Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 479: Ôm cây đợi thỏ

.Dường như trong cái lạnh thấu xương. Trái đất đã trở nên không còn một ngọn cỏ. Yên tĩnh làm cho người sợ hãi.
.- Khanh khách.
.Tiêu Vô Y là người cảm tính, không chịu được trước tiên. Không, phải nói là nàng ta vốn không muốn nhịn. Chỉ là lúc nãy còn chưa kịp phản ứng. Ngồi trên ngựa cười lên khanh khách.- Hay lắm! Hay lắm! Đúng như lời Thiện Hành nói. Bài thơ này quả thực quá hay. Ha ha, cười chết ta rồi.
.Nàng tính cách hào sảng, dĩ nhiên là không chút kiêng dè.
.Nhưng đám người Nguyên Mẫu Đơn thì khác. Dù sao thì Nguyên Ưng cũng là trưởng bối của bọn họ. Nếu cũng cười trên nỗi đau khổ của người khác như Tiêu Vô Y dường như không tốt lắm. Nhưng vấn đề là bọn họ cũng quá muốn cười. Nhất là vẻ mặt cứng nhắc của Nguyên Ưng, quả thực không ngừng sảng khoái. Cố gắng nhịn cười, Hùng Đệ dùng hai tay bịt miệng rất khoa trương, hai vai rung lên. Còn Dương Phi Tuyết thì che miệng cười lén.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Nguyên Ưng, trong mắt hiện lên chút ý cười. Thầm nghĩ, có qua mà không có lại là vô lễ.
.Vẻ mặt già nua của Nguyên Ưng không nhịn được nữa. Đặc biệt là nghe tiếng cười nhạo chói tai của Tiêu Vô Y, chỉ vào Hàn Nghệ tức giận nói: - Hàn Nghệ ngươi được lắm, dám trêu chọc ta.
.Là con mẹ ngươi trêu chọc ta trước. Nếu ta không trả đũa, ngày sau ta còn lăn lộn thế nào được. Hàn Nghệ sợ hãi nói: - Nguyên bảo chủ hiểu lầm rồi. Ta quả thực muốn giải thích một chút, tuyệt không có ác ý.
.Nguyên Ưng căm tức nhìn Hàn Nghệ một lúc. Bỗng nhiên cười lên ha hả nói: - Tiểu tử tốt. Quả nhiên là khác người. Lão tử thích ngươi. Nịnh nọt này của ngươi hãy thu lại đi. Nói rồi ông ta lại hướng về phía Trịnh Thiện Hành nói: - Thiện Hành, cháu hãy nhớ kỹ cho ta. Tên gọi là nịnh nọt của Chí Nguyên bảo chủ.
.Hàn Nghệ hít mạnh một cái. Mặt này dày đúng là thật sự là núi cao còn có núi cao hơn. Ngoài trừ khâm phục vẫn là khâm phục.
.- À?
.Trịnh Thiện Hành đầu tiên là sửng sốt, lập tức gật đầu nói: - Vâng, vãn bối nhớ kỹ rồi. Nhưng sắc mặt hết sức cổ quái.
.Nguyên Ưng lại nhìn về phía Hàn Nghệ hỏi: - Hàn Nghệ, hôm nay ta mời ngươi đi săn. Tại sao đến cái cung cũng không mang tới?
.Hàn Nghệ còn chưa kịp mở miệng Nguyên Liệt Hổ vội đem lý luận hợp tác tập thể của Hàn Nghệ nói cho Nguyên Ưng. Lại nói: - Phụ thân, phụ tử chúng ta đi săn đã hai năm nhưng chưa nghe tới tinh thần tập thể vớ vẩn gì đó. Đi săn chủ yếu dựa vào tài cưỡi ngựa và tài bắn cung. Con thấy đến tám phần ta Hàn Nghệ bắn cung không tốt. Để tránh mất mặt nên cố tình lấy cớ.
.Tiểu Dã lập tức nói: - Ngươi nói mới là vớ vẩn.
.Hàn Nghệ vội nói: - Tiểu Dã.
.Tiểu Dã không phục bĩu môi.
.Nguyên Liệt Hổ vừa nhìn thấy tiểu Dã, ánh mắt lập tức lướt nhanh qua nói: - Tiểu tử, nếu ngươi không phục thì chúng ta tỷ thí một lần nữa!
.Nguyên Ưng nghe vậy không khỏi liếc nhìn tiểu Dã. Trong mắt có chút nghi hoặc.
.Tiểu Dã cũng không phải là một người sợ phiền phức, ngạo nghễ nói: - Tỷ thí thì tỷ thí. Chả lẽ ta lại sợ ngươi.
.- Thú vị! Thú vị!
.Nguyên Ưng cười ha hả, nói: - Dứt khoát như vậy đi, các ngươi tỷ thí một hồi đi. Để xem cá nhân mạnh hay là tập thể mạnh hơn. Ta nghĩ lần tỷ thí này sẽ hết sức thú vị.
.Nguyên Liệt Hổ nghe vậy cũng hưng phấn lên, nói: - Lời của phụ thân chính là ý của con. Nói rồi ánh mắt lại khiêu khích nhìn Hàn Nghệ một cái nói:
.- Các người dám không?
.Nguyên Ưng đột nhiên nói: - Tiểu Hổ, con vội cái gì. Ta còn chưa nói hết, chỉ tỷ thí không thì có ý nghĩa gì. Đừng để đến lúc đó lại nhường lẫn nhau, phải có trừng phạt mới đúng.
.Nguyên Liệt Hổ gật gật đầu, nói: - Vậy theo ý của phụ thân thì nên làm thế nào?
.Nguyên Ưng hơi trầm ngâm. Cười nói: - Nếu cược tiền thì tục quá. Cược mạng thì hơi quá. Các ngươi cũng không có thù hận gì. Như vậy đi, bên thua phải chấp nhận một yêu cầu của bên thắng. Thế nào?
.Những lời này nói ra. Vẻ mặt của mọi người đều khác nhau.
.Nguyên Liệt Hổ nhếch môi cười nói: - Chủ ý này hay. Nếu ta thắng ta chỉ vào người tiểu Dã thì tiểu tử ngươi phải đi săn với ta.
.Tiểu Dã hừ một tiếng. Khinh thường quay đầu đi chỗ khác.
.Không lẽ! Hàn Nghệ không khỏi trộm liếc Trịnh Thiện Hành một cái. Cũng đúng lúc Trịnh Thiện Hành nhìn lại, nhưng trong mắt đầy vẻ hoang mang.
.Nguyên Ưng ha hả nói: - Như thế nào? Hàn Nghệ, ngươi có dám không?
.Không dám? Hàn Nghệ nhìn về phía rừng rậm. Trong mắt hiện lên chút quỷ dị, lắc đầu nói:
.- Đương nhiên không phải. Ta chỉ cảm thấy bọn ta lấy nhiều thắng ít, đối với Nguyên công tử không công bằng.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Hàn Nghệ, Ngươi chớ xem thường ta. Đừng nói là một cây cung của các người. Cho dù các người mỗi người có một cây cũng ta cũng không sợ.
.Y quả thực có khả năng để kiêu ngạo. Bởi vì y từ nhỏ đã đi săn cùng Nguyên Ưng. Ở phương diện này y có tự tin tuyệt đối.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu Nguyên công tử có hứng thú như vậy. Vậy thì bọn ta chỉ có thể tiếp đón đến cùng rồi. Có điều mọi người là đến săn bắn. Không có chuyện chỉ bọn ta chơi, Trịnh công tử bọn họ đứng bên cạnh nhìn. Hay là thế này đi, chúng ta cùng vào rừng. Đến lúc đó dùng trọng lượng của con mồi để phân thắng bại.
.Nguyên Ưng mỉm cười nói: - Nếu như ta đi chỉ sợ các ngươi sẽ hòa nhau.
.Nguyên Liệt Hổ tức giận nói: - Phụ thân, người không khỏi xem thường con quá đấy chứ. Cho dù người có lợi hại thế nào thì người cũng chỉ có một cây cung mà thôi.
.Tiêu Vô Y nghe được đột nhiên có chút kích động. Thầm nghĩ, nếu đã như vậy hai phu thê bọn ta sao lại không đối kháng với Nguyên gia bọn họ. Ngoài ra còn có thể Nghĩ tới đây nàng nhìn về phía Nguyên Mẫu Đơn, cười hì hì nói: - Mẫu Đơn tỷ, dường như chúng ta đã lâu không tỷ thí. Nhân cơ hội này chúng ta tỷ thí một phen, thế nào?
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Tỷ thí một phen cũng không sao. Nhưng nếu như muội muốn ta dùng Nữ Sĩ Các để đặt cược thì đừng có nghĩ nhiều nữa. Bởi vì Nữ Sĩ Các không phải của một mình ta, ta không có quyền lấy nó để đặt cược. Hơn nữa muội cũng đâu có cái tương ứng để đặt cược.
.Nguyên Ưng vô lương cười nói: - Tiểu muội a. Muội vẫn thận trọng như vậy. Tiểu Vô Y, cháu vẫn gian xảo như vậy.
.Tiêu Vô Y bĩu môi, nói: - Ta nói qua là muốn đặt cược sao? Ta chỉ muốn cho Nguyên gia các người biết. Cho dù Nguyên gia các người sở trường săn bắn. Lan Lăng Tiêu Thị ta cũng không chịu thua các người.
.Nguyên Ưng ha ha nói: - Không hổ là Vô Y. Ta thích nhất loại người có tinh thần không sợ hãi như cháu. Tiểu muội, đừng để mất mặt Nguyên gia nha.
.Nguyên Mẫu Đơn lườm đường ca một cái. Thầm nghĩ, có thì cũng do huynh làm mất hết rồi.
.Nguyên Ưng dường như không có cảm giác này, vẫn còn ở đó chỉ huy, nói: - Vậy được! Quyết định như vậy đi. Mọi người chuẩn bị một chút, sau nửa nén nhang nữa sẽ bắt đầu. Hai canh giờ sau chúng ta sẽ tụ họp tại đây.
.Mọi người lập tức chuẩn bị, kiểm tra yên ngựa, kiểm tra cung tên
.Duy chỉ có đám người Hàn Nghệ là như không có chuyện gì. Quan trọng là bọn họ đến con ngựa cũng không có. Cái gì cũng dựa vào chân. Duy chỉ chuẩn bị một chút đồ uống, lương khô, giải khát một số thứ bổ sung thể lực.
.- Hàn Nghệ, các người đi đi. Tata không đi đâu.
.Dương Phi Tuyết bỗng nhiên bước tới bên cạnh Hàn Nghệ, nhỏ giọng nói.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Vì sao?
.Dương Phi Tuyết nói: - TaTa không được. Nếu như đi khẳng địnhkhẳng định sẽ liên lụy đến các người.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Không đúng a. Ta nhớ là Vượng Tài nhà ta chính là chết dưới mũi tên của cô. Cô mạnh hơn ta nhiều.
.Dương Phi Tuyết đỏ mặt. Nghĩ thầm, một con chó nhỏ như vậy ta phải bắn mấy tên mới trúng. Trừng mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: - Ngươi còn không biết ngượng mà nhắc tới chuyện này.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Cô đừng lo lắng nữa. Chúng ta là một tập thể, trong một tập thể nếu như thiếu một người vậy thì sức mạnh giảm đi rất nhiều. Nếu như cô không đi thì chúng ta chắc chắn sẽ thua.
.Hùng Đệ bỗng nhiên xen vào, ha hả nói:
.- Đệ bắn cung cũng chẳng ra sao. Nhưng lần nào con mồi cũng rơi vào tay đệ.
.Dương Phi Tuyết nói: - Vì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận