Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 810.1: Nhân vật trao đổi

.Trưởng Tôn Vô Kỵ hoàn toàn tin tưởng lời nói của Hàn Nghệ, bởi vì đây vốn dĩ là sự thực, hơn nữa là xuất phát từ chân tâm, do đó không có bất kỳ sơ hở nào.
.Vì sao Hàn Nghệ có thể thuận lợi tồn tại ở giữa Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Trị, và Võ Mị Nương, từ đầu cho đến này đều không có ai phát giác ra, cũng là bởi vì hắn không hề lừa gạt ai, hắn nói ra đều là sự thật, là lời nói thật, là thật tâm giúp đỡ bọn họ, chỉ có giữ lại là phần lợi ích đó của hắn, tuyệt đối có thể nói là xử lý sự việc công bằng.
.Không phải hắn rất thành thực, chỉ có điều hắn biết rằng những người này cũng không phải loại lương thiện, dùng nói dối đi đối mặt với bọn họ, hiển nhiên không phải là cử chỉ sáng suốt, dù sao hỗ trợ cả hai bên là được rồi.
.Hắn một mặt để Lý Trị đi cầu sự ủng hộ của Lý Tích, nhưng quay mặt lại, liền lập tức để Trưởng Tôn Vô Kỵ đi giành lấy sự ủng hộ của Lý Tích.
.Lý Tích vốn là nhân vật mấu chốt, tất cả mọi người đều biết, bởi vậy hắn chỉ cần nói như vậy, vậy khẳng định là đúng rồi.
.Nhưng cái này cũng thể hiện rõ ràng sự bất đắc dĩ của hắn, bởi vì kết quả không phải hắn có thể quyết định được, hắn nhất định phải bảo đảm một điểm, mặc kệ ai thắng, hắn đều có thể một bước lên mây
.Sau khi cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ bàn bạc xong, Hàn Nghệ trở về ngõ Bắc đi, từ sau khi chuyện này khởi động, hắn liền không đi Nguyên Gia Bảo nữa, hắn không muốn để Nguyên Gia Bảo dính đến chuyện này, hoặc có thể nói là không kéo Nguyên Mẫu Đơn bị kéo vào đây.
.Hắn vừa đi vừa suy tư, những lời nói của Trưởng Tôn Vô Kỵ, khiến hắn cảm thấy vô cùng đáng giá để cân nhắc, nhưng đang lúc hắn đang nhập tâm suy nghĩ, chợt thấy đầu bị cái gì đập một cái.
.- Ái dà!
.Hàn Nghệ không khỏi kêu lên một tiếng, lại nghe thấy vài tiếng lạch cạch, cúi đầu nhìn, đúng là một mảnh gỗ, trong lòng nổi giận, Ngõ Bắc của ta là chợ có tố chất nhất Đại Đường, con mẹ đứa nào đang phá hư ấn tượng về Ngõ Bắc của ta, một tay ôm đầu, ngẩng đầu liền mắng: - Cái này là đồ con..
.Nhưng nói được một nửa, hắn liền ngừng lại, chỉ thấy lầu hai của Nữ Nhân Phường đang có một vị mỹ nhân như hoa như ngọc đứng đó.
.Tại thời khắc này, Hàn Nghệ lập tức có một loại cảm giác của Tây Môn Khánh, nhưng hoàn toàn không có được cảm giác vui sướng của Tây Môn Khánh bởi vì trên lầu đứng chính là vợ của hắn nha, mà không phải vợ của người khác, ôm đầu, vẻ mặt không hiểu nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y đột nhiên phản ứng kịp, vèo một tiếng, đã không thấy tăm hơi.
.Hàn Nghệ khóc không ra nước mắt nhặt mảnh gỗ rồi đi lên lầu, chỉ thấy Tiêu Vô Y ngồi ở trước bàn uống trà, liếc mắt vụng trộm nhìn về phía hắn, rất rõ ràng là đang che dấu cảm giác chột dạ.
.Hàn Nghệ đem mảnh gỗ để lên phía trên bàn, buồn bực nói:
.- Vô Y, Nàng sao lại làm loạn như vậy à!
.Tiêu Vô Y ra vẻ đáng thương nói: - Người ta chỉ là muốn gọi chàng.
.- Gọi ta!
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Nàng có thể nói cho ta biết vì sao chữ gọi '


' bên cạnh lại có chữ mồm '


' không
.Tiêu Vô Y xấu hổ nói:
.- Nơi này người người qua lại, người ta ngượng ngùng à. Nói xong nàng lập tức ngẩng đầu lên, vội vàng giải thích nói: - Nhưng mà ta cũng không ném vào đầu chàng, ta chỉ là muốn ném qua bên cạnh, dọa mà thôi, nhưng chàng cũng biết thân thủ của bản Quận chúa lợi hại như thế nào, ném không chính xác thực sự là rất khó.
.Hàn Nghệ không còn gì để nói.
.Tiêu Vô Y len lén liếc mắt nhìn hắn một cái, thật cẩn thận nói: - Đầu chàng không có sao chứ?
.- Nàng nói xem?
.Hàn Nghệ nói xong hắn đột nhiên nhẹ nhàng sờ phía dưới cái chày, không, phải là búi tóc ở trên đầu, cười ha hả nói: - Nhưng mà ta hôm nay mới biết được, hoá ra búi tóc còn có chỗ tốt như vậy.
.Hoá ra mới vừa rồi cũng không có hoàn toàn đập vào đầu của Hàn Nghệ, mà là đập vào phía trên búi tóc, chỉ là vừa rồi Hàn Nghệ suy nghĩ quá nhập tâm, bị dọa đến, hắn ở trong hoản cảnh giống như xung quanh có bao nhiêu cá sấu mà vẫn bình yên vô sự, nếu đi trên đường mà bị người ta dùng gậy ném chết, vậy hắn tuyệt đối sẽ chết không nhắm mắt, đến đầu thai cũng sẽ không đi.
.Tiêu Vô Y sắc mặt vui vẻ, hì hì nói: - Đấy, vẫn là ném quá chuẩn.
.Hàn Nghệ sắc mặt lạnh lùng, Tiêu Vô Y lập tức cúi xuống.
.Thật sự là không có cách nào với nàng! Hàn Nghệ đột nhiên vòng tay ôm lấy nàng, thuận tiện liền ngồi xuống, để cho nàng ngồi trên đùi của hắn, không đợi nàng kêu lên, đôi môi nóng bỏng liền lập tức hôn lên.
.Hung hăng ở trên bờ môi gợi cảm, no đủ của Tiêu Vô Y tàn sát bừa bãi một phen, hôn đến mức làm cho nàng hơi thở hổn hển, Hàn Nghệ mới chịu thôi, hừ hừ nói: - Đây là trừng phạt lúc nãy nàng ném ta, xem sau nay có nàng dám ném linh tinh lên đầu phu quân nữa không,
.Tiêu Vô Y mắt phượng quyến rũ, oán trách nhìn hắn một cái.
.Làm Hàn Nghệ thiếu chút nữa không kìm được tử hình nàng ngay tại chỗ, nghĩ thầm rằng, nữ nhân này thật sự là càng ngày càng mê người rồi. Lại nghe Tiêu Vô Y sẵng giọng: - Chăng lẽ ta không ném chàng, chàng cũng sẽ không hôn ta nữa sao?
.Hàn Nghệ tuyệt đối không ngờ nàng sẽ hỏi một câu như vậy, nhất thời nghẹn nói không ra lời.
.Tiêu Vô Y cười khúc khích, đột nhiên tay ngọc nhẹ nhàng ôm cổ của Hàn Nghệ, nhẹ nhàng nép vào trong lòng của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ sửng sốt, ân cần nói: - Vô Y, có phải nàng lại làm chuyện gì có lỗi với ta không?
.Tiêu Vô Y ngồi hẳn lên, giận nói: - Chàng có ý gì?
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Nàng bình thường chỉ trên Cô Phong mới thuận theo ta như thế này, ở bên ngoài vẫn luôn vô cùng kháng cự ôm ôm ấp ấp với ta, nhưng hôm nay !
.Tiêu Vô Y ngẩn người, lập tức nói: - Trước mắt công chúng ôm ôm ấp ấp, còn ra cái thể thống gì, đây là chàng không tôn trọng ta.
.Ở đây cũng là trước công chúng? Tuy nhiên dưới lầu cũng thật sự là có rất nhiều người! Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Ừ ừ ừ, phu nhân nói đúng, nhưng nàng bộ dạng xinh đẹp như vậy, ta cũng có lúc cũng khó mà kìm lòng nổi, lần tới ta sẽ chú ý hơn.
.Tiêu Vô Y nghe được trong lòng ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: - Ta cũng không có yêu cầu chàng như vậy.
.Hàn Nghệ trong mắt sáng ngời, cười tủm tỉm nhìn Tiêu Vô Y.
.- Nhưng chàng cũng không được nghĩ nhiều. Tiêu Vô Y lập tức trừng mắt nhìn hắn nói, nhưng ánh mắt có vẻ có chút bối rối.
.Hàn Nghệ lại nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của nàng, còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.
.Tiêu nữ vương lập tức hóa thành tiểu nữ nhân nép vào trong lồng ngực của Hàn Nghệ, trôi qua trong chốc lát, nàng chợt nhớ ra cái gì đó, nói: - Hàn Nghệ, có phải trong triều xảy ra chuyện gì không?
.Hàn Nghệ hơi sững sờ, trong lòng hoàn toàn hiểu rõ, nàng nhất định đã biết trong triều xảy ra chuyện, lo lắng cho ta, lúc này mới vội vàng chạy tới. Như vậy không cần phải nói rồi, hôm nay Tiêu Vô Y quyến luyến lồng ngực của Hàn Nghệ như vậy, khẳng định cũng là bởi vì việc này, trong lòng không khỏi cảm động, hỏi ngược lại:
.- Nàng làm sao mà biết được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận