Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 230.1: Tuyệt đối hiểu lầm..

.Không thể không nói, Hàn Nghệ lo lắng là có chút dư thừa, Trịnh Thiện Hành là ai cơ chứ, sẽ quan tâm chỉ mười mẫu này thôi à? Những đại gia tộc như bọn họ thứ khác không nhiêu, chứ đất thì rất nhiều, huynh đệ cũng nhiều, à không, là hạ nhân nhiều mới đúng, chẳng qua cá tính của Trịnh Thiện Hành tương đối độc lập, cho nên mới phải ra biển buôn bán.
.Thế nhưng chuyện làm ăn thì lại khác, tuy rằng Hàn Nghệ cùng Trịnh Thiện Hành là có quan hệ hợp tác, nhưng cung chỉ là hợp tác mà thôi, cũng không phải là người một nhà, không thể đem phương thức làm việc của Phượng Phi Lâu hoàn toàn lộ ra cho Trịnh Thiện Hành được, cái cần giấu thì vẫn phải giấu.
.Nhưng mà, chuyện mua đất cung vẫn cứ tiến triển thần tốc, vượt quá dự tính của Hàn Nghệ.
.Hai ngày liền quyết định xong, bởi vì là đất của Lý Tích, nên thủ tục phê xuống rất nhanh, hầu như chính là vừa hỏi phê luôn. Nếu là tình huống bình thường, chắc đoán chừng phải mất vài ngày.
.Hai mươi quan!
.Phượng Phi Lâu chỉ vẻn vẹn bỏ ra hai mươi quan, liền có thể mua lại khối đất tới mười mẫu này của Lý Tích, cái giá này cũng tương đương với một cái tiểu viện nằm ở ngõ Bắc lúc chưa có chuyện xảy ra.
.Tuy nói ngõ Bắc là ở trong thành, thế nhưng vị trí của mảnh đất này cũng là vô cùng tốt, rất gần với con đường chính vào thành, đi bộ đến cửa thành cũng chỉ mất nửa canh giờ.
.Thực sự là địa thế của nơi đó hơi quá lúng túng, Lý gia cung vẫn để đấy không cần, vì vậy bọn họ vừa thấy có người đến mua, không nói hai lời liền bán.
.Đương nhiên, đây cũng không phải là mua bán trực tiếp với Lý Tích, người ta là nhân vật cỡ nào, đời nào sẽ quan tâm việc nhỏ cỡ này.
.Nhưng những thứ này đều không trọng yếu.
.Hàn Nghệ cũng mặc kệ là mua của người nào, khế đất tới tay liền được, cầm khế đất cười nói: - Thực sự là chiêm đươc chẳng tốn chút công phu nha.
.- Hàn tiểu ca, vì sao ngươi phải mua mảnh đất này vậy?
.Lưu Nga thình lình hỏi.
.Nhưng Hàn Nghệ là ai cơ chứ, tập kích đột nhiên kiểu này, làm sao có thể moi được gì từ trong miệng hắn chứ. Hàn Nghệ liền nhìn Lưu Nga khẽ mỉm cười, nói: - Mặc kệ ta mua để làm gì, nơi đây luôn có một phần của tỷ.
.- Hàn Nghệ! Hàn Nghệ! Tiểu tử ngươi mau lăn ngay ra đây cho ta.
.Chợt nghe được bên ngoài truyền đến một trận kêu la.
.Nguyên Liệt Hổ?
.Hàn Nghệ hơi sững sờ.
.Lưu Nga nghe thấy giọng điệu này, thật giống như không phải đến tán gẫu vói Hàn Nghệ, cả người khẽ run rẩy, sợ hãi nói: - Hàn tiểu ca, không phải ngươi lại trêu vào Nguyên công tử chứ.
.Nang vốn xuất thân từ cung kỹ, sợ nhất chính là trêu phải những đại nhân vật này, phàm là đụng phải những việc này, nàng đều sợ đến hồn vía lên mây, thói quen này trong thơi gian ngăn là sửa không được. Có lẽ đây là hậu di chứng nghề nghiệp đi.
.Càng đòi mạng chính là, Hàn Nghệ dường như luôn luôn trêu tới những người này.
.Nhưng lần này Hàn Nghệ cũng là không hiểu ra sao, oan uổng nói: - Ta không có mà!
.- Hàn Nghệ! Tiểu tử ngươi nếu không đi ra, ta liền đốt cái Phượng Phi Lâu này
.Trong viện vẫn truyền đến tiếng rít gào của Nguyên Liệt Hổ.
.Bây giờ đã là gần giữa trưa, đám Tiểu Dã cùng Tang Mộc hiện giờ đang phụ giúp trên Phượng Phi Lâu, hậu viện đều chỉ có một ít nữ nhân, không ai dám lên tiếng, chỉ nghe thấy mỗi tiếng của Nguyên Liệt Hổ kêu la.
.Nguyên Liệt Hổ ngày thường chính là một bộ mãng phu, Hàn Nghệ đúng là vẫn sợ y làm được ra chuyện như vậy, vội vàng đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
.- Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng chịu lộ diện.
.Nguyên Liệt Hổ vừa thấy Hàn Nghệ đi ra, nhất thời giận không kìm nổi, nhanh chân bước lên trước, hai mắt trợn tròn, chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Tiểu tử ngươi có phải là chán sống rồi không?
.Hàn Nghệ vốn tinh thông tâm lý học, liếc mắt là nhìn ra Nguyên Liệt Hổ không phải đang nói đùa. Nhưng hắn cung là người từng trải qua sóng to gió lớn, không đến nỗi sẽ bị doạ sợ, vội vàng nhấc tay nói: - Chậm đã. Lại hơi mỉm cười nói: - Nguyên công tử nếu muốn đốt nơi đây, hay là muốn giết ta, chẳng qua là việc dễ như ăn cháo, thế nhưng tốt xấu gì cũng nên để cho Hàn Nghệ chết được rõ ràng, ta tự hỏi chưa từng làm ra việc gì có lỗi với Nguyên công tử cả.
.Nguyên Liệt Hổ cả giận nói: - Ai kêu ngươi lớn một bộ gan chó, dám đùa giỡn cô cô của ta.
.Lưu Nga đột nhiên quay đầu nhìn Hàn Nghệ, đây cũng không phải chuyện nhỏ nha.
.Hàn Nghệ nghe thấy thế cả người đều choáng váng. Hắn sống hai đời, liền vẫn chưa từng đụng phải việc này, khó mà tin nổi nói: - Nguyên công tử, ngươi... ngươi nói cái gì. Ta... ta đùa giỡn cô cô của ngươi?
.Nguyên Liệt Hổ sắc mặt dữ tợn nói: - Chuyện đã đến nước này, ngươi còn muốn nguỵ biện sao, thực sự là lẽ nào lại có lí đó.
.Nếu như Hàn Nghệ có được thân cao ba thước, nhất định sẽ phun đầy mặt Nguyên Liệt Hổ. Vu tội cũng đã đủ hại người, đã vu tội lại còn kèm theo nồng đậm sỉ nhục như thế này, thì lại càng thêm hại người.
.Cô cô của ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, ta mà thèm đùa giỡn bà cô của ngươi sao, lão tử vẫn không có khẩu vị nặng như vậy. Hàn Nghệ biết mình không phải kẻ tốt lành gì, tinh cơ cung trêu đùa đám Mộng nhi một chút, thế nhưng hắn con không đên mưc chạy đi đùa giỡn một bà cô lớn tuổi. Nếu như nói là đùa giỡn muội muội của Nguyên Liệt Hổ, vậy hắn cũng thật sự phải ngẫm lại, chính mình có làm qua việc này hay không, thế nhưng cô cô là tuyệt đối không có.
.Xem ra ta chỉ còn có nuớc cảm tạ y không có nói ta là đùa giỡn bà nội y rồi. Hàn Nghệ tự mình an ủi mình một câu, cười khổ nói: - Nguyên công tử, ta nghĩ trong này nhất định có hiểu lầm gì đó, ngươi cũng biết trong mấy ngày qua ta vẫn bận rộn chuyện cày Hùng Phi, ngoài đó ra, hầu như đều chưa từng ra cửa mà. Ta thậm chí còn không có tiếp xúc với bất kỳ nữ nhân nào ngoài mấy người trong Phượng Phi Lâu. Chuyện này là người nào nói với ngươi, ta muốn đối chất với hắn.
.Nói voo cùng tự tin nha, hắn nghĩ thầm, sao có thể có chuyện đó, ta có bị điên đâu, tự nhiên chạy đi đùa giỡn cô cô ngươi làm gì, kể cả ta thực sự là không nhịn được, ta còn có thể đi đùa giỡn Phi Tuyết muội tử nha.
.Nguyên Liệt Hổ cười lạnh nói: - Vậy ta lại hỏi ngươi, trước đó vài ngày ngươi có từng đi qua chợ Tây không?
.- Đi qua rất nhiều lần.
.Hàn Nghệ thực sự gật gật đầu, lại nói: - Nhưng ta đều là đi mua đồ, đều không có bắt chuyện với bất kỳ nữ nhân nào, cô cô của ngươi cung không thể đứng trên đường cái cho ta đùa giỡn nha.
.Nguyên Liệt Hổ nổi giận nói: - Ái chà chà! Tiểu tử ngươi dám nói cô cô của ta như vậy, ta muốn giết ngươi.
.Tính tình cũng thật ghê gớm đấy.
.Hàn Nghệ cung nổi giận, nói: - Nguyên công tử, ngươi nếu là cố ý muốn giết ta, vậy ta cung hết cách rồi, ngươi giết đi.
.- Tốt!
.Nguyên Liệt Hổ đột nhiên rút từ trong ngực ra một con dao găm.
.Má ơi! Làm thật à! Hàn Nghệ nháy mắt liền đổ đầy mồ hôi, lại thấy Lưu Nga ở một bên cũng bị dọa sợ choáng váng rồi, thầm mắng, nữ nhân ngu xuẩn này, cũng không biết lén lút chạy đi gọi Tiểu Dã đến. Trời ạ! Tiểu Dã, không phải ngươi nói rồi, ngươi sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận