Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 559.2: Khua chiêng gõ mõ

.Trong gia đình khác, sau bữa cơm tất niên sẽ phải bái trưởng bối hoặc là chủ nhân, nói lời chúc phúc, dù sao cũng là đủ kiểu nghi thức, nhưng Phượng Phi Lâu thì hoàn toàn không có chuyện này, bởi vì mọi người đều là bình đẳng, vậy thì không có tôn ti đáng nói, cho nên Phượng Phi Lâu chính vì vậy mà đi trên con đường không thể quay đầu lại.
.Đó chính là chơi bài!
.Hàn Nghệ nghĩ thầm, nhiều nữ nhân như vậy, muốn ca kỹ có ca kỹ, muốn thiếu phụ có thiếu phụ, muốn thiếu nữ có thiếu nữ, nữ hiệp che mặt cũng có a, hơn nữa là thịt nhiều sói ít, theo lý thì đây là cơ hội giao lưu tình cảm tốt nhất, vậy mà lại chơi bài, giận đến mức suýt nữa hắn đã chửi tục với Tiểu Mập đề xuất ra kiến nghị này, ngươi hồn nhiên là tốt, nhưng ngươi không thể hồn nhiên đến mức này a.
.Phản đối!
.Phản đối mãnh liệt!
.Nhưng sự phản đối của hắn lập tức dẫn đến sự bác bỏ nhất trí của mọi người.
.Vì vậy mới có Hàn Nghệ phun ra một câu kinh điển khi đi nhà xí: - Bình đẳng con mẹ nó, lão tử muốn hậu cung ba nghìn.
.Trò này hễ chơi là chơi đến gần canh bốn, mấu chốt là Thẩm Tiếu chưa từng chơi bài, chơi đến mức không biết hăng say đến mức nào, kết quả là chơi cho Hàn Nghệ mệt nhoài, ngã lăn ra phản liền ngủ thiếp đi, trong mơ lại gặp Tiêu Vô Y.
.Vốn dĩ hắn tưởng rằng mình có thể được ngủ nướng, bởi vì Tiêu Vô Y, Trịnh Thiện Hành bọn họ đều rất bận, phải đi khắp nơi chúc tết, dù sao hắn cũng nghe Tiêu Vô Y nói, những con cháu quý tộc này, thông thường đều phải đi chúc tết từ ngày mồng một đến trước đêm tết Nguyên Tiêu, đại gia tộc mà, người quá nhiều. Nói ra cũng kỳ lạ, bằng hữu của hắn cũng gần như đều là con cháu quý tộc, cho nên không có ai chạy đến tìm hắn, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng, mới buổi sáng đã bị người gọi dậy, nghe Trà Ngũ nói là có người đến chúc tết, dọa hắn suýt nữa thì tè ra quần.
.Trời ạ! Ta mới hai mươi tuổi nha! Đã có người đến chúc tết ta à?
.Hoá ra tập tục của Đường Triều, trong thời gian ăn tết, vãn bối phải đi chúc tết trưởng bối, người hầu cũng phải chúc tết chủ nhân. Hàn Nghệ tuy trẻ tuổi, nhưng dưới tay hắn nhân công hàng ngàn hàng vạn a, còn có người bán hàng ở chợ lớn Đào Bảo, bọn họ vẫn luôn ghi nhớ ân tình của Hàn Nghệ, bắt đầu từ sáng mồng một đã hết lượt này đến lượt khác, chạy đến chúc tết Hàn Nghệ, tặng một số đồ ăn vặt ngon trong nhà mình làm.
.Ngày mồng một đầu năm này, đúng hỏng bét rồi.
.Nhưng ngày mồng hai tết cũng không có bất cứ cải thiện gì, người chúc tết càng lúc càng nhiều, làm cho Hàn Nghệ đã nội tiết mất cân bằng rồi, buổi tối hắn lại muốn cùng Tiểu Mập bọn họ ăn uống vui chơi, ban ngày lúc Tiểu Mập bọn họ ngủ, hắn còn phải ứng phó với những người đến chúc tết này.
.Càng nguy hơn là người đến vẫn chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi, Hàn Nghệ gần như đã có thể đoán được mấy ngày sắp tới sẽ xảy ra điều gì, thế là chống hai con mắt thâm quầng lên, tìm Tang Mộc đến, nói: - Tang Mộc, tiếp tục như thế này, ta thật sự chết mất, ta nhất định phải ra ngoài trốn thôi.
.Tang Mộc chẳng những trong lòng hiểu được, mà cũng nhìn ra được, quả là tiều tụy, nói: - Vậy ân công định đi đâu?
.Hàn Nghệ nói: - Thôn Tân Gia, ta cũng phải đi xem sao.
.Tang Mộc nói: - Ta đi cùng người.
.- Không cần, một mình ta đi là được rồi, ngươi ở nhà thoải mái đón tết, chăm sóc tốt cho Tiểu Mập bọn họ.
.Thế là Hàn Nghệ liền mượn lý do trốn tránh chúc tết, một thân một mình ra khỏi thành, vốn dĩ Tiểu Dã muốn đi cùng, nhưng Hàn Nghệ không cho, dù sao thì đây cũng là đang ăn tết, bọn họ đang chơi với nhau, đó là chuyện vô cùng vui vẻ, hắn không muốn cướp đi thời khắc vui vẻ của bất cứ một ai, với lại hắn cũng không muốn quá nhiều người biết chuyện thôn Tân Gia.
.Thôn Tân Gia ở chỗ giao nhau của Trường An và Phù Phong Huyện, là một nơi hẻo lánh trong núi, một con sông nhỏ bắt nguồn từ thác trong núi, chảy xuyên nam bắc, có hai mươi, ba mươi mấy hộ gia đình đang sống ở đây, nhưng do quá hẻo lánh, đi về một chuyến hết sức khó, cộng thêm kiểu chế độ phong bế của Đường Triều, nơi này vẫn luôn ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhiều nhất cũng chỉ là hái một ít trái cây đem ra ngoài bán, hoặc là chặt ít trúc đi bán, bởi vì trên núi gần đây rất nhiều trúc, cây ăn quả.
.Hàn Nghệ cũng là lúc trở về từ Vạn Niên cung lần trước, vô tình phát hiện ra thôn nhỏ này, hắn cảm thấy thôn trang này thực sự là quá khéo, có vị trí địa lý tuyệt hảo, thế là liền lặng lẽ sai Tang Mộc đến đây đạt thành hợp tác với thôn dân ở đây, thuê toàn bộ thôn trang, bao gồm tất cả thôn dân ở đây, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tại sao trước đó tình hình kinh tế của Hàn Nghệ tương đối căng, bởi vì hắn đã đầu tư vào không ít tiền ở đây. Ngoại trừ Hàn Nghệ ra, chỉ có ba người là Tang Mộc, Đông Hạo, Tá Vụ biết chuyện này, trước đó vẫn luôn là Đông Hạo, Tá Vụ đang phụ trách ở đây, đêm giao thừa bọn họ mới trở về.
.Khi vừa đến cửa thôn, hai đại hán ở bên cạnh thình lình nhảy ra: - Người nào?... Ồ, là Tiểu Nghệ ca a!
.- Tiểu Nghệ ca, sao ngươi lại tới đây?
.Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: - Ta đến kiểm tra các ngươi làm việc a!
.- Hả?
.Hai đại hán sắc mặt cả kinh.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Nói đùa đấy, ta biết các ngươi đều rất vất vả, nhưng các ngươi yên tâm, không bao lâu nữa, là các ngươi có thể sống cuộc sống giàu có. Đi thôi, dẫn ta vào trong xem thử.
.Hai người dẫn Hàn Nghệ vào trong thôn Tân Gia, đi được một nửa, phía trước có một người đi đến, chính là Ngũ Văn Hiên, y nhìn thấy Hàn Nghệ, cũng không khỏi giật mình, giờ đang là lúc đón tết à, sao Hàn Nghệ lại đến đây lúc này, vội vàng đi lên hành lễ, nói: - Ngũ Văn Hiên bái kiến...
.Hàn Nghệ nói: - Ở đây thì gọi ta là Tiểu Nghệ ca đi.
.- Vâng!
.Ngũ Văn Hiên nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ở đây rất buồn chán phải không.
.Ngũ Văn Hiên vội nói: - Không phải, hơn nữa... hơn nữa còn hoàn toàn ngược lại, nơi này... nơi này thật sự là rất thần kỳ gần như mỗi ngày mỗi đêm đều có chuyện vui phát sinh, khi tôi mới đến, mấy ngày mấy đêm đều không ngủ, thôn dân ở đây cũng hết sức hưng phấn, qua ngày mồng một đã bắt đầu làm việc rồi.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Không nhàm chán thì tốt, đi, đi vào trong xem thử đi.
.Đi vào bên trong, so với cảnh núi hoang vắng không bóng người xa ngút ngàn dặm bên ngoài thì đây quả thực là một trời một vực, chỉ thấy hơn trăm người đang mặc trang phục giống nhau, đi qua đi lại trong các gian nhà nhỏ và lều gỗ, có vài người khiêng ván trúc, có vài người bưng trái cây, có vài người cầm công cụ, ở giữa có một cối đá lớn được con lừa kéo không ngừng chuyển động, phát ra âm thanh trầm đục, ống khói trên một gian nhà ngói nhìn có vẻ mới xây xong không lâu đang tỏa ra hơi nóng, một cảnh tượng hừng hực sức sống.
.Đương nhiên, hoàn toàn không có không khí mừng tết.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Văn Hiên, ngươi nói cái thôn này đáng giá bao nhiêu tiền?
.Ngũ Văn Hiên suy nghĩ hồi lâu, nói: - Vô giá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận