hàn Nghệ khóc cười không xong, nói: - Mỹ nữ à, ta là đang giúp nàng vẽ tranh, ta không nhìn nàng, thì nhìn ai?
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn người, chỉ cảm thấy đôi gò má nóng lên, nhanh chóng chuyển đề tài, nói: - Ta đang xem dự toán của tập đoàn Quan Trung.
.- Đúng nha. Đội tàu sắp xuống phía Nam rồi, xảy ra vấn gì sao? Hàn Nghệ tùy ý hỏi vấn đề này. Đối với hắn mà nói vấn đề dự toán này không phải vấn đề gì. Không phải chính là tiền sao, thứ hắn không thiếu nhất chính là tiền.
.- Hai ngày qua ta đã tính rồi. Nhưng ta phát hiện thì ra vận chuyển lương thực là không có lời nhất. Ngược lại, lợi nhuận nhiều nhất chính là vận chuyển nước hoa, giấy, rượu.
.- Chúng ta không cần phải vận chuyển lương thực xuống Giang Nam.
.- Nhưng mà chúng ta phải vận chuyển lương thực đến khu Quan Trung. Nếu không như vậy, kế hoạch nam tiến sẽ mất đi ý nghĩa của nó. Nhưng mà nghề vận chuyển này, thật sự không dễ dàng như chúng ta tưởng tượng. Hao tốn thời gian dài, lại tốn nhân lực và vật lực. Nếu như không chuẩn bị đầy đủ các mặt, vô cùng có khả năng sẽ bị lỗ.
.- Cũng không thể nói như vậy. Hàn Nghệ đột nhiên bỏ bút xuống, nói: - Phàm là chuyện gì mới bắt đầu cũng khó khăn. Vì vậy, làm thương nhân nhất định phải làm tốt việc mở đầu.
.Nói tới đây, hắn chuyển lời nói, tiếp: - Nhưng mà ánh mắt lại không thể nhìn chăm chăm vào mở đầu, mà phải đưa ánh mắt ra xa một chút. Có thể lợi nhuận trước mắt không nhiều như trong tưởng tượng, nhưng đây chỉ là do chúng ta mới bắt đầu, chưa có hình thành nhánh buôn bán hoàn chỉnh, hệ thống này vẫn chỉ là một phôi thai. Nhưng nếu chúng ta có thể liên kết hết đường vận chuyển trên sông của các châu huyện lại, và bọn họ cũng từ từ quen với việc mua sắm hàng hóa vận chuyển từ bên ngoài đến và đem hàng hóa của địa phương bán ra bên ngoài, vậy thì thuyền vận chuyển trên sông sẽ trở nên ngày đêm không nghỉ. Đến lúc đó thì không phải thuyền hàng cứ đi thẳng đến Trường An, có thể đổi lấy mấy đợt hàng hóa ở châu huyện trên lộ trình, vậy thì lợi nhuận sẽ tăng lên gấp bội, lợi nhuận lớn nhất của ngành nghề vận chuyển này vẫn là ở mặt vận chuyển. Tại sao ta phải để nàng và Nguyên Triết phân chia quản lý, chính là bởi vì xuất phát diểm của nàng là Nguyên gia chứ không phải là tập đoàn Quan Trung, nàng đã quen suy nghĩ đến giá trị của hàng hóa, mà lơ là lợi nhuận do bản thân ngành nghề vận chuyển này có thể mang lại.
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu nói: - Chàng nói cũng rất có lý.
.- Vậy có phải nàng sẽ báo đáp cho ta một nụ cười mê người hay không? Hàn Nghệ cười, nói.
.Nguyên Mẫu Đơn lập tức thưởng cho Hàn Nghệ một ánh mắt xem thường, nhưng mà thuận tiện cũng tặng cho hắn một nụ cười.
.Một chút kinh ngạc thoáng qua, Hàn Nghệ cũng đã vô cùng mãn nguyện rồi. Đây chính là nói người biết thỏa mãn thì thường vui vẻ.
.- Đúng rồi, hình như chàng còn nợ ca ta một lời hứa.
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên hỏi.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói: - Lần này ta trở về, chủ yếu là để vẽ tranh cho nàng. Thuận tiện thực hiện lời hứa đối với ca nàng. Nói xong, hắn lại nhìn về phía Nguyên Mẫu Đơn, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
.Ánh mắt của Nguyên Mẫu Đơn lại đang đặt trên tài liệu, trầm ngâm một lúc, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: - Vậy sẽ có nguy hiểm chứ? - Nếu như nói không có nguy hiểm chút nào thì cũng không thể. Hàn Nghệ nói xong lại nhìn Nguyên Mẫu Đơn, hiếu kỳ nói: - Nàng biết không, kỳ thực là ta vẫn đang chờ nàng hỏi ta vấn đề này.
.- Ta biết. Nhưng mà Lời nói đến đây, Nguyên Mẫu vừa khẽ thở dài vừa buồn bã nói: - Ta không hỏi chính là do ta rất hiểu ca ta. Ta cũng biết huynh ấy nhất định muốn bay lượn trên không trung một lần, cho dù tan xương nát thịt cũng không tiếc. Cũng giống như năm đó cho dù cha mẹ ta làm thế nào cũng không thể ngăn cản huynh ấy vào trong rừng tìm mãnh thú. Vì vậy, lúc đầu ta biết chàng có cách cho huynh ấy bay lượn, trong lòng ta cũng không biết là vui hay buồn. Ta vui mừng vì cuối cùng cũng không phải lo sợ ngày nào đó huynh ấy sẽ nhảy từ vách núi xuống, nhưng đồng thời ta cũng vô cùng sợ hãi.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy thì tại sao bây giờ nàng lại đến hỏi ta chứ?
.Nguyên Mẫu Đơn hơi chần chừ, nói: - Bởi vì, bởi vì Tựu Nhi bọn chúng đến đây rồi.
.- Nàng hy vọng ta có thể ngăn chặn ông ta?
.- Ta hy vọng chàng có thể làm cho huynh ấy từ bỏ ước mơ này. Nguyên Mẫu Đơn quay đầu lại, nhìn về phía Hàn Nghệ, mắt phượng lộ ra một tia chờ mong.
.Hàn Nghệ chần chừ một lát, nói: - Nàng cũng biết ta không có cách nào ngăn cản ca nàng.
.Trong mắt Nguyên Mẫu Đơn lóe lên một tia thất vọng. Hàn Nghệ lại nói: - Nàng có cần nghe cách nhìn của ta đối với chuyện này không?
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận