Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 445.1: Chuyện ta làm là chuyện tốt

.Hàn Nghệ luôn luôn cổ xúy tình yêu tự do, nhưng cũng có người thường nói, con người vẫn có điều sợ hãi.
.Tình yêu nếu quá tự do, vậy cũng không được, bởi vì như vậy sẽ làm tổn thương người khác, giống như người hiện đại, kết hôn giống như đánh rắm, ly hôn coi như trò đùa, nếu chỉ là chuyện của một mình ngươi, vậy ngươi sống hay chết đều là quyết định của chính ngươi. Nhưng ly hôn là chuyện của cả một gia đình, sao có thể chỉ dựa vào chính mình mà quyết định, bởi vậy có thể thấy được, sự trói buộc của lễ pháp vẫn có một mặt tốt nào đấy.
.Trương Minh chính là một hoàn cảnh khó cả đôi đường giữa lễ pháp và tự do.
.Hàn Nghệ cho rằng Trương Minh yêu đương vụng trộm là vì tìm kiếm kích thích, còn nếu không, Trương Minh quả là thật sự có tình cảm với Tưởng phu nhân. Bởi vì vợ của Trương Minh không phải là do ông ta chọn, mà là do phụ thân chọn, chính là con gái của Trần quận Tạ thị, sở dĩ Trần quận Tạ thị giống như mặt trời sắp lặn, sở dĩ không phải là gia tộc bọn họ ở trong triều không có chút xíu thế lực nào, mà là Trần quận Tạ thị bắt đầu liên hôn với Thứ tộc, quý tộc đã xóa tên họ rồi. Thật ra ở trong triều vẫn có người của Trần quận Tạ thị, chỉ có điều đối với những đại gia tộc Vương, Trịnh thì kém hơn rất nhiều, không thể vơ đũa cả nắm được.
.Tạ thị đã từng là một tiểu thư khuê các, đối với các công việc quản gia thì không nói gì, nhưng quá mức cứng nhắc. Hơn nữa bề ngoài cũng bình thường, Trương Minh thật sự không thích vợ mình, không có tiếng nói chung, mà vợ của Tưởng Hiến cũng xuất thân từ dòng dõi thư hương, nhưng trời sinh tính tình hoạt bát, khôi hài vui vẻ, nhưng Tưởng Hiến là một lão thô kệch, trên giường cũng cứng nhắc, sao có thể biết tình cảm là cái gì, nàng và Trương Minh có thể nói là vừa gặp đã yêu, tình đầu ý hợp, bởi vì bọn họ cùng với trượng phu, thê tử của mình đến với nhau không phải vì tình yêu.
.Chuyện này là đúng hay sai, khó có thể phán đoán được.
.Nhưng do liên quan đến thân phận, bình thường hai người không dám qua lại với nhau, chỉ có thể chờ sau khi Tưởng Hiến ra ngoài tuần sát, mới hẹn nhau ở Đại Nghiệp Tự. Đại Nghiệp Tự này hương khói vô cùng tốt, người đến cũng rất nhiều, lựa chọn nơi này vì không dễ bị người khác phát hiện. Đương nhiên, trong chùa này chắc chắn có người của Trương Minh làm nội ứng.
.Một năm mới gặp nhau được một hai lần, hai người đều vô cùng quý trọng. Càng tới gần ngày này, tình cảm tình yêu lại càng thêm mãnh liệt.
.Hôm nay Trương Minh đúng hẹn vào một sương phòng ở ngọn núi phía sau chùa Đại Nghiệp, vừa mới bước vào cửa hai người đã ôm nhau, thật lâu với buông nhau ra.
.Khi hai người còn đang mặn nồng, bỗng nghe thấy bên ngoài cửa có người sợ hãi kêu lên một tiếng: - Tưởng Ngự Sử.
.Trương Minh và Tưởng phu nhân gióng như con chim sợ cành cong, trong nháy mắt chia tay, trong đầu đều trống rỗng, hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không.
.Tưởng phu nhân lo lắng đến mức nước mắt tuôn trào. Vốn định cầu kiến Trương Minh, nhưng thấy Trương Minh còn căng thẳng hơn cả mình, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, cả người đều run rẩy.
.Bịch một tiếng.
.Cửa đột nhiên bị một người đá văng ra, Tưởng Hiến tay cầm đao đứng trước cửa, nhìn hai người trong phòng, đầu tiên là ngẩn ngơ một lúc, sau đó tức giận và thương tâm xông lên đầu, hai mắt rưng rưng, chỉ vào Trương Minh, nổi giận mắng: - Trương Minh, ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ, uổng ta coi ngươi là huynh đệ, không ngờ ngươi lại quyến rũ phu nhân của ta, ta hôm nay phải giết các ngươi, đôi gian phu dâm phụ này.
.Nói xong, gã liền xách đao xông lên.
.Tưởng phu nhân kinh sợ kêu lên một tiếng, người cũng ngơ ngẩn theo.
.Trương Minh cũng luống cuống, không ngừng lùi về phía sau, vẫy tay nói:
.- Tưởng Hiến, ngươi hiểu lầm rồi, ngươi nghe ta giải thích đã.
.- Chuyện tới nước này, ngươi còn giải thích cái gì, ngươi là đồ tiểu nhân vô liêm sỉ, hôm nay ta phải lấy cái mạng chó này của ngươi.
.Tưởng Hiến tức giận suýt tắc thở, một người là vợ của gã, một người là huynh đệ của gã, làm sao có thể để giải thích của Trương Minh, gã nâng đao muốn kết liễu Trương Minh.
.- Tưởng Ngự Sử, xin dừng tay.
.Một người ở ngoài cửa lao vào, bàn tay ôm lấy eo của Tưởng Hiến, kêu lên: - Chủ nhân, mau đi đi.
.Trương Minh biết lúc này nói gì Tưởng Hiến cũng sẽ không nghe, nhưng ông ta vẫn không quên Tưởng phu nhân, kéo tay Tưởng phu nhân bên tường chuẩn bị chuồn đi.
.Tưởng Hiến thấy Trương Minh kéo tay phu nhân mình, lại giận dữ không thôi, một khuỷu tay đánh về phía sau, chân phải thuận thế đá một cái, dù sao gã cũng xuất thân từ võ tướng, thân thủ vô cùng cứng rắn, một khuỷu tay một cước đá, đã đã bay được người nọ đi rồi.
.Trương Minh thấy vậy, không ngừng kêu khổ, ông ta đến để yêu đương vụng trộm nên không mang theo nhiều người bên mình, chỉ có một thân tín này.
.Tưởng Hiến một bước tiến lên, một tay túm lấy ngực Trương Minh, hai mắt tràn đầy tơ máu, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt kêu rắc rắc, gã hét lớn một tiếng:
.- Kẻ thông dâm, để mạng lại. Rồi giơ đao chém tới.
.Trương Minh quát to một tiếng, mạng ta coi như xong rồi.
.Ngay tại lúc này, đột nhiên có ba người xông tới, ôm tay ôm tay, giúp đỡ giúp đỡ.
.- Tưởng huynh, mau mau dừng tay.
.- Tưởng huynh, chớ kích động!
.- Các ngươi buông ra, ta muốn giết cái tên bất nghĩa này.
.Trong phòng lập tức hỗn loạn.
.Trong lúc đó, trong phòng yên tĩnh lại, mấy người ngơ ngác nhìn nhau.
.- Các ngươi, các ngươi, tại sao lại là các ngươi?
.Người tới chính là ba người Hoắc Nguyên Đức, Đinh Mão, La Văn.
.Trương Minh, Tưởng Hiến đều ngây ngẩn cả người.
.La Văn nhân cơ hội đoạt lấy đao của Tưởng Hiến, vẻ mặt vội vàng, nói: - Hai vị, đừng có mà hành động theo cảm tính nha! Nhưng trong mắt lóe ra ánh sáng khác thường.
.Không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng quỷ dị.
.Ở sườn núi dưới chân ngọn núi phía sau Đại Nghiệp Tự, có một người đứng bên cạnh một cái cây lớn, một bàn tay cực kì xinh đẹp khẽ vuốt con rùa nhỏ.
.Người này chính là Vương Huyền Đạo.
.Bỗng nhiên, phía sau có một người đi tới, nói: - Thế nào rồi?
.Không phải Hàn Nghệ thì là ai.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Trương Minh quả nhiên đến đây, bên ngươi thì sao?
.Hàn Nghệ cười nói ha hả: - Ta nghĩ lúc này bọn họ hẳn đã chạm mặt nhau rồi.
.Vương Huyền Đạo nói: - Nếu chẳng may bọn họ không đuổi kịp tới, một đao của Tưởng Hiến sẽ kết liễu Trương Minh sao?
.Hàn Nghệ nói: - Có khả năng này, nhưng chúng ta trên chuyện này chỉ có thể làm một người mật báo hảo tâm, không thể khống chế quá nhiều, nếu như mà khống chế quá nhiều, có thể sẽ gom cả chúng ta vào.
.Vương Huyền Đạo gật đầu, đột nhiên nói: - Tuy hiên hiện tại xem ra vẫn như ngươi đoán.
.Nói xong, đầu y quay về phía con đường nhỏ dưới sườn núi.
.Hàn Nghệ đưa mắt nhìn, thấy Trương Minh và Hoắc Nguyên Đức vội vã đi đến.
.Một lát sau, lại thấy Đinh Mão và La Văn, Tưởng Hiến cũng vội vàng đi lên.
.Vì sao trên đời này có kẻ lừa đảo? Chỉ vì ai cũng có lòng tham. Trong lòng Hàn Nghệ cảm thán một phen, nói: - Việc này trước hết cứ để trôi qua một thời gian đã, cuối cùng sự việc sẽ tiến triển đến đâu, toàn bọ đều do bọn họ quyết định.
.Nơi này là con đường nhỏ phía sau núi, Tưởng phu nhân kia chắc chắn là ngồi kiệu đi về phía đường lớn.
.Quả nhiên là thế sao?
.Trong lòng Vương Huyền Đạo thầm nghĩ, y biết đám người Trương Minh, Tưởng Hiến tuy rằng vẫn có quyền lựa chọn, nhưng đã rơi vào trong bẫy Hàn Nghệ, đây là một cái nút thắt không được giải. Nghĩ đến đây, y chợt cảm thấy rùng mình, không khỏi vòng mắt nhìn Hàn Nghệ, ngơ ngác không nói gì.
.Hàn Nghệ có vẻ hơi ngượng ngùng, nói: - Vương công tử, xin ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta cảm thấy sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận