Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 543.1: Nguy cơ của Mẫu Đơn

.Hiếm khi bị lừa, hiếm khi hồ đồ a!
.Từ khi Hàn Nghệ đến Trường An, không có lúc nào là không tính kế, mặc dù có lúc rất thích, nhưng trong lòng thật ra rất mệt mỏi, ngẫu nhiên bị lừa, loại cảm giác này vô cùng tốt đấy, bởi vì như thế có nghĩa là bây giờ hắn rất thả lỏng, có lẽ đây là gần mực thì đen, đi cùng Dương Phi Tuyết, hắn rất khó trở nên giảo hoạt.
.- A? Ngươi muốn đi đâu?
.Sau khi rời Dương phủ, Dương Phi Tuyết đột nhiên phát hiện Hàn Nghệ không phải đi Bình Khang lý, mà là đi về phía nam.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng
.- Ta đi ngoại ô phía nam tìm Tiểu Mập bọn họ.
.Dương Phi Tuyết sửng sốt, hỏi:
.- Tiểu Mập bọn họ đi ngoại ô phía nam làm gì?
.Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, nói:
.- Nhị ca cô nói chuyện Thẩm Tiếu với cô chưa?
.Dương Phi Tuyết gật gật đầu, dường như hiểu được cái gì, nói:
.- Ta nghe nói rồi.
.Nói xong trong mắt nàng đột nhiên sáng ngời, nói:
.- Ta đi cùng ngươi.
.- À?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Này ——!
.Dương Phi Tuyết nói:
.- Không được sao?
.Hàn Nghệ đánh giá Dương Phi Tuyết, nói:
.- Không phải là không được, chỉ có điều hôm nay cô ăn mặc như vậy, không tiện đi ra ngoài.
.Dương Phi Tuyết lại thản nhiên nói:
.- Có sao đâu, Mẫu Đơn tỷ cũng thường xuyên ra ngoài, kỳ thật khi người khác quen rồi, cũng sẽ không nói cái gì, ta ở Dương Châu cũng vậy thôi.
.Hàn Nghệ cười, nói:
.- Có đạo lý, vậy đi chung đi.
.Nhưng vẫn là chọn con đường ít người chút.
.Dương Phi Tuyết vui vẻ, lại bảo:
.- Thật ra ta còn muốn tới trại huấn luyện.
.Hàn Nghệ nói:
.- Trước mắt không tiện, về sau, nếu cô có hứng thú, ta có thể dẫn cô vào xem.
.Dương Phi Tuyết nói:
.- Ta không phải muốn đi tham quan.
.- Vậy cô muốn làm gì?
.- Ta cũng muốn làm cảnh sát Hoàng gia a!
.Hàn Nghệ sợ tới mức cả kinh, nói:
.- Cô muốn làm cảnh sát Hoàng gia?
.Dương Phi Tuyết gật gật đầu đáp:
.- Ta nghe tiểu Mông kể về chứng kiến trong trại, thấy rất thú vị, nên ta cũng muốn vào đó.
.Cô thật đúng là dám nghĩ a! Hàn Nghệ lau mồ hôi khuyên:
.- Dương cô nương, trại huấn luyện chỉ tuyển nhận con trai, việc này cô nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
.Dương Phi Tuyết nói:
.- Chỉ là các ngươi có thành kiến với phụ nữ. Trần Thạc Chân, cũng dám xưng đế. Tuy rằng đó là không đúng, nhưng chứng minh phụ nữ chúng ta cũng có thể làm những gì đàn ông làm được, nếu phụ nữ có thể xưng đế, huống chi là một cảnh sát Hoàng gia, ta cảm thấy phụ nữ chúng ta có thể làm cảnh sát Hoàng gia đấy, bởi vì ngày thường cũng có phụ nữ bị hại, phụ nữ chúng ta hiểu chúng ta hơn, không phải sao?
.Nàng tuy xuất thân danh môn vọng tộc. Nhưng trời sinh hiếu động, hơn nữa từ nhỏ cũng có chút ly kinh phản đạo, bình thường thì tiểu thư khuê các, nhưng chẳng phải cũng dám bỏ nhà đi sao, nhất là vào đời Đường.
.Nhưng không thể không nói, những lời này của nàng Hàn Nghệ không phản bác được, chỉ cười khổ nói:
.- Cô nói rất có đạo lý, nhưng không thể nào, cho dù cô có nói toạc thiên. Ta cũng không sẽ đồng ý.
.Dương Phi Tuyết nghiêng đầu, nói:
.- Điều này ta biết, ta cũng không đi thật, nhưng ta tin một ngày, sẽ có phụ nữ làm cảnh sát Hoàng gia, trước khi Trần Thạc Chân đảo chính, cũng không ai nghĩ rằng phụ nữ có thể xưng đế.
.Đúng a! Bối cảnh như vậy, có ai nghĩ tới, không bao lâu sau, có một phụ nữ có thể đầu đội kim quan, ngồi trên long ỷ. Trở thành Nữ Đế thiên cổ thứ nhất. Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta cũng chờ mong ngày đó, nếu vậy, mỗi ngày ta không cần đối mặt với bọn lão già kia, ngẫm lại cũng cảm thấy hạnh phúc nha.
.Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ thất thần. Lập tức khanh khách mỉm cười.
.Hàn Nghệ cũng ha hả cười, lại nói:
.- Đúng rồi, lần này cha cô trở về, nhất định đã dạy bảo cô rồi.
.Dương Phi Tuyết nghe được sửng sốt, gật đầu nói:
.- Nếu bà nội ta không ở đó, chỉ sợ phụ thân còn đánh ta hai cái tát, nhưng ông ấy là cha ta, ông ấy giáo huấn ta, đánh ta, đều hoàn toàn chính đáng đấy, ta không trách ông ấy, nhưng từ đầu đến cuối ta vẫn không nghĩ là ta sai, nếu một mối quan hệ phải dựa vào hôn nhân mà duy trì, ta nghĩ cũng không đáng tin cậy, liền nói ngươi đi, ngươi cùng Dương gia ta không thân chẳng quen, nhưng lại nhiều lần ra tay tương trợ, quan hệ như vậy mới bền chắc đấy.
.Hàn Nghệ nghe được kinh ngạc không nói.
.Dương Phi Tuyết nói:
.- Ngươi cảm thấy ta nói sai sao?
.- Không.
.Hàn Nghệ ha hả bảo:
.- Trái lại ta cảm thấy cô nói khá có đạo lý đấy, chỉ là ta không nghĩ lời này lại nói ra từ miệng cô.
.Dương Phi Tuyết nghịch ngợm lè lưỡi mấy cái, nói:
.- Ta cũng phải tìm lời giải thích cho sai lầm của mình chứ.
.- Cũng đúng!
.Hàn Nghệ ha ha cười.
.Dọc con đường này tiếng cười không ngớt, đi tới vùng ngoại ô phía nam.
.- Tiểu Nghệ ca.
.Một người hầu Phượng Phi Lâu đi tới, hướng tới Hàn Nghệ thi lễ một cái.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Có thu hoạch gì chưa?
.Người hầu kia lắc đầu.
.Hàn Nghệ hơi có chút thất vọng, nói:
.- Tiểu Mập và Tiểu Dã đâu?
.- Hai người bọn họ đi dò la phía trước.
.- Vất vả cho các ngươi rồi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại cùng Dương Phi Tuyết đi về phía trước, từ xa nhìn thấy Tiểu Mập và Tiểu Dã ngồi xổm ở ven đường, phàm là có người đi đường đi ngang qua, hai người bọn họ liền tiến lên, vừa hỏi vừa khoa tay múa chân, nhưng kết quả có được, đều là thất vọng, điều này làm cho hai tiểu tử kia có chút nổi giận, ngồi xổm ở ven đường, hai tay nâng cằm, Tiểu Mập hằng ngày nói nhiều cũng trở nên vô cùng trầm mặc.
.Thẩm Tiếu ngươi khốn khiếp, nếu để cho ta thấy ngươi, thế nào ta cũng phải hung hăng đánh ngươi một trận. Hàn Nghệ thầm mắng một câu, cùng Dương Phi Tuyết đi lên trước.
.Hùng Đệ thấy Hàn Nghệ đến đây, cũng không đứng dậy, vẻ mặt cô đơn nói:
.- Hàn đại ca, chúng ta vẫn chưa có tin tức của Thẩm đại ca.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Các đệ cũng đừng lo, nói không chừng hiện tại Thẩm Tiếu đang nằm ở trong lòng ngực một đống nữ nhân.
.Hùng Đệ ngập ngừng, không nói gì, bởi vì y biết Thẩm Tiếu không phải loại người như vậy, Hàn Nghệ nói lời này, chỉ là muốn làm cho bọn họ giải sầu.
.Hàn Nghệ tiến lên một tay khoác lên trên vai của y, nói:
.- Canh giờ không còn sớm, trở về đi, tin tưởng ta, Thẩm Tiếu nhất định không có việc gì.-
.Dương Phi Tuyết cười nói:
.- Đúng rồi! Tiểu Mập, ngươi trước kia không phải khá tin tưởng Hàn đại ca ngươi sao, hắn nói không có việc gì, liền nhất định không có việc gì.-
.Hàn Nghệ nghe vậy thì cảm thấy đều có chút ngượng ngùng, hắn chẳng qua chính là an ủi Tiểu Mập một câu thôi.
.Hùng Đệ liếc nhìn Dương Phi Tuyết, lại liếc nhìn Hàn Nghệ, cuối cùng liếc nhìn Tiểu Dã. Rồi dùng sức điểm đầu vài cái,
.- Thẩm đại ca nhất định không có việc gì.
.-------.
.Nguyên gia bảo nằm ở phía tây thành Trường An, dùng đá tảng lớn xây thành. Là một tòa lâu đài nhỏ rất chắc chắn, nguyên nhân lúc trước Nguyên Tựu xây dựng tòa lâu đài này, chỉ là vì nuôi một ít sài lang hổ báo, dù sao trang viên bình thường nuôi mấy thứ này thì quá nguy hiểm, kẻ tùy hứng như ông ta liền xây tòa thành này, từ xưa đến nay, kẻ có tiền lúc nào cũng tùy hứng.
.Sau khi Nguyên Tựu rời khỏi, phòng nghị sự của Nguyên gia bảo bèn sắp xếp ở đây, có lẽ vì nơi này cho người ta cảm giác an toàn.
.Hằng năm trước khi cuối năm, trưởng lão của Nguyên gia đều họp mặt ở đây, chủ yếu coi thu hoạch một năm ra sao, hơn thế nữa, bàn về kế hoạch năm sau, dù sao tiền là cơ sở của Nguyên gia, gia nghiệp lớn như vậy, một người sao gánh nổi, là nổ lực của cả gia tộc, tổng kết cuối năm là không thể thiếu…
.- Đứa nhỏ Mẫu Đơn này, thật sự là càng ngày càng khiến người kinh ngạc. Từ khi nàng lên làm chủ quản Nguyên gia, mua bán Nguyên gia chúng ta năm sau lại hơn năm trước a! Lâm viên Nguyên gia chúng ta phải mở sang Lĩnh Nam bên kia rồi.
.Sau khi một vị trưởng lão nghe xong báo cáo về doanh thu của Mẫu Đơn, vuốt râu cười ha ha, người này tên Nguyên Nhạc, là đường thúc của Mẫu Đơn.
.Không ít người đều gật đầu, khen Mẫu Đơn không ngớt, kỳ thật Nguyên Mẫu Đơn là vị phụ nữ chủ quản đầu tiên của Nguyên gia, lúc cho nàng thượng vị, mọi người còn có chút bất an đấy, nhưng sự thật chứng minh, nàng là sự lựa chọn thích hợp.
.Nguyên Tựu đĩnh đạc nói:
.- Tiểu muội bản lĩnh, đó là chuyện rõ như ban ngày đấy, có tiểu muội ta. Ta dùng tiền cũng không dám sợ phí.
.Gia chủ Nguyên gia Nguyên Hi nói:
.- Phi nhi, ngươi cũng cũng đừng có khiêm tốn. Là mấy năm ngươi tiết chế nhiều, nếu không, e rằng số tiền năm nay Mẫu Đơn kiếm được phải giảm bớt một nửa.
.Lời vừa nói ra, bọn lão gia này đều ha hả mỉm cười.
.Nguyên Tựu buồn bực nói:
.- Ta nói này đại bá, đây không phải đang khích lệ tiểu muội sao, người kéo ta vào làm gì, hơn nữa ta chưa bao giờ xài nhiều tiền như vậy.
.Lúc này, một lão già đột nhiên nói:
.- Nhưng ta cảm thấy hiện giờ chúng ta không nên quá lạc quan.
.Mọi người quay đầu nhìn lại, người này khá trẻng số bọn họ đấy, chỉ lớn hơn Nguyên Mẫu Đơn và Nguyên Tựu một ít, nhưng có chừng năm mươi tuổi, tên là Nguyên Hạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận