Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 825.2: Một hồi hiểu lầm

.Trong đám người lại có người hô:
.- Tu Tịch, Vi Phương, các ngươi quá là không nghĩa khí rồi, có chuyện tốt thế này mà không gọi tới chúng ta.
.... Đám khốn khiếp này! Hàn Nghệ đi tới thầm mắng một câu, trực tiếp xô bức tường người sang hai bên.
.Những học viên kia ngạc nhiên khi thấy Hàn Nghệ đến đây, bởi vì bọn họ đa số người đều không biết Hàn Nghệ đi tới trại huấn luyện, không khỏi vội vàng im miệng.
.Hàn Nghệ đi vào xem xét, chỉ thấy bốn tên ngu xuẩn Uất Trì Tu Tịch, Mộ Dung Chu Hàng, Dương Mông Hạo, Vi Phương đứng ở trong góc nhỏ, trên mặt mỗi người đều vô cùng bẩn thỉu, còn phía sau bọn họ là một cái đống lửa, phía trên đang nướng một con gà trống lớn.
.Mặt khác, đứng bên cạnh bọn họ còn có một vài cấm quân, đều là vẻ mặt đau đầu nhìn bốn người này, phải biết rằng ông nội của bốn tên ngu xuẩn này đều là thủ trưởng cũ của bọn họ, còn ai dám động đến bọn họ.
.Duy chỉ có Hàn Nghệ!
.- Phó Đốc sát?
.Bốn người này vừa thấy Hàn Nghệ đến đây, không khỏi sợ tới mức sắc mặt xanh mét.
.Quân sĩ đứng đầu thấy Hàn Nghệ ở đây vội vã đi tới nói:
.- Phó Đốc sát, huynh đệ chúng tôi thấy nơi này có khói nghĩ là bị cháy vì thế liền chạy tới, không nghĩ tới là Uất Trì công tử bọn họ ở trong này nướng gà, trong cung là không cho tùy ý đốt lửa đâu.
.Đang giữa lúc này, nghe được tiếng một người:
.- Xảy ra chuyện gì ở đây vậy?
.Thấy Chu Đại Đồng chủ quản nhà ăn chạy tới, dù sao cũng là đầu bếp, ánh mắt liền nhìn đến con gà nướng kia nói;
.- A? Cái con gà trống kia?
.Dương Mông Hạo lướt ngang một cái chắn ở đằng trước con gà nướng.
.Uất Trì Tu Tịch đĩnh đạc nói:
.- Lão Chu, không phải chỉ là một con gà trống thôi sao, hôm khác ta sẽ đem tiền trả ngươi.
.Chu Đại Đồng cười mỉa mai thầm nghĩ ta cũng không nói một câu nào.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói:
.- Lão Chu, xem ra ngươi đang thiếu của là trầm trọng phải không, gà trống giờ cũng đều biến thành gà nướng rồi mà ngươi còn không biết.
.Chu Đại Đồng vẻ mặt xấu hổ, khóc không được mà cười cũng không xong, mấy tên đốn mạt này, ngươi có thể đề phòng được nhưng ta thì khó mà đề phòng a.
.Hàn Nghệ nói:
.- Như vậy đi, ta sẽ chọn cho ngươi bốn người giúp ngươi chăn nuôi gà, chăn nuôi vịt đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện như này nữa.
.- Bốn!
.Uất Trì Tu Tịch ngớ ngẩn hỏi:
.- Phó Đốc sát, ngươi nói vậy không phải là bốn người chúng ta đi đúng không.
.- Chúc mừng, ngươi đoán đúng!
.Hàn Nghệ gật đầu cười nói.
.- Phù phù phù.
.Trong đám người vừa nghe, không kìm nổi cười ra tiếng, trừng phạt kiểu này thật sự là rất Phó Đốc sát rồi.
.Vi Phương kích động nói:
.- Chúng ta đều là công tử con quan, ngươi sao có thể cho chúng ta đi chăn gà nuôi vịt?
.Hàn Nghệ nghe thấy càng thêm kích động nói:
.- Các ngươi đều có thể đi ăn trộm gà, vì sao không thể đi chăn nuôi gà vịt?
.Vi Phương miệng mở rộng, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.
.Mộ Dung Chu Hàng vẻ mặt đưa đám nói:
.- Phó Đốc sát, chúng ta biết chúng ta sai rồi, ngươi tạm tha cho chúng ta lần này đi.
.Hàn Nghệ hừ nói:
.- Ta nói Mộ Dung ngươi, ngươi chớ ở trước mặt ta giả bộ đáng thương, ta còn không biết ngươi là văn võ song toàn, lúc thì giống như một thư sinh gầy yếu, khi lại nhu nhược giả chết, khóc lóc cầu xin tha thứ, có lúc lại giống như một mãng phu hung hăng, đấu đá lung tung, nhảy lên nhảy xuống, tại sao ngươi không đi làm kẻ bịp bợm đi, làm Cảnh sát Hoàng gia làm gì.
.Trong đám người lập tức phát ra một trận cười vang lên sằng sặc.
.Dương Mông Hạo đáng thương nói:
.- Phó Đốc sát, ngươi hãy nể mặt tỷ ta đi.
.Hàn Nghệ nổi giận, nói:
.- Ngươi đừng lôi tỷ ngươi ra đây nói, việc tốt không nhìn thấy ngươi nói, chuyện thất đức lại luôn lôi tỷ ngươi ra mà nói. À, thì ra tỷ của ngươi sở trường chính là giúp ngươi chịu tiếng xấu hả.
.Dương Mông Hạo cúi thấp đầu xuống.
.Uất Trì Tu Tịch đột nhiên giật mình, vẻ mặt oan uổng nói:
.- Phó Đốc sát, việc này cũng không nên trách chúng ta, chúng ta cũng chỉ là đi theo.
.Chợt nghe được một người lên tiếng cười:
.- Đi theo cái gì?
.Chỉ thấy một thân thể to lớn đi tới, không phải Nguyên Liệt Hổ thì là ai, đang cười tủm tỉm nhìn Uất Trì Tu Tịch.
.Uất Trì Tu Tịch người cao ngựa lớn, ở trước mặt Nguyên Liệt Hổ cao tới 2m thì y liền như là chim non nép vào người ấy, chỉ thấy y vỗ ngực nói:
.- Đại trượng phu dám làm dám chịu, chăn gà, nuôi vịt, thì có sao.
.Hàn Nghệ nghiêng mắt liếc nhìn Nguyên Liệt Hổ âm thầm lắc đầu, ta cực cực khổ khổ xây dựng tinh thần quý tộc đều bị hủy hoại ở trong tay mãng phu này rồi, Vô Nguyệt à! Ta thật sự rất nhớ ngươi! Lại nói:
.- Ta đây cũng không phải là chỉnh các ngươi, bởi vì biết sai chịu sửa thì còn gì tốt hơn, để các ngươi tới canh phòng gà, vịt, heo, dê ta thực rất yên tâm. Tuy nhiên lần tới chỉ cần mất một cọng lông gà ta chỉ biết tìm các ngươi tính sổ.
.Dương Mông Hạo đôi mắt chuyển một cái, nói:
.- Nhưng chúng ta phải huấn luyện a!
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Các ngươi có thể dậy sớm một chút, và ngủ muộn một chút.
.Bốn người đều buồn bực, vốn là ngủ không đủ, còn phải dậy sớm một chút rồi lại ngủ muộn một chút, nghĩ đã thấy thân thể rã rời.
.Hàn Nghệ đưa tầm mắt nhìn qua, nói:
.- Lần tới nếu còn để cho ta nhìn thấy các ngươi nhóm lửa, thì thu dọn quần áo đi khỏi đây đi.
.Những tướng quan kia vừa nghe thấy thảm như vậy, nghĩ thầm rằng nơi đây không nên ở lâu. Vội nói:
.- Phó Đốc sát, nếu chỉ là hiểu lầm ta đây cáo từ trước.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Thật là làm phiền các vị rồi, ta thay mặt bọn họ xin lỗi các ngươi.
.- Không có việc gì, không có việc gì.
.Tướng quan kia nói:
.- Chẳng qua trong cung có quy củ vô cùng nghiêm khắc đối với việc đốt lửa, chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc.
.Hàn Nghệ nghe vậy nhíu mày, chợt nảy ra một diệu kế trong lòng.
.Nguyên Liệt Hổ ngáp nói:
.Giải tán! Giải tán!
.Nói xong, gã duỗi tay lớn ra, xách Chu Đại Đồng đi qua, ha hả nói:
.- Lão Chu, con gà nướng kia... !
.Chu Đại Đồng vội vàng gật đầu nói:
.- Tiểu nhân hiểu được! Tiểu nhân hiểu được!
.Nguyên Liệt Hổ ha ha cười.
.Dương Mông Hạo đột nhiên bu lại, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói:
.- Liệt Hổ ca.
.Nguyên Liệt Hổ một tay liền đẩy y ra, phẫn nộ nói:
.- Tiểu tử ngươi chăn gà nuôi vịt đi, thật sự là không có tiền đồ, nướng con gà cũng đều nướng phí sức như vậy, hóa ra bình thường lão tử dạy cho các ngươi đều là vô ích hết à.
.Dương Mông Hạo nghe có vẻ sắp khóc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận