Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 756: Bắt đầu từ giấc mộng

.Nổi giận!
.Những lời này của Nguyên Nhạc, khiến cho Hàn Nghệ cảm thấy tôn nghiêm nam tính của bản thân phải chịu vũ nhục nghiêm trọng, không ngờ rằng lại lo hắn không sinh được con, thật sự là quá nực cười.
.Nhưng trước mắt hắn cũng không có cách nào phản bác việc này, đương nhiên, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm to bụng Nguyên Mẫu Đơn cả, hắn muốn nhất chính là làm to bụng của Tiêu Vô Y ấy, nhưng vấn đề là, trước mắt thời cơ còn chưa đủ thành thục, hắn nghĩ thầm rằng, vì tôn nghiêm, nhất định phải nhanh chóng cưới Tiêu Vô Y vào cửa, nếu không, sẽ làm cho người ta khinh thường đấy.
.Dù sao thì cổ đại cực kỳ coi trọng điểm này, có con trai đúng là giỏi hơn không có con trai một chút. Nếu như Vương Hoàng hậu có nhi tử, thì hiện giờ nàng ta sẽ không bị động thế rồi.
.Trong lúc hắn tức giận bất bình đi ra cửa chính Nguyên gia, thì chợt thấy có một người đâm đầu đi tới.
.Hàn Nghệ vừa nhìn thấy người này, nhịn không được đau đầu một trận, sẽ không trùng hợp thế đi.
.Người này đúng là Nguyên Ưng.
.- Hàn Nghệ!
.Nguyên Ưng nhìn thấy Hàn Nghệ, hai mắt trợn to, có vẻ vô cùng kinh hỉ: - Ta đang định đi tìm ngươi đấy.
.Người này tìm ta nhất định không có chuyện gì tốt. Hàn Nghệ cẩn thận hỏi: - Không biết Nguyên bảo chủ tìm ta làm chi?
.Nguyên Ưng chuyển trong mắt, tùm lấy cánh tay của hắn: - Đến đến, ngươi đi theo ta đã.
.- Ai ai ai! Ngươi dẫn ta đi đâu a!
.- Ngươi tới nơi thì sẽ biết.
.Nếu có thể không cần giảng đạo lý, thì Nguyên Ưng bình thường cũng sẽ không giảng.
.Hàn Nghệ ở trong tay Nguyên Ưng, thật sự không thể giãy ra được, thực lực kém quá xa, nếu Nguyên Ưng muốn cưỡng gian hắn, thì điều duy nhất hắn làm được chỉ là nằm hưởng thụ, suýt nữa thì hắn không rưng rưng hô lên “Bắt cóc!” rồi.
.Nguyên Ưng dắt Hàn Nghệ đi đến ngọn núi cao phía sau Nguyên Gia Bảo.
.- Không cần đi nhanh như vậy đi, Nguyên Bảo chủ! Ngươi buông ra trước đã, ta đi với ngươi còn không được sao. Mẹ kiếp! Ngươi có nghe ta nói không đấy!
.- Tới rồi.
.- Tới rồi? A ——!
.Hàn Nghệ vừa mới hồi phục lại tinh thần, nhìn xuống trái phải, đột nhiên phát hiện trước mắt là một vách núi, sợ tới mức hắn quát to một tiếng, thanh âm cực lớn hù dọa cho đám chim nhỏ ở phía dưới rừng cây phải bay lên. Đồng thời dưới chân hắn mềm nhũn, suýt nữa thì cắm về phía trước.
.Nguyên Ưng dùng một tay bắt lấy bả vai Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lúc này mới đứng vững lại, nhưng hai chân liên tục run rẩy, thật sự là đứng đây quá kinh khủng, đừng nói là bước một bước, bước nửa bước ra ngoài thôi đã hết đường cứu rồi, mặt hắn đổ đầy mồ hôi, cầu cứu nói: - Đừng buông tay, ngàn vạn lần đừng buông tay.
.Mũi chân Nguyên Ưng gần như dán vào bên cạnh vách núi, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ nói: - Ngươi có phải nam nhân hay không thế, sao lại nhát gan như vậy.
.Mẹ kiếp thế này ai mà không sợ chứ! Hàn Nghệ vừa định mở miệng mắng, nhưng nếu đứng đây mắng thì không phải cử chỉ sáng suốt, cũng không dám nhìn về phía trước, hắn xoay đầu lại, ôn hòa nhỏ nhẹ nói:
.- Nguyên Bảo chủ, nơi này --- nơi này không phải chỗ để nói chuyện, nếu không chúng ta đổi chỗ khác đi.
.Nguyên Ưng cúi đầu nhìn vực sâu vạn trượng kia không nói gì.
.Mẹ kiếp đây tuyệt đối là một tên điên! Hàn Nghệ bị ông ta túm lấy bả vai, không đi đâu được, ngay cả giãy dụa cũng không dám, hắn sợ sắp khóc rồi, hắn rưng rưng nói; - Nguyên Bảo chủ, ngươi ngược lại nói một câu a!
.Lúc này Nguyên Ưng mới ngẩng đầu lên, nói: - Ngươi có biết không, ta vẫn luôn muốn nhảy xuống từ chỗ này đấy.
.- Vậy thì ngươi nhảy đi a! Từ từ, ngươi nói cái gì? Ngươi muốn nhảy từ chỗ này xuống ư. Hàn Nghệ trợn to hai mắt hỏi.
.Nguyên Ưng gật đầu.
.Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: - Vì sao lại thế?
.Nguyên Ưng có vô số hồng nhan tri kỷ, lại có tiền nữa, không có lý gì lại đi tìm chết a!
.Nguyên Ưng nói: - Bởi vì ta muốn bay lượn.
.- A?
.Hàn Nghệ mờ mịt.
.Nguyên Ưng nghiêm mặt nói: - Trước kia ta gọi là Nguyên Phi, giấc mộng từ nhỏ của ta chính là được bay lượn ở trên không trung một lần, nhưng ta nghĩ hết tất cả các loại biện pháp, vẫn không thể thực hiện được, trước mắt ta nghĩ đến biện pháp tốt nhất, chính là nhảy xuống từ nơi này, mỗi lần tới chỗ này, ta đều không nhịn nổi hấp dẫn muốn bay lượn, đã nghĩ từ nơi này nhảy xuống.
.Người này nếu không phải tên tâm thần, thì lão tử sẽ đi làm gay! Hàn Nghệ nghe vậy đều choáng váng, đây mẹ nó chính là tự sát, chứ không phải là bay, chênh lệch quá xa với anh em nhà Wright đấy, hắn gật đầu cười nói: - Ta đây có thể lý giải, vì giấc mộng, thì mạng nhỏ có là cái gì, ta ủng hộ ngươi, ngươi nhảy đi.
.Nguyên Ưng chờ mong hỏi: - Ta nhảy rồi, ngươi sẽ nhảy sao?
.- Đợi chút đã! Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới mình cũng đứng bên cạnh vách núi, nhịn không được sợ ra một thân mồ hôi lạnh, hắn nói: - Đây --- đây chỉ là kế sách kém nhất thôi, bay lượn là gì chứ, là bay mà không chết, ngươi mà nhảy xuống cũng không thể gọi là bay lượn, mà là rơi tự do đấy.
.Nguyên Ưng gật đầu, hỏi: - Nói có lý. Vậy ngươi có biện pháp gì không?
.- Không có!
.Hàn Nghệ lắc đầu, ta cũng muốn làm phi cơ, nhưng đầu năm nay ngươi bảo ta lấy mạng đi bay, ừ, cũng chỉ có lấy mạng đi bay mà thôi.
.Nguyên Ưng lại cúi đầu nhìn chăm chú vào vách núi, trong ánh mắt tràn đầy hướng tới.
.Trời ạ! Ngươi mẹ nó rõ ràng chính là đang uy hiếp ta a! Hàn Nghệ nói: - Này --- này trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, người là nhất định không thể bay lượn rồi, nhưng ta phải suy nghĩ cẩn thận kỹ càng đã, vấn đề là đứng chỗ này hai chân ta như nhũn ra, khó có thể tự hỏi được, thì ngươi muốn ta nghĩ thế nào được.
.- Điều này cũng đúng!
.Nguyên Ưng dùng một tay túm bả vai của Hàn Nghệ cực kỳ khủng bố xoay người ngay bên bờ vực, sau đó đi xuống dưới chân núi
.Đi được mấy chục bước, Hàn Nghệ mới thở dài một hơi, dưới chân mềm nhũn, đặt mông ngồi luôn xuống, lúc này sao còn áp chế được lửa giận nữa, hắn cả giận nói: - Ngươi có phải điên rồi hay không, ngươi có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không, ngươi muốn điên thì điên một mình đi, làm gì mà kéo cả ta.
.Nguyên Ưng kích động nói: - Ta dầu gì cũng là đại ca của ngươi, sao ngươi dám nói chuyện với ta như vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Là ngươi không suy xét cảm thụ của ta trước, sao ta lại phải tôn trọng ngươi chứ.
.Nguyên Ưng nói:
.- Ta ở trong này rồi, ngươi còn sợ cái gì nữa.
.- Có ngươi mới làm ta sợ. Hàn Nghệ kích động nói.
.Nguyên Ưng thấy Hàn Nghệ thật sự nổi giận, thì ngồi xổm xuống đất, cười ha ha nói: - Nhưng mà ta nhớ rằng ngươi đồng ý nghĩ hộ biện pháp rồi, ngươi còn tức giận cái gì nữa a!
.Hàn Nghệ nói: - Có ai nhờ vả người khác như ngươi sao? Ngươi rõ ràng chính là uy hiếp.
.Nguyên Ưng tức giận nói: - Ta mà muốn uy hiếp ngươi, thì hiện tại cũng có thể uy hiếp rồi, ngươi chưa chắc đã chạy được đâu. Nói xong ông ta lại bu lại, bảo: - Ta chủ yếu hy vọng ngươi hiểu rằng ta đây rất nghiêm túc, đây là nguyện vọng suốt đời của ta, ngươi hãy thật lòng giúp ta nghĩ biện pháp đi.
.Mẹ kiếp! Người này thật sự là hành động không giống bình thường mà. Hàn Nghệ sắp tức ngất đi rồi, hắn hỏi:
.- Vậy ngươi cứ nói thật với ta là được, cần phải dẫn ta tới nơi này sao?
.Nguyên Ưng nói: - Ta còn từng rất nghiêm túc nói qua chuyện này với rất nhiều kẻ thông minh, nhưng bọn họ đều nói là người si nói mộng thôi.
.Đầu năm nay ngươi nói ngươi muốn bay, vậy thì chắc chắn sẽ bị người khác cho là kẻ điên rồi, Nguyên Ưng làm vậy chỉ là muốn cho Hàn Nghệ biết rằng ông ta rất nghiêm túc, chỉ có điều suy nghĩ của ông ta vô cùng kỳ quái, người bình thường sao có thể nghĩ ra biện pháp này được.
.- Ngươi vốn là thế a!
.Hàn Nghệ nói: - Ai không muốn bay chứ, ta mà có biện pháp, thì chính ta đã bay rồi. Ngươi dựa vào cái gì cho là ta có thể trợ giúp ngươi bay lượn, ngươi không khỏi cũng quá coi trọng ta rồi
.Nguyên Ưng nói: - Đây không phải do lão Thôi nói sao.
.- Lão Thôi? Thôi Bình Trọng?
.- Không phải chính là gã sao.
.Nguyên Ưng nói: - Gã nói nếu như thật sự tồn tại lực hấp dẫn, vậy thì nếu có thể tiêu trừ đi lực hấp dẫn hoặc tránh nó đi, là sẽ có thể bay được.
.Hàn Nghệ nhíu nhíu mày.
.Nguyên Ưng nói: - Hàn Nghệ, ta cầu xin ngươi đấy, nếu như ngươi có thể giúp ta đạt thành nguyện vọng này, thì ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta đây thực sự không có cách nào cả, ông ta nói rất đúng không sai, nếu tiêu trừ được lực hấp dẫn là có thể bay được, nhưng vấn đề là tiêu trừ nó bằng cách nào? Vẫn là một câu kia, nếu như ta mà bay được, thì chính mình đã sớm bay rồi, còn cần phải đi bộ làm gì.
.- Thật sự?
.- Đương nhiên là thật rồi, ta cũng đâu phải là thần đâu.
.Nguyên Ưng nhìn chăm chú vào Hàn Nghệ nửa ngày, đột nhiên thở dài, rồi nằm xuống, kê tay gối đầu, ngửa mặt nhìn trời xanh, trong mắt tràn đầy thất vọng.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn ông ta, nói: - Nếu không còn có việc gì thì ta đi trước.
.- Ừ.
.Nguyên Ưng nhẹ nhàng gật đầu, mất mát nói: - Thật có lỗi! Vừa rồi đã dọa sợ ngươi rồi, nhưng ta cũng không muốn đe dọa ngươi đâu, ta chỉ là không muốn ngươi có lệ cho qua thôi.
.Như thế mà còn không gọi là đe dọa? Hàn Nghệ cười ha ha hai tiếng, đối với cách làm của Nguyên Ưng, hắn thật sự cực kỳ khó lý giải được, đứng dậy, phủi mông, lập tức đi hướng dưới chân núi, nhưng đi vài bước, hắn quay lại nhìn, vẫn thấy Nguyên Ưng đang ngơ ngác nhìn trời xanh, ánh mắt giả dối thường ngày kia trở nên vô cùng hồn nhiên, hắn nghĩ thầm rằng, tuy rằng người này rất khốn kiếp, rất vô liêm sỉ, hẳn là nên đi tìm chết, lão tử hoàn toàn không có lý do gì phải đi trợ giúp ông ta cả, nhưng là lý do nhân loại có thể bay lên trời không phải bắt đầu từ một giấc mộng bay lượn đơn thuần nhất như này đấy sao?
.Hắn hơi suy nghĩ chút, lại đi tới, ngồi trên sườn núi, nói: - Ta thật sự không có biện pháp nào giúp ngươi, nhưng --- !
.- Nhưng gì?
.Nguyên Ưng mãnh liệt bật dậy.
.- Ngươi có thể ngồi xa chút được không, ta không thích ngồi gần với nam nhân khác như vậy.
.Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Nguyên Ưng đã ngồi ra chỗ xa hơn hai thước, còn hỏi: - Đủ xa chưa?
.Oa! Nghe lời như vậy! Hàn Nghệ suýt thì bật cười ra tiếng:
.- Một bước lên trời là không thể nào rồi, nhưng chúng ta có thể dựa theo phương hướng này để cố gắng.
.Nguyên Ưng liên tục gật đầu: - Nói đúng, vậy không biết nên cố gắng như thế nào.
.- Ngươi chờ một chút trước đã!
.Hàn Nghệ từ trong tay áo lấy ra phương thuốc tổ truyền vừa rồi Nguyên Nhạc đưa cho mình.
.Nguyên Ưng ồ lên một tiếng:
.- Đây không phải là phương thuốc tổ truyền của Nguyên gia ta sao. À, ta suýt thì quên mất, hôn sự giữa ngươi cùng tiểu muội ta sắp đến rồi.
.- Thôi ta trở về thì hơn.
.Hàn Nghệ làm bộ chuẩn bị đứng dậy rời đi.
.- Đừng đừng đừng!
.Nguyên Ưng vội vàng lôi kéo hắn, cười nịnh bảo: - Ta không nói, ta không nói. Ngươi nói, ngươi nói.
.Thái độ vô cùng cung kính.
.Xem ra ông ta vô cùng khát vọng được bay lượn, về sau ta đây có thể dùng điểm này để uy hiếp ông ta a. Hàn Nghệ âm thầm suy nghĩ trong lòng, nhưng không nói câu nào, cầm tờ giấy kia gấp gấp, rất nhanh đã gấp thành một chiếc máy bay giấy.
.Nguyên Ưng cũng không biết về phi cơ, nhìn xem rất là sửng sốt đấy.
.Hàn Nghệ đặt máy bay giấy trước miệng, nhẹ nhàng thổi, sau đó ném mạnh về phía trước một cái, ánh mắt Nguyên Ưng đi theo run lên, chỉ thấy cái máy bay giấy kia vòng vo một vòng tròn trên không trung, sau đó chậm rãi bay về phía trước.
.- Thú vị! Thú vị!
.Còn chưa dứt lời, đã nghe thấy vèo một tiếng, chỉ thấy Nguyên Ưng đã đuổi theo nó đi rồi.
.Chiếc máy bay giấy này bay một hồi lâu, mới chậm rãi rơi xuống, nhưng còn chưa chờ rơi xuống đấy, đã bị Nguyên Ưng tóm được rồi, ông ta không tránh khỏi nổi lên máu đùa, lại ném hai lần, sau đó mới chạy đến trước mặt Hàn Nghệ, nói:
.- Thứ đồ chơi này mặc dù thú vị, nhưng cũng không thể chở ta bay lượn trên trời được.
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Đây là điều đương nhiên, nhưng nó có thể giúp ngươi hấp dẫn được càng nhiều những người hướng tới bay lượn và có thiên phú hơn, chỉ có tiếp thu ý kiến quần chúng, thì ngươi mới có cơ hội thực hiện nguyện vọng được, ngươi mà không đi cố gắng, chỉ không ngừng xin giúp đỡ từ người khác, thì rất khó làm được đấy, bởi vì không ai giống như ngươi, khát vọng bay lượn đến vậy cả.
.Nguyên Ưng gật đầu, như thoáng có chút suy nghĩ hỏi:
.- Nói rất có lý, vậy ta đây nên làm như thế nào?
.Hàn Nghệ cười bảo: - Rất đơn giản, trước tiên ngươi bỏ ít tiền ra tổ chức một đại hội thi đấu bay lượn, xem giấy của ai bay --- à chim bay càng lâu, dùng nó để kích thích khát vọng bay lượn của mọi người, sau đó lại lập một xã đoàn bay lượn, chuyên môn nghiên cứu các công cụ bay lượn, tổ chức các trận đấu thi bay, vậy thì mới có hy vọng hoàn thành nguyện vọng của ngươi được.
.Nguyên Ưng nghe vậy ánh mắt sáng lấp lánh, hưng phấn nói: - Hay lắm! Hay lắm! Chủ ý này của ngươi thật sự quá hay!
.Hàn Nghệ nói: - Ta cũng chỉ giúp được ngươi có thế thôi, nếu không có việc gì nữa, ta đây cáo từ trước.
.- Đa tạ, đa tạ.
.Trên mặt Nguyên Ưng tràn đầy mừng rỡ, ông ta hào sảng nói: - Ngươi yên tâm, chờ đến hôm ngươi và tiểu muội thành hôn, ta sẽ tặng ngươi một phần đại lễ đấy.
.- Không --- không cần, ngươi chỉ cần tùy tiện đưa trăm tám mươi cân vàng cho ta là được rồi.
.Hàn Nghệ vội vàng ngăn cản ông ta, đại lễ của Nguyên Ưng làm hắn thật sự có chút sợ hãi.
.- Như thế đâu có tâm ý, lễ vật của ta đã sớm chuẩn bị xong rồi.
.Nguyên Ưng cười ha ha, lại nói: - Đợi chút, đợi chút. Nói xong, ông ta lại đưa cái máy bay giấy trong tay qua, bảo: - Ta không cần thứ này, đây là chuyên môn chuẩn bị cho người không sinh được con thôi, hiện tại ngươi cũng chưa có con, nên tìm một ít mà uống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận