Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1398: Bá chủ Trung Nguyên.

.Lý Nghĩa Phủ là tên tiểu nhân như thế nào, mọi người đều rất rõ.
.Lão ta không giống như Hứa Kính Tông, Hứa Kính Tông ít nhiều gì cũng quang minh lỗi lạc, nếu như lão ghét ngươi, lão sẽ dùng mọi cách để nói cho ngươi biết là lão rất rất ghét ngươi, tốt nhất là ngươi cách xa ta mười mét, bất kể ngươi có nói gì, lão cũng đều sẽ phản đối, sẽ không giấu trong lòng. Còn Lý Nghĩa Phủ chính là một tên tiểu nhân chính hiệu, không phải ngươi nói cái gì lão ta cũng phản đối, không liên quan đến lão ta, nhiều lắm thì lão ta cũng chỉ làm cho Hàn Nghệ thêm tức tối, lão ta thuộc loại nếu không có lợi thì sẽ không quan tâm đến, lão ta chỉ quan tâm đến lợi ích của mình, thuộc loại tiểu nhân vô cùng ích kỷ.
.Kỳ thật Thổ Phiên có quan hệ gì đến lão ta, với tính cách của lão ta, lấy đâu ra mà quan tâm đến chuyện này, vậy thì không cần nói, Lộc Đông Tán chắc chắn đã tặng cho lão ta rất nhiều tiền, từ xưa đến nay, lấy tiền tài của người, thay người trừ họa.
.Thế nhưng Lộc Đông Tán sẽ không ngu xuẩn đến mức chỉ trông đợi vào vài ba câu nói của Lý Nghĩa Phủ mà trị tội Hàn Nghệ, đây đúng thật là mơ mộng, vậy thì Lộc Đông Tán chắc chắn nghĩ đến Đại Đường rất có thể sẽ xuất binh đóng trú ở Thổ Dục Hồn, điều này liên quan đến đại kế của lão, chắc chắn lão sẽ nghĩ mọi cách để ngăn cản chuyện này.
.Lý Trị nói: - Vì sao Lý Trung thư lại nói như vậy?
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Bệ hạ, hiện nay công chúa Hoằng Hóa kế thừa đại hãn, việc này càng có lợi đối với việc khống chế Thổ Dục Hồn của Đại Đường ta, Đại Đường ta lẽ ra nên trợ giúp, bởi vậy bệ hạ cho lương thực, cho tiền, thần chưa từng phản đối, nhưng còn về việc xuất binh, vẫn mong bệ hạ suy xét lại. Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn vốn dĩ thù sâu như biển, giữa hai bên cũng thường xảy ra xung đột, chúng ta có thể khống chế được triều đình của hai nước, nhưng không có cách nào khống chế được những bộ tộc kia.
.Nếu Đại Đường ta đóng binh ở đó, một khi giữa hai bộ lạc nảy sinh xung đột, điều này sẽ trực tiếp dẫn đến Đại Đường ta và Thổ Phiên đều sẽ bị cuốn vào, đến lúc đó Đại Đường ta sẽ rơi vào thế lưỡng nan. Nếu hiện nay Thổ Phiên đã đồng ý không xâm chiếm nữa, vậy thì ít nhất trong vòng mấy năm cũng sẽ không có hành động gì, nhiều nhất cũng chỉ là sự tranh đấu giữa các bộ lạc, nhưng đây chỉ là mâu thuẫn nhỏ, nhưng nếu như quân đội Đại Đường ta cũng tham gia, có khả năng sẽ càng dẫn đến xung đột lớn hơn, do đó thần cho rằng chuyện này cực kỳ không ổn.
.Lý Trị nghe vậy sắc mặt lại có chút do dự.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Lý Trung thư thật sự là tài cao, những lời này đã kéo Đại Đường ta từ vị trí bá chủ thiên hạ xuống, Hàn Nghệ tự thấy mình khống bằng a!
.Lý Nghĩa Phủ sửng sốt, nói: - Ngươi nói lời này là ý gì?
.Hàn Nghệ không để ý tới lão ta, mà hướng tới Lý Trị nói: - Bệ hạ, chẳng lẽ người cũng đồng ý lời của Lý Trung thư?
.Ngươi đã nói như vậy, ta còn dám đồng ý sao? Lý Trị ho nhẹ một tiếng, nói: - Ái khanh nếu không có cùng cách nhìn, sao lại không nói ra?
.Hàn Nghệ nói: - Lúc tiên đế còn tại vị, các nước chư hầu lân cận đều xưng tiên đế là Thiên khả hãn, Thiên khả hãn nói một câu, ai dám không theo? Đây mới là khí thế của một bá chủ thiên hạ nên có, một ánh mắt, một câu nói, cũng có thể dọa cho đối phương chết khiếp. Lời này của Lý trung thư quả thực chính là sỉ nhục Đại Đường ta.
.Lý Nghĩa Phủ tức giận nói: - Ngươi ngậm máu phun người.
.Ta phun bà mẹ ngươi! Hàn Nghệ nói: - Chẳng lẽ ta nói sai sao? Mới vừa rồi Lý Trung thư nói như thế nào, cái gì mà giữa các bộ lạc thường có tranh đấu, sẽ cuốn Đại Đường ta vào, ông nói như vậy là có ý gì?
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Chẳng lẽ ta nói sai sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ông nói đây không phải là vấn đề đúng hay sai, mà là đang sỉ nhục Đại Đường ta một cách trắng trợn, có đôi khi ta thật sự hoài nghi trước đây có phải ông đã bị người Hồ hoặc Thổ Phiên bắt nạt hay không, sao mà sợ như sợ cọp vậy a! Chúng ta xuất binh đóng quân là vì cái gì, chính là bảo đảm hai bên không phát sinh xung đột lần nữa, nếu giống như trước kia, chúng ta còn đi làm gì nữa? Trước kia giữa các bộ lạc và bộ lạc có tranh đấu, đó là trước kia, nhưng hiện tại Đại Đường ta đã tham dự, thì nên có điều thay đổi, ý muốn của chúng ta chính là để các ngươi ngừng chiến, các ngươi còn tranh giành tranh đấu, đây chẳng phải là đánh vào mặt Đại Đường ta. Như vậy còn có thể xưng là bá chủ Trung Nguyên sao? Ta thấy đây quả thực chính là một trò cười, cũng đã xuất binh đóng quân rồi, cũng còn đánh không lại một câu nói của Thiên khả hãn. Ta chỉ khó hiểu, làm sao mà hiện giờ Đại Đường ta đất đai càng lớn, nhân khẩu càng nhiều, quốc lực càng mạnh, ngược lại uy tín lại càng nhỏ đi.
.Lý Trị nghe vậy mặt dần dần trầm xuống, lời này không phải là nói y không bằng Lý Thế Dân sao, bởi vì cái gì cũng mạnh hơn so với trước kia, duy chỉ có thay đổi quân chủ, kết quả là uy tín liền giảm bớt.
.Nhưng đây cũng không phải là Hàn Nghệ tùy miệng nói bậy.
.Lúc Lý Thế Dân còn tại vị, chỉ một câu nói, ngươi không nghe, ta liền chém ngươi, Thổ Dục Hồn chạy liền đánh Thổ Dục Hồn, khả hãn cũng đổi cho các ngươi luôn. Cao Xương chạy, trực tiếp tiêu diệt. Cao Câu Ly chạy, cũng lập tức xuất binh, nếu Lý Thế Dân không đột nhiên chết đi, đại quân ba trăm ngàn kia đã có thể đi đến Cao Câu Ly rồi. Tuy nói cuối đời có hơi loạn, nhưng cũng chính bởi vì Lý Thế Dân xuất binh quyết đoán, lại vừa đấm vừa xoa, làm cho các dân tộc lân cận cũng phải phục tùng ngoan ngoãn, bởi vì tất cả mọi người đều biết tính tình của Lý Thế Dân, ngươi thật sự dám trái lời, ông ta thật sự sẽ đánh ngươi, không đùa giỡn, nếu ngươi nghe lời, ông ta sẽ đối tốt với ngươi, bởi vậy tất cả đều vô cùng nghe lời.
.Nhưng Lý Trị vừa mới lên ngôi, A Sử Na Hạ Lỗ liền nhảy dựng lên, Thổ Phiên cũng không ngừng tác quái, đây cũng là bởi vì Lý Trị vừa lên ngôi đã chủ trương chính sách nghỉ ngơi dưỡng sức, trên dưới triều đình đều vô cùng tán thành, việc này tuyệt đối là đúng, nếu không làm như vậy, quốc gia này có thể tiêu rồi, chỉ có điều Lý Trị cũng quá độ lượng, thà rằng chịu chút thiệt thòi, cũng không muốn gây chiến, hơn nữa Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng thoái vị rồi, lại càng thêm nguy.
.Tuy nhiên Lý Trị cũng là một hoàng đế mạnh mẽ, không phải là một hoàng đế yếu đuối, y không muốn luôn đứng dưới cái bóng của Lý Thế Dân, lời này của Hàn Nghệ thật sự là đã nói đúng tim đen, cha ngươi nói một câu đã có thể giải quyết vấn đề của hai nước, ngươi xuất binh cũng không giải quyết được tranh đấu của hai bộ lạc, chênh lệch này cũng thật là quá lớn rồi.
.Lý Nghĩa Phủ cũng không ngốc, đương nhiên lão ta hiểu Lý Trị, kỳ thật nếu không hiểu, chỉ xem sắc mặt này của Lý Trị, lão ta cũng có thể hiểu được a, kinh sợ nói: - Bệ hạ, thần không có ý này, thần chỉ là lo lắng !
.- Ái khanh không cần giải thích, trẫm chính là hy vọng có thể nghe các ý kiến khác nhau. Lý Trị thần sắc biến đổi, cười khoát tay, đột nhiên nhìn về phía Lý Tích, Nhậm Nhã Tương, Hứa Kính Tông ba người, nói:
.- Không biết ba vị ái khanh nghĩ như thế nào?
.- Thần nghĩ Hàn Thị lang nói đúng, Đại Đường ta là nước lớn mạnh, bá chủ của Trung Nguyên, sao có thể xem sắc mặt người khác. Hứa Kính Tông khẩn trương nói.
.Lão cũng không ngốc, bình thường có thể không để ý tâm tình của Lý Trị, dông dài hai câu, nhưng ở vấn đề này thì không thể nói bừa được, bởi vì đây là tâm bệnh của Lý Trị a. Lúc trước Lý Thế Dân thích Lý Thái hơn, không thích Lý Trị lắm, cảm thấy Lý Trị không giống minh, không quả quyết, thiếu một phần khí phách, nếu Lý Thái thông minh hơn chút, là những đại thần Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ đã an bài, đủ âm mưu quỷ kế, mới có thể phù trợ được Lý Trị lên ngôi, kỳ thật đây là thắng lợi của tập đoàn Quan Lũng mà Trưởng Tôn Vô Kỵ cầm đầu, không phải thắng lợi của Lý Trị, cho nên Lý Trị vô cùng khát vọng chứng minh việc chọn mình là đúng, ta mới là chân mệnh thiên tử.
.Ngay cả Hứa Kính Tông đều nói như vậy, Lý Tích, Nhậm Nhã Tương đương nhiên cũng ủng hộ Hàn Nghệ.
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Kỳ thật trẫm cũng cho là như vậy, công chúa Hoằng Hóa nói như thế nào cũng là tộc tỷ của trẫm, là hoàng thân quốc thích, hiện giờ tỷ ấy lên làm khả hãn, nếu trẫm không bảo vệ tỷ ấy, người trong thiên hạ sẽ nhìn trẫm như thế nào, đến tỷ tỷ của mình cũng không thể bảo vệ được, dân chúng còn có thể hy vọng xa vời trẫm sẽ bảo hộ bọn họ sao? Đại Đường chẳng những phải xuất binh đóng quân, hơn nữa còn phải nói rõ ràng cho các bộ lạc như Xích Hải, Bạch Lan.. nếu bọn họ còn dám gây chuyện, trẫm sẽ khiến toàn bộ bộ lạc bọn họ đều biến mất.
.Một hoàng đế ôn hòa tao nhã như Lý Trị, vậy mà lại có thể nói ra những lời này, tuy rằng giọng điệu vẫn là vô cùng ôn hòa, nhưng Hứa Kính Tông bọn họ cũng đều biết, những lời này của Hàn Nghệ quả thật đã chọc giận y, không thể không nói, cũng chỉ có Hàn Nghệ dám nói như vậy, bọn họ sẽ không dám, nếu chẳng may nói không hay, Lý Trị sẽ nổi cơn thịnh nộ với bọn họ.
.Hàn Nghệ hô to nói: - Bệ hạ thánh minh!
.Lý Trị hơi hơi thoáng nhìn Hàn Nghệ, một câu hai ý nghĩa nói: - Đây đều là công lao của ái khanh a!
.Đương nhiên y biết đây chỉ là kế khích tướng của Hàn Nghệ, nhưng Hàn Nghệ nói rất đúng, thật sự là y không nên lui về sau nữa.
.Kỳ thật trước đó, Hàn Nghệ và Lý Trị là một đức hạnh, đều là người ở phái hòa bình, đều không muốn đánh cuộc chiến này, chỉ muốn duy trì hiện trạng, bởi vậy hắn dốc hết sức lực để ngăn cản chiến tranh phát sinh, nhưng hắn càng làm như vậy, chiến tranh lại bùng nổ càng nhanh, càng mãnh mẽ, bởi vậy hắn mới thay đổi ý nghĩ, không thể một mực dùng táo đỏ đi dỗ dành đối phương, Lộc Đông Tán cũng không phải là trẻ con mẫu giáo, sao có thể bởi vì hoa ngôn xảo ngữ của hắn mà buông bỏ kế hoạch sự nghiệp to lớn của mình.
.Điều này cũng làm cho Hàn Nghệ được ích lợi không nhỏ, hắn dần dần hiểu được, Đại Đường muốn làm chủ, khiến lời nói của mình càng có quyền uy hơn, đầu tiên phải vung gậy to lên, có đánh hay không là một chuyện khác, nếu ngươi không thể hiện uy quyền ra, sẽ không ai nghe lời ngươi.
.Lý Trị lại nói:
.- Nhưng bất kể như thế nào, Thổ Phiên Vương đã viết thư đến tạ tội, trẫm cũng không hy vọng hủy hoại mối quan hệ với Thổ Phiên mà tiên đế đã gây dựng lên chỉ trong chốc lát. Như vậy đi, Lý Trung thư, khanh thay trẫm viết một bức thư hồi âm, nói với Thổ Phiên, trẫm cũng hy vọng hai nước có thể duy trì mối quan hệ không dễ gì có được này. Nhưng đồng thời cũng hy vọng Thổ Phiên sẽ không phát sinh chiến tranh với Thổ Dục Hồn.
.Lý Nghĩa Phủ gật đầu nói: - Vi thần tuân mệnh.
.Lý Trị lại nói với Nhậm Nhã Tương: - Nhậm Thượng thư, hiện giờ Thổ Dục Hồn hoàn toàn phải dựa vào sự bảo hộ của Đại Đường chúng ta, bởi vậy trẫm hy vọng có thể phái thêm binh lực ở Lương Châu, Thiện Châu.
.Nhậm Nhã Tương nói: - Vi thần tuân mệnh.
.Lý Trị lại nói với Hàn Nghệ: - Về phần xuất binh đóng quân, Hàn ái khanh hãy viết một bản tấu chương cụ thể dâng lên.
.- Vi thần tuân mệnh.
.Lý Trị cười gật đầu nói: - Bất kể như thế nào, Hàn ái khanh dựa vào sức mình, bảo vệ một nửa giang sơn của Thổ Dục Hồn, hóa giải tranh đấu của Thổ Phiên và Thổ Ngữ, và trợ giúp công chúa Hoằng Hóa kế thừa hãn vị, ổn định lại thế cục của Thổ Dục Hồn, công lao quá nhiều. Vừa hay Cao Thượng thư bệnh lâu trong người, cũng luôn dâng tấu lên trẫm, tỏ vẻ đã lực bất tòng tâm với việc quản lý tài chính, hy vọng có thể từ chức, về nhà an hưởng tuổi già. Mà khanh ở Hộ Bộ làm cũng rất tốt, trẫm dự định thăng khanh làm Hộ Bộ Thượng thư, gia phong Giang Đô Huyện hầu, thực ấp thiên hộ.
.- Vi thần khấu tạ long ân. Hàn Nghệ hô to nói.
.Kỳ thật phong thưởng này đều là rất hư danh, chỉ là nghe có vẻ hay một chút, kỳ thật ai cũng biết, Hàn Nghệ vẫn luôn làm công việc của Hộ Bộ Thượng thư, Cao Lý Hành sớm đã trao quyền cho hắn rồi. Cao Lý Hành là người ra sao, ngươi xem lần này Hàn Nghệ lại lập công lớn, vì thế khẩn trương dâng tấu, thỉnh cầu từ chức, để Hàn Nghệ danh chính ngôn thuận tới quản lý Hộ Bộ.
.Lý Trị cười, lại nói:
.- Đúng rồi, Hàn ái khanh, nghe nói khanh còn đi Đại đô hộ phủ một chuyến?
.Hàn Nghệ vội nói: - Khởi bẩm bệ hạ, thần có việc bẩm báo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận