Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1027: Phân hóa lưỡng cực.

.Thực ra nói đến cùng, ván cờ của Hàn Nghệ với quan viên Hộ Bộ nằm ở chỗ ai phải dựa dẫm vào ai nhiều hơn.
.Quan viên Hộ Bộ vốn cho rằng mình chiếm ưu thế, dù sao thì bọn họ người đông, bền chắc như thép, còn có Thị Lang Hộ Bộ Trương Đại Tượng sức lực ngang bằng với Hàn Nghệ, một mình ngươi thì không địch lại được, đưa Hàn Nghệ tới để chiêu hiền đãi sĩ.
.Thế nhưng bọn họ không thể nào ngờ được rằng, Hàn Nghệ lại có thể qua mặt được bọn họ, tổ chức lại nội các, hơn nữa, một việc đại sự thế này mà bọn họ không có tư cách tham gia, thì khi Lại Bộ tới khảo sát chiến tích, bọn họ biết lấy gì ra kê khai đây?
.Điểm chí mạng nhất là việc này còn liên quan đến lợi ích căn bản của quốc gia. Cái tổ công tác đặc biệt này nắm giữ quyền lực đặc thù, có nghĩa là đám người như Dương Tiên Chí lại phải đi phục vụ đám tiểu lại như Đường Văn. Ngươi mà đi cản trở, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, thì ai mà gánh vác nổi.
.Hơn nữa, Hàn Nghệ đến đây, mang theo một luật chơi mới. Bọn họ đều là những kẻ lõi đời, sao có thể không biết thứ luật chơi này. Vai trò của Hộ Bộ sẽ được tăng lên đáng kể.
.Thực tế chứng minh rằng, quan viên Hộ Bộ phải dựa dẫm vào Hàn Nghệ nhiều hơn, phải xin xỏ Hàn Nghệ nhiều hơn, nhất định phải đi theo Hàn Nghệ thì mới tìm được lối thoát.
.Ít ra thì bọn họ vẫn còn chưa bị giáng chức đi đầy, dại gì mà chỉ vì cục tức này mà đánh cược cả tiền đồ của chính mình cơ chứ?
.Hàn Nghệ cũng không muốn thực sự trở mặt với bọn họ. Đám người này đều là thành viên của tập đoàn Quan Lũng, đều là người nhà cả, chỉ có thể vừa đấm vừa xoa. Các ngươi nhất định muốn đối đầu với ta, thì các ngươi cút, nếu như các ngươi chịu nghe theo mệnh lệnh của ta, thì các ngươi sẽ có một cuộc sống sung túc.
.Sau trận mắng mỏ của Hàn Nghệ, đám quan viên đành phải ngoan ngoãn đi làm việc.
.Bọn họ rời đi chưa lâu, thương nhân hai chợ đã tới. So với đám thân hào, quý tộc kia, thì đám thương nhân này có giao tình với Hàn Nghệ. Cùng một tầng lớp với nhau, đãi ngộ đương nhiên là phải khác.
.Hàn Nghệ tiếp kiến bọn họ tại đại sảnh.
.Gần như tất cả thương nhân của hai chợ đều có mặt đầy đủ. Năm mươi vạn quan đó, không mua thì cũng phải đến xem thế nào.
.Hàn Nghệ hớp một ngụm trà, ánh mắt nhìn quét ngang một lượt.
.Ánh mắt đó của hắn đã khiến bọn Tiền Đại Phương cảm thấy một sự chột dạ khó hiểu, ngay cả mở mồm cũng chẳng dám. Dù sao thì đây là Hộ Bộ, không phải ngõ Bắc, hơn nữa Hàn Nghệ lúc này còn đang mặc quan phục.
.Hàn Nghệ để chén trà sang một bên, cười ha hả nói: - Biết sai rồi chứ!
.Cả đám thương nhân đầu tiên là sửng sốt, liền sau đó là lúng túng gật đầu.
.Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói: - Ta sớm đã bảo các ngươi nhanh chóng từ bỏ chỗ đất đai có thì thừa mà bỏ thì phí kia đi, tập trung vốn liếng mà chuẩn bị đón đợt sóng này. Lương thực thì mua là được rồi, cứ phải tự mình trồng là sao? Các ngươi thật không biết hưởng thụ cuộc sống. Có tiền thì có gì mà không mua được? Cũng chỉ có tiền mới sinh ra tiền. Các ngươi cứ do dự đi, giờ thì tốt rồi đó. Muốn cho các ngươi thứ ngon, nuốt không nổi, giờ đừng có trách ta.
.Tiền Đại Phương vội vàng nói: - Quả đúng như vậy!
.Ông ta thực ra cũng không muốn tham gia vụ buôn bán này, ông ta muốn có đất đai của đám thương nhân này, bởi vì ông ta biết phía tây bắc cũng cần có lương thực, ông ta chỉ cần buôn bán lương thực là được.
.Triệu Tứ Giáp vẻ mặt rầu rĩ nói: - Ngươi lúc đó đâu có đề cập đến việc này!
.Hàn Nghệ chép miệng vài tiếng rồi nói: - Lão Tứ, chẳng lẽ ta phải mang tiền nhét vào túi ngươi mới được? Ta đều đã nói rõ đến vậy, các ngươi còn muốn thế nào, sự chăm lo của ta dành cho các ngươi vậy là đủ tử tế rồi!
.Cả đám thương nhân bị giáo huấn cho đỏ bừng mặt. Lúc trước, Hàn Nghệ bảo bọn họ vơ lấy tiền mặt, nhưng bọn họ cứ do dự, mấu chốt là bọ họ không biết còn có thể chơi như vậy, bây giờ bố cáo vừa đưa ra, số vốn này hiện rõ sự thua kém, không có tiền thì nói thế quái nào được.
.Một người đột nhiên nói: - Hàn Thị lang, tiểu nhân có mấy câu hỏi, muốn thỉnh giáo Hàn Thị lang.
.Người này thì Hàn Nghệ biết, tên là Đậu Hành, năm xưa nợ một khoản, sau đó vay tiền từ Kim Hành, đánh canh bạc cuối, kinh doanh đồ gỗ, một hai năm nay đã phất lên. Mấu chốt nằm ở chỗ một mình Hàn Nghệ đã làm mấy công trình lớn, đồ gỗ trở nên cung không đủ cầu, sau khi Kim Hành xuất hiện, y là thương nhân thành công nhất, giờ y chẳng thiếu gì tiền.
.Hàn Nghệ nói: - Nói đi!
.Đậu Hành nói: - Phía tây bắc trước giờ loạn lạc, bọn ta đi rồi, ngộ nhỡ có gì bất trắc xảy ra, thì coi như xong.
.Không ít thương nhân cũng nhao nhao gật đầu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây là đầu tư của triều đình, có thiệt thì không chỉ mỗi nhà ngươi, triều đình mới là người đứng đầu, vì thế điểm này thì ngươi hoàn toàn không cần phải lo lắng, hiện giờ quân đội Đại Đường ta trấn giữ nơi yếu địa, đồng thời triều đình sẽ dặn dò bọn họ bảo vệ sự an toàn cho các ngươi, trên khế ước cũng đã ghi rõ, nếu như phải chịu tổn thất do sự mất an toàn gây nên, thì triều đình sẽ gánh vác toàn bộ những tổn thất đó. Nhưng nếu như do các ngươi xử lí không tốt, dẫn tới tổn thất, triều đình cũng tiến hành truy thu, đó là công bằng.
.Đậu Hành lại nói: - Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ này, triều đình quy định chỉ cho phép tuyển người địa phương, đám người đó đều là người Hồ ăn lông ở lỗ, chúng ta phải giao tiếp với họ thế nào đây.
.- Khế ước!
.Hàn Nghệ nói: - Tất cả cứ dựa vào khế ước mà làm việc. Triều đình sẽ căn cứ vào khế ước mà đảm bảo lợi ích cho đôi bên, đồng thời, bản khế ước thuê mướn cũng sẽ được đưa vào tài liệu đấu thầu. Còn về triều đình tại sao lại làm vậy, mục đích là để giảm bớt chi tiêu, đồng thời tránh được việc bách tính phải chịu áp lực. Nếu như các ngươi mang theo người từ Trung Nguyên đi, phí tiêu dùng trên cả đoạn đường là không ít, hơn nữa nơi đó còn chưa phổ cập pháp luật của Đại Đường ta, nếu như bách tính Trung Nguyên phải chịu áp bức, thì phải xử lí thế nào đây?
.Các ngươi đừng coi ta là thằng ngu. Các ngươi có chủ ý gì, trong lòng ta hiểu quá rõ, muốn lợi dụng sự bóc lột người dân để giành được nhiều lợi nhuận hơn cho bản thân. Nhưng các ngươi sao không thử nghĩ xem, triều đình mang nhiều tiền ra như vậy, không phải là để các ngươi đi bóc lột người dân. Ta khuyên các ngươi viết cái chế độ thuê mướn cho hợp lí, đây sẽ là thứ mà Hộ Bộ chú trọng cân nhắc. Bởi vì triều đình không muốn nhìn thấy người Hồ địa phương do sự áp bức của các ngươi mà xảy ra đấu tranh, dân chúng Trung Nguyên thì càng như vậy.
.Tuy nhiên các ngươi cũng không phải lo lắng. Hiện giờ người dân nơi đó vô cùng khó khăn, ta đã thương lượng với tù trưởng bộ lạc địa phương rồi, bọn họ rất vui mừng khi chúng ta tới đó đầu tư, còn về việc chi phí nhân lực thì sẽ không cao, lại thêm các ngươi không phải dẫn theo người đi, tiết kiệm được không ít lộ phí, như vậy, trong đó có rất nhiều không gian lợi nhuận.
.Bởi vì là triều đình đầu tư, nên triều đình đương nhiên có tiếng nói. Đây không phải là áp bức, mà là đưa ra yêu cầu của mình mà thôi.
.- Hãy tạm khoan nói những điều này! Triệu Tứ Giáp xua tay, tỏ vẻ rất không thoải mái với Đậu Hành, ngươi bây giờ kiếm được nhiều tiền, trong tay có đủ vốn, còn ta thì lấy đâu ra, đoạn nhìn Hàn Nghệ nói: - Hàn Thị lang, việc này tối thiểu cũng phải bỏ ra một nghìn quan, bọn ta một sớm một chiều lấy đâu ra ngần ấy tiền, ngươi xem phải làm sao đây?
.Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói: - Trách ta đấy à?
.- Ta đâu dám ! Triệu Tứ Giáp vẻ nịnh nọt nói: - Bọn ta đi theo ngươi bấy lâu nay, ngươi giúp bọn ta nghĩ cách đi.
.- Thật là phục các ngươi đó. Hàn Nghệ nói: - Có hai cách, một là vay ở Kim Hành, hai là mấy người hợp tác lại với nhau, cùng nhau bỏ thầu.
.Cả đám thương nhân đưa mắt nhìn nhau. Thực ra cả hai cách này cũng không phải là tối ưu. Vay tiền từ Kim Hành thì phải trả lãi, giá thành phẩm bị đẩy lên cao, mấy người hợp tác lại thì lợi ích lại phải chia đều.
.Hàn Nghệ sao có thể không biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, liền nói:
.- Ta nói cho các ngươi biết, đây mới chỉ là một sự bắt đầu. Sau này triều đình sẽ còn tiếp tục áp dụng biện pháp này. Nếu như ai trong lần hợp tác này thể hiện tốt, thì triều đình sau này sẽ tiếp tục hợp tác với người đó. Đây có thể nói là lần tiếp xúc mang tính thử nghiệm giữa triều đình và thương nhân. Lần này kiếm ít đi một chút, sau này còn có cơ hội kiếm nhiều hơn, các công trình của triều đình đâu có ít!
.Ngoài ra, ta còn muốn nhắc nhở các ngươi một điểm. Ở Trường An, giá trị của tiền đồng còn cao hơn tơ lụa. Nhưng ở nơi đó, giá trị của tơ lụa lại cao hơn tiền đồng. Đây chính là ưu thế trời cho của các ngươi đó. Triều đình chỉ tính toán dựa trên vật giá ở Trường An, thế cũng có nghĩa là các ngươi cầm một thớt lụa từ Trường An tới tây bắc, chẳng cần làm gì cũng đã kiếm được không ít tiền. Lợi ích thì nhiều lắm, chỉ đợi xem các ngươi tính toán thế nào thôi.
.Nói về tính toán thì bọn họ có ai là đối thủ của Hàn Nghệ. Hành động này của Hàn Nghệ vốn là để kích thích chính sách kinh tế, hắn không thể nào để thương nhân phải chịu lỗ, chắc chắn phải kiếm được, còn về kiếm được bao nhiêu thì phải xem bản thân ngươi thế nào rồi.
.Đám thương nhân này cũng không phải lũ ngôc, bọn họ cũng đã nhìn thấy lợi nhuận trong đó, chỉ là không có tiền, tiền của bọn họ đều đã đổi thành ruộng đất hết cả.
.Nếu như khi mới bắt đầu, bọn họ còn thấy do dự, dù sao thì kinh tế tiểu nông cũng đã ăn sâu vào tiềm thức, không thể thay đổi trong một sớm một chiều, nhưng lúc này Hàn Nghệ lên nhậm chức, đã ném ngay ra một hạng mục lớn đến thế, rõ ràng là đang muốn kích thích thương nghiệp, điều này đã khiến cho thương nhân nhìn thấy được hi vọng, không chỉ đơn giản là công trình lần này, về sau sẽ còn nhiều hơn nữa.
.Vì thế, đám thương nhân bắt đầu hạ quyết tâm, bán ruộng đất, đổi lấy tiền mặt. Bọn họ không đặt cược với chỉ một lần này, mà với cả tương lai. Nếu như triều đình chú trọng phát triển thương nghiệp, thì tiền chắc chắn có lợi hơn ruộng đất nhiều rồi.
.Cứ như thế, kinh tế Trường An bắt đầu phát sinh sự cải cách mang tính kết cấu.
.Trước kia thương nhân cũng là địa chủ, địa chủ cũng có thể là thương nhân, thay đi đổi lại, chẳng thể phân biệt rõ ràng được nữa, có rất ít thương nhân thuần túy. Hàn Nghệ ở cái thời đại này là một ngoại lệ, hắn hoàn toàn chẳng có chút đất đai nào, thứ mà hắn bán đều là thương phẩm, tiền của hắn cũng đổ toàn bộ vào đây, thế nhưng hắn lại thành công đến thế.
.Ngoại trừ thương nhân kinh doanh lương thực và kinh doanh rượu ra, những thương nhân khác bắt đầu bán ruộng đất.
.Tiền Đại Phương khôn ngoan, biết mình là thương nhân lương thực, đi làm mấy thứ buôn bán kia, ông ta chưa chắc đã thắng được người khác, vì thế ông ta cùng với những thương nhân lương thực khác như Đậu Nghĩa, Ngụy Thanh thu mua ruộng đất trên quy mô lớn.
.Sau khi chính sách này được đưa ra ba ngày, lưu động vốn ở Trường An lập một kỉ lục xưa nay chưa từng có.
.Kể từ giây phút này, thương nhân Trường An dần dần thoát li khỏi giai cấp địa chủ, đi theo con đường thuộc về chính mình. Ngoài ra, bọn họ có được một lượng tiền mặt lớn, cho dù đối mặt với đám đại địa chủ kia, bọn họ cũng không phải thấy yếu thế, sức cạnh tranh cũng vì thế mà tăng lên không ít.
.Trường An bắt đầu xuất hiện cục thế lưỡng cực phân hóa giữa thương nhân và địa chủ.
.Nhưng nói lại thì, quần thể thương nhân quá nhỏ bé, địa chủ vẫn là chủ lưu. Để có thêm sức cạnh tranh, đám thương nhân nghe theo kiến nghị của Hàn Nghệ, liên kết lại với nhau, tổ hợp thành tập đoàn, tham gia lần đấu thầu này.
.[
Bạn cần đăng nhập để bình luận