Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 560.2: Hoa rơi biết bao nhiêu.

.Hàn Nghệ, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi, làm ta lo lắng muốn chết.
.Thẩm Tiếu vừa nhìn thấy Hàn Nghệ, liền lập tức vui vẻ đứng dậy bắt chuyện.
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Vậy sao? Sao ta lại chả nhìn ra được nhỉ? Ta chỉ thấy ngươi bây giờ đang rất xuân phong đắc ý, nào có chỗ nào lo lắng cơ chứ? Ngươi dù sao cũng phải hiểu lòng người một chút chứ, ngươi nhìn đám Hoa tử mà xem, quả thật là quá đáng thương mà!
.Đỗ Tổ Hoa nghe thấy thế mặt lập tưc liền đỏ bừng, vội nói: - Hàn đại ca, huynh lại nói cái gì thế?
.Hàn Nghệ nói: - Hoa tử, da mặt của đệ mỏng như vậy, tương lai làm sao lấy được vợ cơ chứ, đệ phải hướng Thẩm Tiếu học tập kia kìa. Da mặt phải dày, bằng không thì canh cũng không có mà húp.
.Mộng Nhi xì một tiếng, nói; - Tiểu Nghệ ca, vừa về đến đã lại nói hưu nói vượn rồi.
.Thẩm Tiếu cũng buồn bực nói:
.- Đúng đấy, thật chả hiểu ngươi đang nói chuyện gì nữa?
.Ông trời ơi! Nhanh như vậy đã biết đồng khí liên chi rồi. Nếu ta lại ra ngoài một chuyến, có khi liền thành chăn lớn cùng ngủ rồi. Hàn Nghệ nghiêm túc nói: - Thẩm Tiếu, thương lượng với ngươi chuyện này.
.- Chuyện gì? Thẩm Tiêu hiếu kỳ hỏi.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi tốt nhất quay lại Dương Châu đi thôi, tiền xe ta trả.
.- Ách!
.Đúng lúc này, Tang Mộc đột nhiên đi tới, nhìn thấy Hàn Nghệ, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: - Ân công, ngài đã trở lại rồi.
.- Không trở lại còn chờ đến khi nào?
.Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã, thật sự là ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng mà! Đột nhiên lại nhớ tời chuyện gì đó, liền kéo Tang Mộc vào nhà trong, nói: - Tang Mộc, có chuyện cần ngươi đi làm.
.Tang Mộc hỏi: - Chuyện gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi lập tức đi nghe ngóng xem, mảnh đất rộng hai dặm phía bắc Kim Thuỷ Môn là có chuyện gì?
.Tang Mộc kinh ngạc nói: - Kim Thuỷ Môn?
.Hàn Nghệ nói: - Trước mắt ta cũng chưa biết rõ lắm.
.- Ồ, vậy được rồi.
.Tiết Thượng Nguyên
.Đây chính là ngày đặc biệt nhất trong mấy ngày tết âm lịch thời cổ. Phải biết rằng vào đời nhà Đường, trong vòng một năm chỉ có ba ngày chợ đêm, đều mở vào ba ngày trước sau tiết Thượng Nguyên này. Nhất là buổi tối hôm nay, nhà nhà đều là toàn viên xuống phố, nam nữ già trẻ đều ra đường du ngoạn. Nhất là đối với mấy thiếu nữ khuê tú kia, đêm nay lại càng trọng yếu hơn nữa. Bởi vì tối nay các nàng có thể quang minh chính đại xuống phố du ngoạn, không cần e dè bất cứ luật lệ trói buộc nào.
.Phải biết rằng ngày thường các nàng muốn ra ngoài cũng khó khăn, hôm nay lại có thể tung tăng trên phố vào ban đêm, điều này biểu thị cái gì?
.Kỳ thật cũng không cần phải đoán, bởi vì hôm nay được cổ nhân coi là ngày nhân duyên, rất nhiều duyên phận đều sinh ra trong hôm nay. Đây là chỗ hạnh phúc của nam nhân thời cổ, bình thường mấy nàng tiểu thư khuê các sao có thể ra ngoài gặp nam nhân, ngay cả nói cũng chưa từng nói một câu, vừa khờ khạo ngây ngô lại còn dễ bị lừa dối, phỏng chừng chỉ cần chém gió một hồi là có thể ôm đi. Không giống đời sau chút nào, đầu tiên là phải xem xét lễ vật, sau đó lại phải đảm bảo thẻ tín dụng đủ mập, đồng thời còn phải biết chọn lễ vật tinh tế, nhà cửa thì phải chính chủ đàng hoàng, thế nhưng không cẩn thận vẫn mất người yêu như chơi.
.Không thể nghi ngờ, đây tuyệt đối là một đêm dễ thất thân nhất của nữ nhân thời Đường.
.Chính bởi vì như thế, Hàn Nghệ đã hạ tử lệnh cho hết thảy nam tính đồng bào trong Phượng Phi Lâu như Hùng Đệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa, Đông Hạo, Trà Ngũ v... v, nhất định phải bảo vệ tốt mấy nàng Mộng Nhi, quyết không cho bất cứ tên tài tử chó má nào có cơ hội tấn công. Dù sao nước phù sa không lưu ruộng ngoài mà.
.Thế nhưng vừa nhìn thấy mặt Thẩm Tiếu, hắn không khỏi buồn bực không thôi. Thế đạo bây giờ thật gian nan nha, con thỏ cũng thích ăn thỏ gần hang rồi.
.Đêm vừa xuống, toàn bộ Phượng Phi Lâu đều xuất động, chia làm mấy đám ra ngoài, dù sao cũng có quá nhiều người.
.Thế nhưng Cố Khuynh Thành cũng không có trong đó, nàng rất sớm liền ngồi xe ngựa ra ngoài. Bởi vì vào tết Nguyên Tiêu hàng năm, đám tử đệ quý tộc Trường An đều sẽ tụ hội tại một khu vườn của Nguyên gia tại thành nam để chế tác đăng thụ hoặc là đăng luân, nói trắng ra chính là khoe giàu đọ quý, đồng thời cũng sẽ mời ca kỹ nổi danh trong thành Trường An đến tham dự. Tụ hội kiểu này đương nhiên không thể không có mỹ nữ, như thế mới lộ ra giá trị của nó, từ xưa đến nay đều là như vậy. Sau khi Cố Khuynh Thành thành danh, gần như hàng năm đều được mời tham gia. Hàn Nghệ là người rất cởi mở, ngươi thích đi cứ đi, hắn tuyệt đối không ngăn trở. Hơn nữa Lưu Nga cũng sẽ đi theo, hắn cũng tương đối yên tâm. (Đăng thụ và đăng luân: một loại đèn cỡ lớn vào thời đường do nhiều đèn màu nhỏ hợp lại, Đăng thụ là tên tục của đăng luân)
.Hai nàng Mộng Nhi và Mộng Đình kỳ thật cũng được mới đến, thế nhưng các nàng dù sao cũng chỉ mới nổi lên không lâu, đối với tụ hội to lớn như thế cũng là kính nhi viễn chi. Hơn nữa các nàng cũng không khéo đưa đẩy như Cố Khuynh Thành, đành nhờ Hàn Nghệ từ chối khéo rồi.
.Hàn Nghệ cũng không có tư cách tham dự, dù sao người đến đều là quý tộc, hơn nữa đám đệ tử trong trại huấn luyện nhất định cũng đến, nếu hắn cũng có mặt quả thật... không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa?
.Bởi vì văn hoá của Phượng Phi Lâu là cởi mở, tư tưởng cũng tương tự như thế, bởi vâỵ đèn lồng do bọn họ tạo ra, đều mang đậm đủ loại ý tưởng kỳ quái của chủ nhân. Chẳng hạn Tiểu Mập liền cầm theo một đèn lồng mang hình người tuyết, của Mộng Nhi thì là hình một mảnh trúc thư. riêng Tiểu Dã thì khẩu vị lại khá nặng, là một lồng đèn hình con rết. Tiểu tử này vô cùng khéo tay, con rết trông sống động như thật vậy. Tuy nhiên đây cũng không phải chuyện tốt, vừa nhìn là biết tiểu tử này không phải ra đường để tán gái. Dù sao hơn nửa đêm xách theo một con rết như vậy, chỉ cần là con gái đều bị doạ khóc thét rồi.
.Chỉ có một mình Hàn Nghệ là không tự làm đèn lồng. Tất cả mọi người đều có, riêng hắn không có, cũng là một loại độc nhất vô nhị, sẽ làm cho người ta phải ghé mắt nhìn. Mà có người ghé mắt tức là sẽ có cơ hội, điểm ấy thủ đoạn hắn cũng tính là có.
.Đến khi đi ra ngoài, không khí ngày tết nồng đậm phả thẳng vào mặt, khắp nơi đều treo đèn lồng, ngay cả trên cây cũng có, đủ loại hoa đăng kiểu mới được thiết kế vô cùng khéo léo, tinh mỹ tuyệt luân.
.Đúng là: Mọi cây đều đèn hoa kết hợp Cầu vào thành choáng ngợp sao sa Bụi mờ vó ngựa tung ra Trăng như theo bóng người ta trên đàng Đào hát mặc thời trang đẹp đẽ Vừa đi vừa ca rõ "Lạc mai" Ngự lâm không cấm cản ai Đồng hồ ngọc cũng không nài mau lên.
.Trong làn gió xuân mang theo chút hơi lạnh ban đêm, tâm tư của các thiếu nữ đều chớp động không ngừng, hoặc thẹn thùng bước vội, hoặc cúi đầu lộ ra đôi mắt hàm xuân, mấy nàng này... con mẹ nó đều là hoàng hoa khuê nữ nha. Đương nhiên, cũng có thể là kẻ lửa đảo, nhưng bất kể như thế nào, đều khiến trong lòng Hàn Nghệ ngứa ngáy không thôi. Lúc này lại thấy mấy tên công tử ca tuấn tú cầm quạt giấy, cả đám đều là một bộ bề ngoài tuấn tú lịch sự, nhưng trong ánh mắt đều lộ ra vẻ gian tà không cách nào che dấu, cứ như thể dã lang ra ngoài săn đêm vậy.
.Bỗng nhiên, một vị tài tử phong độ phiên phiên đi đến trước mặt đám Hàn Nghệ, chắp tay nói: - Tại hạ Trì Đức Thắng, gặp qua Mộng Nhi cô nương.
.Trong lúc nói chuyện, ánh mắt đều nhìn chăm chú vào Mộng Nhi.
.- Chào Trì công tử! Mộng Nhi nhẹ nhàng thi lễ, nhưng trên mặt lại lộ ra vô cùng bất an.
.Mộng Đình thì lại trốn ở một bên cười trộm.
.Trì Đức Thắng liền nói tiếp: - Tại hạ ngưỡng mộ Mộng Nhi cô nương đã lâu, đêm nào cũng suy nghĩ trằn trọc, gần đây có vì Mộng Nhi cô nương làm một bài thơ, vẫn muốn đem tặng cho cô nương, nhưng vẫn không có cơ hội. Hôm nay tình cờ gặp mặt, kính xin Mộng Nhi cô nương vui lòng nhận cho.
.Đêm nào cũng suy nghĩ trằn trọc? Con em ngươi, lời như thế mà cũng dám nói ra, Thẩm Tiếu dám cưa mấy bé gái của ta còn chưa tính, dù sao cũng còn tình đồng hương, không thể ngay mặt đánh y, chỉ có thể tìm cơ hội từ từ chỉnh. Thế còn ngươi là thằng nào, cũng dám tới đây cưa gái, coi thường ta là mở thanh lâu phải không? Hàn Nghệ cực kỳ khó chịu, đứng ra cười nói: - Ta khuyên công tử vẫn là không cần đọc cho Mộng Nhi thơ thẩn gì cả, nếu không sẽ phải tự chuốc lấy khổ, dù sao Mộng Nhi đã bị tài văn chương của bản nhân làm hư rồi.
.Trì Đức Thắng đương nhiên cũng nhận thức Hàn Nghệ, liền nói: - Vậy sao? Tại hạ cũng muốn thử thưởng thức tài văn chương của Hàn Tiểu Ca xem sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Hoàn toàn không có vấn đề, hiện giờ đang lúc xuân thì, ta đây liền làm một bài thơ vịnh xuân vậy. Giấc xuân bất giác tỉnh, nơi nơi tiếng muỗi kêu... Ách, không phải... là nơi nơi tiếng chim kêu, đêm qua tiếng mưa gió, hoa rơi biết bao nhiêu.
.Trì Đức Thắng nghe xong liền ngẩn ra.
.Mấy nàng Mộng Nhi đều vui vẻ không thôi, cả đám đều sùng bái nhìn Hàn Nghệ.
.Thầm Tiếu cười ha hả nói: - Thơ hay, thơ hay, Hàn Nghệ, không thể tưởng được ngươi lại thật sự có bản lãnh nha.
.Hàn Nghệ hừ lạnh nói: - Ngươi ít khinh thường nguời khác đi, đây mới chỉ là cơ bản thôi đấy. Trì công tử, công tử tốt nhất vẫn là trở về học thêm vài năm nữa đi.
.Mộng Đình ham vui liền cười dài nói với Trì Đức Thắng: - Trì công tử, công tử không phải muốn tặng thơ cho Mộng Nhi tỷ tỷ sao? Mau đọc ra nghe một chút, thử so sánh với thơ của tiểu Nghệ ca xem sao.
.Trì Đức Thắng đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ kịp chắp tay liền quay lưng đi thẳng, một bộ lòng tự trọng bị đả kích sắp tan vỡ đến nơi.
.Thế nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, đám tài tử phong lưu vừa nhìn thấy mấy nàng Mộng Nhi, cả đám liền chen chúc tới, khoe khoang đủ trò.
.Lúc này Hàn Nghệ chỉ cần dùng một chiêu "Giấc xuân bất giác tỉnh" là có thể khiến vô số tài tử khom lưng sát đất.
.- Tiểu Nghệ ca, sao từ nãy tới giờ có mỗi bài thơ và huynh cứ đọc đi đọc lại thế.
.Mộng Đình chu cái miệng nhỏ nhắn, rất là bất mãn nói.
.Con nhóc này thì biết cái gì, có biết thơ này trân quý đến cỡ nào không, đều là ta lưu trữ lại dùng để khoe khoang với mọi người, sao có thể nói dùng là dùng chứ! Hàn Nghệ đáp: - Đã nói rồi mà, đây chỉ là cơ bản nhất, ngay cả cơ bản nhất mà bọn họ cũng không đạt được, rất khó kích phát ý chí chiến đấu của ta, ta còn làm thơ thế nào được.
.Lúc này chợt nghe bên cạnh có tiếng người hô: - Hàn tiểu ca, Hàn tiểu ca.
.Là một thanh âm phi thường êm tai.
.Hàn Nghệ vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía đó đang có vài thiếu nữ hoặc đứng hoặc ngồi, cũng không thấy rõ bộ dạng, thế nhưng thân hình đều là lả lướt lung linh. Ông trời ơi! Vận đào hoa của anh em ta rốt cục tới rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận