Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 351: Kế sách trị quốc

.Đầu đời đường, chế độ phường thị vô cùng nghiêm khắc. Chỉ có hai chợ cho phép bách tính giao dịch. Ở khu dân cư nghiêm cấm bất cứ hoạt động thương nghiệp nào. Chỉ duy nhất Bình Khang Lý là ngoại lệ. Thái độ của triều đình với Bình Khang Lý vẫn luôn là ngầm đồng ý. Bởi vì liên quan tới mặt mũi nên triều đình không thể mở thanh lâu ở hai chợ. Nhưng cái này không thể thiếu. Vì thế sự xuất hiện của Bình Khang Lý đã bù đắp rất tốt điểm này.
.Hàn Nghệ chính là nắm được chỗ sơ hở này. Dĩ nhiên trong đó cũng có quan hệ lớn lao với việc Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ không nói không rằng.
.Lý Trị hiện giờ lại không nói nữa. Ông ta hy vọng nhìn thấy tất cả những thứ này. Bất cứ hoàng đế nào cũng hy vọng trên triều đình có tranh đấu. Kỳ thực bất cứ tranh đấu trong triều đình của triều đại nào cũng là do hoàng đế gây nên. Nếu như triều đình không có tranh đấu, như vậy chỉ có thể nói ra một điều. Đó là hoàng đế đã mất đi quyền thế. Bởi vì nếu chỉ có một nhà độc đại, triều đình mới xuất hiện tình trạng trầm tĩnh.
.- Ha ha.
.Chợt nghe thấy một tiếng cười. Chỉ thấy một người già đứng đầu bên trái vuốt râu cười.- Lão phu thấy những lời của Hàn Nghệ không sai. Ngõ bắc không to bằng một góc của chợ Tây. Một ngày đã tranh hết khách của hai chợ. Uổng cho Hộ bộ các người vẫn có mặt mũi mà nói. Đúng là không biết xấu hổ. Nếu như không phục, các người đi tranh khách hàng lại. Ở đây mà cáo trạng thì coi gì là anh hùng hảo hán.
.Người nói chính là Trình Giảo Kim.
.Đám võ tướng đứng sau ông ta là một đều cười lớn lên.
.Không cần nghi ngờ. Chính là cười nhạo.
.Đây là triều đình của Đại Đường. Văn võ đấu đá lẫn nhau, đây là chuyện rất bình thường.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ rất là bí mật trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim, trong lòng thầm mắng, lão thất phu này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
.Lúc này một người già đứng ra, mỉm cười nói: - Hàn ngự sử những lời này sai rồi. Đới Kế thân là Hộ bộ thị lang, nếu như dòng người của hai chợ giảm một nữa. Ông ta không nói không rằng mới là phụ thánh ân, bỏ rơi nhiệm vụ.
.Hàn Nghệ cũng không nhận ra, chỉ có thể chắp tay nói: - Không biết ngài là?
.Lão già khẽ vuốt cằm, cười nói: - Ta là Hộ bộ thượng thư Cao Lữ Hành.
.Hộ bộ thượng thư. Ồ, hóa ra là tiểu đệ bị ức hiếp rồi. Lão đại ra mặt lấy lại danh dự. Hàn Nghệ âm thầm cười nhạt.
.Không ngờ rẳng Cao Lữ Hành này có lai lịch rất lớn. Ông ta là con cả của khai quốc công thần Cao Sĩ Liêm. Cũng là biểu huynh đệ với Trưởng Tôn Vô Kỵ. Bởi vì Cao Sĩ Liêm là cữu cữu của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Đồng thời là tỷ phu của Lý Trị. Đây chính là chỗ tuyệt diệu của thông gia.
.- Thì ra là Cao thượng thư, thất kính, thất kính. Hàn Nghệ chắp tay, lại nói: - Đới thị lang trong lòng lo lắng. Điều này ta có thể hiểu. Nhưng ông ấy cũng không thể nói là ta phạm pháp a.
.Cao Lữ Hành cười nói: - Lời này của ngươi cũng không sai. Bình Khang Lý là được triều đình ngầm cho phép. Nơi bướm hoa này, từ trước tới nay, không phải là do triều ta mới nổi lên. Triều đình trước đây cũng đã thương lượng qua. Đem nhập Bình Khang Lý vào chợ đông. Chỉ là triều đình lo sợ sẽ tạo ra điều tiếng không tốt. Quan viên lưu luyến nơi bướm hoa, vì thế mới không làm như vậy. Nhưng mà Bình Khang Lý ngoài mở thanh lâu ra, chưa từng làm kinh doanh. Căn cứ vào chế độ của triều đình, Bình Khang Lý không thể mở chợ. Có điều trong này cũng có điều khó nói, dù sao thì triều đình cũng chưa từng nói rõ. Vì thế muốn trị tội ngươi, chỉ sợ là không ổn.
.Nói xong ông ta hướng về Lý Trị chắp tay nói: - Bệ hạ, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Hàn Nghệ tuy không có tội, nhưng nếu làm như vậy, dân chúng sẽ noi theo. Chế độ phường thị e rằng sẽ bị phá vỡ. Vi thần đề nghị không nên làm lớn chuyện này, coi như chuyện lớn hóa nhỏ. Hàn Nghệ đóng chợ ở ngõ bắc lại là được.
.Lý Trị có vẻ có chút do dự, y đương nhiên là ủng hộ Hàn Nghệ. Nhưng Cao Lữ Hành đã đâm thủng lớp cửa sổ giấy kia rồi. Như vậy không dễ để ngụy biện nữa.
.Muốn ta đóng cửa chợ, ngươi nằm mơ đi. Hàn Nghệ thấy Lý Trị vô cùng khó xử, lòng nghĩ, xem ra chỉ có thể đem liều thuốc mạnh nhất ra rồi, ha hả cười nói: - Khó trách Đại Đường ta những năm gần đây trì trệ không tiến được. Thì ra nguyên nhân là ở đây, nếu như là thế. Vậy còn lên triều sớm làm gì, lãng phí thời gian của mọi người. Tất cả đều dập theo khuôn cũ không phải là được rồi sao.
.Lời này là vô cùng to gan lớn mật. Không ít đại thần nghe vậy mà toát mồ hôi.
.Nhưng Lý Trị lại hết sức tán thành. Dường như không cảm thấy Hàn Nghệ đại nghịch bất đạo. Các ngươi đều không nói, vậy thì lên triều sớm làm gì.
.- Hỗn xược.
.Chử Toại Lương quát: - Tên Hàn Nghệ ngươi giỏi lắm. Dám ở đây ăn nói ngông cuồng. Nếu như không nghiêm khắc trừng phạt ngươi. Triều đình còn có tôn nghiêm không. Người đâu mau bắt tên đại nghịch bất đạo này cho ta.
.Lão già ngươi tuổi không nhỏ nữa mà còn hiếu thắng như vậy. Nhưng ngươi tìm đúng đối tượng rồi. Hàn Nghệ nhìn Chử Toại Lương một cái, cười ha hả nói:
.- Hữu Phó xạ đúng là quan uy thật lớn. Nếu như hai mắt ta không còn sáng, chắc có lẽ đã cho rằng ông mới là Hoàng đế. Thật không biết là ai mới đại nghịch bất đạo.
.Lời này mới thực sự là khủng khiếp.
.Quần thần đều cực kỳ hoảng sợ.
.- Ngươi
.Chử Toại Lương trong lòng chấn động, nhưng nhất thời cũng sợ không dám lên tiếng.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Hữu Phó xạ. Đây là đại điện của bệ hạ. Bệ hạ còn chưa nói gì, ông dựa vào cái gì để bắt người. Cấm quân ngoài cửa đều là do nhà ông nuôi sao? Ta thấy khó hiểu, rốt cuộc là ở đây ai mới là người định đoạt.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy, phản ứng đầu tiên là nhìn Lý Trị.
.Nhưng mà Lý Trị làm như là không nghe thấy gì, mặt không biến sắc.
.Chử Toại Lương không thể nào ngờ tới. Một câu nói như rất bình thường, lại bị Hàn Nghệ tóm lấy. Kỳ thực tình huống như này cũng thường xuất hiện. Thời kỳ Lý Thế Dân, Hầu Quân Tập Phòng Huyền Linh và trọng thần cũng thường xuyên la hét muốn bắt người trị tội. Nhưng Hàn Nghệ nói ra như vậy làm cho Chử Toại Lương có chút bối rối, lập tức hướng về Lý Trị hành lễ nói: - Bệ hạ, người nhìn thấy rồi đó. Hàn Nghệ ở trên triều đình phát ngôn bừa bãi vu cáo hãm hại trung lương. Nói ra những lời đại nghịch bất đạo. Kính xin bệ hạ trị Hàn Nghệ tội chết.
.Nếu như là Lý Thế Dân ngồi trên cũng sẽ không bởi vậy mà trách tội Chử Toại Lương. Chắc chắn sẽ trị tội Hàn Nghệ. Những lời này quả thực là quá đại nghịch bất đạo. Nhưng hiện giờ ngồi trên là Lý Trị. Hàn Nghệ nói hoàn toàn là sự thật, y đương nhiên sẽ không giúp Chử Toại Lương. Nhưng cũng không thể nói như vậy, cười nói: - Hữu Phó xạ vẫn luôn vô cùng trung thành với trẫm. Lúc nào cũng nghĩ cho trẫm. Hơn nữa còn là cố mệnh đại thần do đích thân phụ hoàng bổ nhiệm. Sao lại có thể để người khác khích bác. Hữu Phó xạ cứ yên tâm.
.Chử Toại Lương nghe được trong lòng vui vẻ, nào ngờ Lý Trị lại hướng tới Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, trẫm niệm tình ngươi lần đầu tiên vào triều, cho ngươi một cơ hội. Nếu như ngươi không nói ra được một câu có lý ra. Trẫm tuyệt không tha cho ngươi.
.Chử Toại Lương cũng không nói gì thêm, dù sao những lời trước đó của Hàn Nghệ, làm cho trong lòng ông ta vẫn còn sợ. Không dám chống đối với hoàng đế nữa. Nhưng nếu như Hàn Nghệ không nói được lý ra. Thì đương nhiên là sẽ không tha cho Hàn Nghệ.
.- Tuân mệnh.
.Hàn Nghệ liền chắp tay. Cất cao giọng nói: - Vi thần cho rằng Hộ Bộ Thượng Thư khiến vi thần đóng cửa chợ, là vì che dấu thuộc hạ dưới tay vô năng. Hai chợ lớn như vậy, sau lưng còn có triều đình ủng hộ. Lại bị một con ngõ nhỏ làm cho mất nửa dòng người. Nhưng đây chỉ là vấn đề nhỏ. Bộ hộ lúc này còn không xem kỹ lại mình. Mà lại đem tội đổ lên đầu vi thần. Như vậy làm cho vi thần không phục. Vâng, nếu như vi thần đóng cửa chợ, mọi thứ đều trở lại bình thường. Nhưng Đại Đường ta sẽ rất khó tiến bộ. Lúc nãy gián nghị đại phu nói không có vấn đề, nhưng đó lại là một vấn đề rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận