Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 617.2.: Liên minh thích khách

.Trưởng Tôn Diên cau mày nói:
.- Vậy chúng ta cũng phải đi sao ?
.- Chúng ta đều là trưởng quan, đương nhiên phải làm gương.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói với Nguyên Liệt Hồ: - Nguyên công tử, ngươi có thể không đi.
.Nguyên Liệt Hổ thoáng chút sửng sốt, lập tức hét lên: - Ta đi hay không có liên quan gì đến ngươi.
.Hàn Nghệ chỉ cười mà không lên tiếng, bỗng như nhớ ra điều gì, nói: - Phải rồi, gần đây ta nghe nói đến một nhân vật huyền thoại, cũng chẳng hay là thật hay giả ?
.- Là nhân vật nào vậy ?
.- Chính là thiên hạ đệ nhất thích khách, Liễu Như Phong.
.- Gã ?
.Ba người cùng sửng sốt.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thật sự là có người này à !
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Đúng thực là có người này, phụ mẫu chúng ta đều biết gã, bởi gã xuất thân từ Liễu thị Hà Đông, chỉ có điều gã sớm đã bị Liễu thị trục xuất khỏi gia môn, đến cả gia phả cũng đã gạch tên gã rồi.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Liễu thị Hà Đông ?
.Trưởng Tôn Diên gật đầu nói: - Ở khu Hà Đông mọi người đều quen gọi gã là đứa con bị Liễu thị vứt bỏ.
.Thảo nào gã thích làm bộ tinh tướng đến vậy, hóa ra cũng là xuất thân từ danh môn vọng tộc, chả trách ta cảm thấy một mùi vị quen thuộc trên người gã, còn có thể xử lý công việc thành thạo, không ngờ gã và Thôi Hữu Du là cá mè một lứa. Hàn Nghệ buồn bực nói: - Gã xuất thân tốt như vậy, sao lại đi làm thích khách chứ ?
.Độc Cô Vô Nguyệt lắc đầu nói: - Điều này chúng ta cũng không rõ, ta chỉ biết là ngày còn nhỏ gã từng lỡ tay đánh chết nhị công tử của Lệnh Hồ gia, do đó bị lưu đày đến Tây Bắc Đại Mạc, từ đó mai danh ẩn tích, nhưng sau này, gã bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa trong thời kì Trinh Quán, liên tiếp ám sát hai viên Thứ sử, ba vị đại tướng, không chút sẩy tay, trong phút chốc nổi danh thiên hạ.
.- Hả ?
.Hàn Nghệ há hốc mồm, nói: - Thứ sử và tướng quân, chuyện này--- chuyện này là thật ư ?
.Trưởng Tôn Diên gật đầu nói: - Trong đó có hai vụ án mạng có chứng cứ trực tiếp chỉ ra là do gã làm, nhưng 3 vụ còn lại, đều là do đồn đại, cụ thể là do ai làm, trước mắt còn chưa có chứng cứ.
.Xong rồi ! Trò đùa quốc tế gì đây, ta con mẹ nó không phải đang nằm mơ đấy chứ. Hàn Nghệ cả kinh nói: - Đây là thứ sử và tướng quân đấy ! Chẳng lẽ triều đình lại bỏ mặc trách nhiệm không quan tâm ư ?
.Trưởng Tôn Diên giận dữ nói: - Làm sao có thể mặc kệ, nhưng không một ai có thể bắt được gã, hơn nữa những người đi bắt gã, mười người thì đều mất tích, triều đình còn từng treo giải chiêu mộ cao thủ để truy nã gã, nhưng sau một thời gian, thì không còn ai dám tới yết bảng nữa.
.Hàn Nghệ hít mạnh một hơi, nói:
.- Lợi hại như vậy, khó trách được xưng là thiên hạ đệ nhất thích khách.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Nhưng mà trước đây gã thực ra không phải xếp thứ nhất, chỉ được đứng thứ hai, đứng thứ nhất chính là Thiên Diện Đạo Nhân, nhưng sau này nghe nói Thiên Diện Đạo Nhân cũng bị gã giết chết rồi, từ đó trở đi gã mới là đệ nhất.
.- Thiên Diện Đạo Nhân ?
.Hàn Nghệ bắt đầu lau mồ hôi, hắn bỗng dưng cảm thấy mình như đang bước vào một thế giới võ hiệp.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Thiên Diện Đạo Nhân này lại có lai lịch rất lớn, ta cũng từng nghe ông nội ta nhắc đến ông ta, nghe đồn ông ta là người của Tùy Dương Đế, chuyên môn phụ trách ám sát các đại thần và đại tướng không thể dùng thủ đoạn chính trị để tiêu diệt trong triều, người này thông thạo thuật dịch dung, thường dựa vào thuật dịch dung để tiếp cận đối phương, sau đó ám sát mục tiêu, chưa từng thất bại, từng ám sát biết bao đại thần, vì thế mới được xưng là đệ nhất thích khách.
.- Thuật dịch dung ?
.Hàn Nghệ không nén nổi cười, mẹ ơi, không phải là còn có Giáng Long Thập Bát Chưởng đấy chứ.
.Không ngờ rằng Tùy Đường là quốc gia thượng võ, cao thủ nhiều vô kể, điều này thực không phải điêu ngoa, giống như tên Uất Trì Kính Đức kia chẳng phải cũng tự tự thổi phồng mình là võ sĩ đệ nhất thiên hạ sao, sau này đường triều cũng có hai vị Tể tướng bị ám sát, năm nay thích khách vô cùng thịnh hành, hơn nữa cũng khiến người ta vô cùng sợ hãi.
.Do hệ thống tư pháp đương thời còn nhiều điểm thiếu sót, khiến cho thích khách có hoàn cảnh sinh tồn rất hoàn hảo, thích khách có danh tiếng thì chuyên môn đi ám sát trọng thần trong triều, thứ tự xếp hạng cao thấp của chúng không phải là do võ nghệ cao cường, mà là căn cứ vào số lượng và cấp bậc đại thần đã ám sát để phán định.
.- Ai ya, ai ya ! Mấy cái chuyện này thì có cái gì hay để nói chứ.
.Nguyên Liệt Hộ ôm đầu, buồn chán cực độ nói: - Thích khách chẳng phải chính là tử sĩ đó ư, ai có tiền thì nghe theo kẻ đó, giống như nô tì vậy, lão tử trước giờ đều không sợ gì đám thích khách chó má.
.Hàn Nghệ nhìn Nguyên Liệt Hổ, lại nghĩ tới cái thìa của Nguyên Mẫu Đơn, ngươi đương nhiên không cần sợ, người ta trông thấy cái thìa của cô cô ngươi đều sẽ nhường bước lui binh, nhưng mà lão đây sợ đấy ! Hắn cười nói: - Đúng vậy, Nguyên công thử gia đình giàu có như thế, dùng tiền cũng có thể chơi đùa chết bọn chúng.
.Nguyên Liệt Hổ ngông cuồng cười lớn, nói: - Đó là điều đương nhiên, chẳng qua ta không phải sợ bọn chúng, chỉ là đối phó với loại tiểu nhân ám sát hèn hạ này, không đáng lão tử động tay, tùy tiện thuê lấy mấy trăm tên sát thủ, là có thể truy đuổi gã đến già rồi.
.Thật đúng là tiền nhiều như nước đấy !
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Hàn Nghệ, có phải có kẻ ám sát ngươi không ?
.Trưởng Tôn Diên, Nguyên Liệt Hổ đều kinh ngạc.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đương nhiên không phải, chỉ là mấy ngày trước ta vô tình nghe được có người nói đến tên này, do đó cảm thấy vô cùng hiếu kì, có lẽ trong tương lai Dân An cục chúng ta cũng sẽ phải đối mặt với đám thích khách này.
.Độc Cô Vô Nguyệt hơi nhíu mày, nói: - Nếu như muốn đối phó loại thích khách giống như Liễu Như Phong, thì kể cả toàn bộ học viên ở đây gộp lại, e cũng chỉ là đưa mình vào chỗ chết, kể cả ta cũng sợ chẳng phải là đối thủ của gã.
.Y vẫn rất biết người biết ta, người ta là thích khách trải qua cả trăm trận chiến, dựa vào điểm này thôi, y cũng đã kém quá xa rồi.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Đối phó với thích khách, vẫn nên tuyển chọn người giỏi từ trong quân ngũ, hoặc là triều đình dán thông cáo treo thưởng cao thủ đi đối phó với bọn chúng, Dân An Cục đối với phương diện này sợ rằng chỉ bất lực.
.Hàn Nghệ gật đầu, âm thầm buồn bã, tuy rằng Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể khiến Trương gia dừng tay, nhưng tên Liễu Như Phong này tinh tướng đến vậy, lại nếm biết bao đau khổ trong tay Tiểu Dã, gã có thể dừng tay ư ?
.Trong một khu rừng rậm rạp cách phía bắc ngoài thành Trường An 50 dặm, chỉ nghe thấy từ sâu trong khu rừng vọng đến từng hồi âm thanh " Hự A Xoẹt"
.Một nam nhân cầm kiếm từ từ bước tới, gã hơi nhíu mày, ánh mắt chớp chớp, luôn luôn chú ý đến tình hình bốn phía, phải một lát sau, gã đến trước một sơn động, không khỏi hơi lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
.Chỉ trông thấy phía trước sơn động nằm la liệt 12 thi thể, máu tươi nhuộm đỏ cửa động, hơn mười con sói đang gặm nhấm thi thể của bọn họ, trông thấy gã bước đến, hơn mười con sói kia đều lần lượt dừng lại, liếc nhìn gã, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn, miệng phát ra tiếng gầm gừ.
.Nam nhân nọ cau mày, một tay chậm rãi đặt lên chuôi kiếm.
.- Ha ! Ta đã nói còn thiếu một tên mà.
.Chỉ thấy từ trong sơn động bước ra một nam nhân trung niên, cột tóc bằng xương thú, áo choàng da báo, dưới chân đi một đôi bốt cao, mở phanh lồng ngực, chẳng ra đâu vào đâu, miệng ngậm một cọng cỏ, trên mặt lại là ý cười đùa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận