Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 773.1: Phân chia trách nhiệm

.Sau khi từ biệt Nguyên Nhạc, Hàn Nghẹ quay về tiểu viện, hắn nhón chân đi vào tiểu viện, lặng yên không một tiếng động đi đến phía trước cửa sổ, dán lỗ tai lên trên, nhưng trong phòng yên tĩnh một bề, không hề có tiếng động gì.
.Chẳng lẽ đang nghỉ ngơi? Đúng a! Tối qua quả thực nàng rất mệt rồi, hôm nay lại bị đả đích không nhỏ về tinh thần, thôi vậy, nếu nàng đang nghỉ ngơi, vậy thì lát nữa ta lại đến.
.Hàn Nghệ đi đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.
.- Ai?
.Bên trong lập tức truyền đến giọng nói của Nguyên Mẫu Đơn.
.Hàn Nghệ cũng bị giật mình, vô thức nói: - Thì ra nàng vẫn chưa ngủ à.
.Trong phòng trở lại yên tĩnh một bề.
.Chỉ mong là nàng đang thay quần áo. Hàn Nghệ mang theo mong ước đẹp đẽ trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhưng trong mắt thoáng hiện lên vẻ thất vọng, chỉ thấy Nguyên Mẫu Đơn thân mặc áo ngủ bằng lụa trắng ngồi trước cửa sổ, mái tóc đen tuyền tuyệt đẹp cũng không búi lên mà buông sau lưng, để lộ ra một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt luân mê hồn người, nhưng đôi mắt có vẻ hơi sưng đỏ.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn thấy Hàn Nghệ, trong mắt thoáng chút hoảng hốt, hét lớn: - Ai bảo ngươi vào.
.Hàn Nghệ ra vẻ kinh ngạc nói: - Cũng không có ai bảo ta không được vào a! Với lại hình như đây cũng là tân phòng của ta, đương nhiên, đây cũng là phòng của nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn Hàn Nghệ với ánh mắt phức tạp, nói: - Không phải ta đã bảo người đừng đến rồi sao?
.Quả thực nàng không biết nên đối diện với Hàn Nghệ như thế nào.
.Hàn Nghệ không trả lời nàng, đi thẳng đến bên bàn ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, đang chuẩn bị uống nhưng lại lập tức đặt xuống, đây đúng là là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng a!
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn thấy, hai má liền ửng hồng.
.Hàn Nghệ liếc nhìn nàng một cái, tuy mắt cho hơi sưng đỏ, nhưng phải càng có vẻ long lanh, da da hồng hào, vô cùng mịn màng, hay đầu lông mày lộ ra một vẻ phong tình thiếu phụ, phong tình vạn chủng, quyến rũ mê người, hắn biết đây là công lao của hắn, trong lòng có chút đắc ý. Lúc này mới trả lời: - Đổi lại nàng là ta, nàng sẽ đến hay không?
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn người, chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: - Ta đã nói chuyện này không trách ngươi được, muốn trách cũng chỉ có thể trách ta có một ca ca khốn nạn, chúng ta cứ coi tất cả chuyện này chưa từng xảy ra, ngươi không cần phải cảm thấy áy náy vì chuyện này.
.Giọng điệu hết sức cứng rắn, thật ra Hàn Nghệ dù sao cũng là nam nhân, người chịu ủy khuất nhất vẫn là nàng, nhưng tính cách nàng hết sức quật cường, bất luận cảm giác với Hàn Nghệ trong lòng nàng là gì cũng không quan trọng, mấu chốt là quan hệ dưới tình huống đặc thù kiểu này là điều nàng không thể chấp nhận, nàng càng không mong muốn Hàn Nghệ vì chuyện này là cảm thấy áy náy với nàng, mà bố thí cho nàng, thậm chí có thể nói là chán ghét.
.Thật sự là tạm thời nàng không muốn nhìn thấy Hàn Nghệ.
.Shit! Dựa theo tình tiết mà nói, không phải là nàng nên dùng nắm tay của nàng đánh vào ngực ta, khóc lóc đòi ta chịu trách nhiệm sao? Nàng nói như vậy, ta cũng rất khó khăn, mịa nó, nữ nhân này cũng không khỏi quá lý tính một chút rồi chứ. Lý tính? Đúng rồi, ta nhớ hình như Peter Chu từng nói, tán những người phụ nữ hết sức lý tính, nhất định phải dùng những thủ đoạn lý tính, câu này nói như thế nào, đúng, nếu muốn người ta cởi hết, thì trước tiên phải khiến người ta cuồng dã, Hàn Nghệ đảo mắt, bật cười ha hả.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: - Ngươi cười cái gì?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ta cảm thấy lời nàng nói thật là quá buồn cười. Áy náy? Tại sao ta phải cảm thấy áy náy?
.Nguyên Mẫu Đơn chấn kinh nhìn hắn.
.Hàn Nghệ nói: - Nàng nhìn ta như vậy làm gì, phải, sáng hôm nay, quả thực là ta cảm thấy có chút áy náy, nhưng đó chỉ là ta bị nàng đánh thành u mê. Lúc nãy ta suy nghĩ cẩn thận lại, chuyện này sao cũng không thể trách ta, nếu nói ra, ta mới là người bị hại thật sự, chủ ý này là do nàng đề xuất, rượu là của Nguyên gia các nàng, thuốc là ca ca nàng bỏ, người thất thân lại là ta, dựa vào gì mà ta áy náy a. Nàng không hổ là người làm ăn, thủ đoạn trốn tránh trách nhiệm này cũng thật là cao minh a!
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi, phải là người vô liêm sỉ cỡ nào mới có thể nói ra lời này? Nhưng nàng cũng thật không có cách nào phản bác lại, cắn răng nói: - Ngươi muốn như thế nào?
.Hàn Nghệ cũng biểu lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, nói: - Chẳng lẽ nàng không nghĩ đến việc chịu trách nhiệm với ta sao?
.Nguyên Mẫu Đơn chớp chớp đôi mắt đẹp, dường như không dám tin vào tai mình: - Ngươi ngươi nói cái gì?
.Hàn Nghệ nhún vai, hai tay hơi dang ra: - Ta thất thân vì nàng, lẽ nào nàng không nên chịu trách nhiệm với ta sao?
.Dù Nguyên Mẫu Đơn lý tính đến đâu, nghe thấy câu này cũng không khỏi choáng váng đầu óc, khẽ thở dốc, ngực phầp phồng lên xuống.
.Thật là ba lan tráng quan a! Hàn Nghệ không kìm lòng nổi nhớ lại hình ảnh như mộng như ảo tối hôm qua, ừm, đáng để trở về.
.- Hàn Nghệ! Ngươi đừng khinh người quá đáng.
.Nguyên Mẫu Đơn trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, nghiến răng nghiến lợi nói.
.Hàn Nghệ nói:
.- Mẫu Đơn, nàng không thể không cần biết đến đạo lý như vậy a! Chắc nàng hiểu ta, nàng cũng biết văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta, công bằng, bình đẳng, tự do, cũng chính là nói nam nữ bình đẳng, quả thực là ta đã thất thân ở nhà nàng, không thể vì ta là nam nhân mà nàng có thể không chịu trách nhiệm, nàng đây là kỳ thị giới tính nha, có lẽ hơn một ngàn năm sau, chuyện như thế này sẽ bị đem đi du hành. Đúng, có một số nam nhân không quan tâm, nhưng bổn nhân vẫn luôn coi trinh tiết là thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng, nàng nhất định phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Rầm!
.Nguyên Mẫu Đơn đập mạnh một cái xuống mặt bàn, đột ngột đứng dậy, nhưng hai chân đột nhiên mềm nhũn, nàng nhíu mày, một tay chống trên mặt bàn, cắn chặt răng không phát ra tiếng.
.Hàn Nghệ vội vàng nói: - Nàng sao vậy? Có phải bị thương rồi không? Có cần ta bôi thuốc giúp nàng không?
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy vừa thẹn vừa giận, thuốc này có thể để ngươi bôi sao? Tên này rõ ràng là cố ý, nói: - Ngươi ngươi
.Nàng thật sự là tức giận đến mức không thể nói nổi, hôm nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều, mặc dù vẫn chưa nghĩ được gì rõ ràng, nhưng cũng chưa từng nghĩ chịu trách nhiệm với Hàn Nghệ, thậm chí nàng còn quyết định, không cần Hàn Nghệ chịu trách nhiệm với nàng.
.- Có phải nàng định nói ta khinh người quá đáng, muốn liều mạng với ta không? Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Người quỵt nợ đều thích nói như vậy, ta đã nghe chán rồi, có bản lĩnh thì nàng lấy căn cứ sự thật ra phản bác ta, chúng ta đều là người văn minh, phải nói lý a, có lỗi thì phải nhận, bị đánh thì phải đứng nghiêm.
.- Lẽ nào ta không bị tổn thương sao? Sự trong sạch của ta đã bị ngươi hủy hoại rồi. Nguyên Mẫu Đơn cũng không thèm đếm xỉa nữa rồi, vẻ mặt kích động dị thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận