Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 371-3: Làm màu quá mức.

.Trong lòng rât buồn bực, người bị thương là ta, đa vây lai đi an ủi ngươi khac cũng là ta, rôt cuôc la thoi đơi gì chư!
.- Uhm.
.Hùng Đệ lên tiếng, nhẹ nhàng xoa.
.Dương Phi Tuyết mím môi cười, hiếu kỳ nói: - Hàn Nghệ, ta mới lân đâu thây cước pháp cua ngươi rât hay, vì sao ta đưa câu đi, ngươi lại thờ ơ, còn phải khiến Tiểu Mập cứu ngươi.
.- À?
.Hàn Nghệ lòng đang rỉ máu, Tiểu Mập đó là cứu ta sao, kia rõ ràng chính là hại ta, còn nưa, ta nói cô không thể chỉ chú ý bắt đầu và kết quả, ma xem nhẹ diên biên ra sao a! Nhưng lời này đương nhiên không thể nói ra được, bằng không thân mình bị thương, còn phải mất mặt, đây thật là tội ác tày trời, cười ha hả nói: - Ồ, mới vừa rồi ta thấy Dương cô nương, trong lòng thật là cao hứng, nhất thời không kịp phản ứng.
.Hắn vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền đến tiêng cươi nhe nhom.
.Không xong rôi! Thiếu chút nữa quên nữ nhân khôn kheo nay rôi! Hàn Nghệ lập tức quay đầu đi, nhìn nư nhân bên cạnh cao gầy không kem phân đây đa này, cười dài nói: - Mẫu Đơn nương tử, Nữ Sĩ các hôm nay khai trương, buôn bán thế nào?
.Chủ nhân của chiếc chân dài rất hấp dẫn ánh mắt kia, chính là Nguyên Mẫu Đơn hiện giờ ngôi bên cạnh Hàn Nghệ.
.Nguyên Mẫu Đơn măt mỉm cười liếc nhìn Hàn Nghệ, thấy hắn thần thái khẩn trương, cũng không đê măc cho hắn ra vẻ tinh tướng quá độ, gật đầu nói: - Cũng không tệ lắm.
.- Cũng không tệ sao?
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Điều này sao có thể, chỉ dựa vao sư trang hoang cua ta, làm sao có thể đên nôi cũng không tệ lắm, phai là rât tôt chư!
.Dương Phi Tuyết hưng phấn cười nói: - Hàn Nghệ, Mẫu Đơn tỷ đây chẳng qua là noi khiêm tốn, hiện giờ trong Nữ sĩ các thật sự là không còn chỗ ngồi, rât nhiều người.
.- Hóa ra là như vậy, thật sự là làm ta sợ muốn chết, ta đã nói rôi, chủ ý của ta làm sao có thể không thành công chư!
.- Ồ, đây đều là ngươi ra chủ ý sao? Dương Phi Tuyết hiếu kỳ nói
.Hàn Nghệ khoát tay nói: - Chớ nhăc đên, không la gi hêt, đây đều là chuyện nhỏ thôi. Ánh mắt lại liếc về phía Nguyên Mẫu Đơn, thầm nghĩ, cô tốt xấu gi cũng khen ta vài câu, để cho ta bơt xấu hổ đi.
.Trừ ngươi ra, còn có ngươi nhăc đên sao. Nguyên Mẫu Đơn từ trước đến nay dù là huynh đệ ruột cũng phải tính toan ro rang nói thẳng: - Ta cũng nhờ ngươi.
.- Khụ khụ khụ!
.Hàn Nghệ khẩn trương căt ngang lơi Nguyên Mẫu Đơn..., thầm nghĩ, nư nhân nay, tinh ra cung còn biết ro rang nha, cam kich ta vai câu, giúp ta thổi một chút, ồ không. Thổi phồng ta vài câu thi chết sao, cô không nhìn thấy ta vừa rồi chật vật cỡ nào ư, tom lai phai tim cach thoat nan thôi. Nhưng hắn vân không dám nói về cái đề tài này nữa,, dỗi không thèm để ý đến Nguyên Mẫu Đơn, hướng tới Dương Phi Tuyết hỏi: - Dương cô nương. Cô cam thây ngõ Bắc ta đây thê nao?
.Dương Phi Tuyết kích động huơ tay múa chân nói: - Ngõ Bắc thật sự cực kỳ thú vị, ta chưa bao giờ nghĩ tới một ngày ta cũng có thể quang minh chính đại đi dao phô mua đồ, mới vừa rồi ta đa đi dao từng cái cửa hàng môt lươt, vơi lai ta còn đi môt vong chơ lơn Đào Bảo nữa, hì hì, thật sự là rất thú vị.
.- Thê a? Hàn Nghệ như ý hỏi: - Vậy cô mua đươc gi không? - A? Dương Phi Tuyết sửng sốt, nói: - Ta ta chỉ xem, nhưng không hê mua. Hàn Nghệ nói: - Vì sao? Chớ không phải là không co hang nao thương hang co thê lot vao măt xanh cua Dương cô nương sao?
.Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: - Ta không mang theo tiền.
.Đi dạo phố không mang theo tiền? Không thê nào. Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Vây sao? vây cũng không vội. Cô cư mượn ta một ít trươc đi là đươc rôi!
.Dương Phi Tuyết trợn to hai mắt: - Ngươi vẫn còn tiền?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Này.
.Mấy ngày nay đều là người khác chúc mừng hắn kiếm đươc nhiều tiền, còn chưa bao giờ có ngươi hỏi hăn vậy, thế cho nên hắn nhất thời cũng không biết đap như thế nào.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Phi Tuyêt, mấy ngay nay Hàn Nghệ buôn bán kiêm lời đây hơn một ngàn quan đấy, làm sao có thể không có tiền.
.- Đung vây sao?
.Dương Phi Tuyết mờ mịt chớp chớp, nói: - Vây sao Tiểu Mông nói với ta, ngươi hiện giờ thiếu tiền vô cùng, đang vay tiền chung quanh, còn nói là chính ngươi hỏi nó vay tiền.
.- Cái gì?
.Hàn Nghệ kinh ngac. Lập tức nói: - Cô sẽ không đem tiền của cô đưa ca cho tiểu Mông chư?
.Dương Phi Tuyết gật gật đầu nói: - Nhị thẩm ta bình thường cũng cho ta một ít tiền, nhưng ta lại không dùng đên, liền nhờ Tiểu Mông mang đến cho ngươi, chỉ tiếc không có bao nhiêu. Nói xong. Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, lại từ trong lòng lấy ra một khối vải trắng đem mở ra, nhưng thấy bên trong là một cây ngọc trâm trong suốt, nói:
.- Hàn Nghệ, ta hiện giờ đang ơ nha nhi ba cua ta. Trên người không có bao nhiêu tiền, cây ngọc trâm cài tóc nay hẳn là cũng có chut giá trị, ngươi câm lây luc cân gâp đi.
.Lúc nói chuyện, trong mắt lại hiện lên một chút không nơ.
.Hàn Nghệ như la chuyên gia ngọc thạch, vừa thấy ngọc trâm cài tóc nay, liền biết ngay giá cả, hơn nữa, lúc trước Dương Phi Tuyết môt minh ra đi, người không có đồng nào, đói bụng một ngày, cũng không lấy ngọc trâm cài tóc nay ra, có thể thấy được ngọc trâm cài tóc nay đối với nàng vô cung quan trong, trong lòng không khỏi cảm động, Hàn Nghệ ta tuy là một kẻ lừa đảo vô danh, không thể tưởng được có thể kêt giao vơi hồng nhan tri kỷ thiên lương như thê, ông trời coi như là đối đãi không tệ, dựa vào điểm này, ta đây một lần coi như là không uổng phí. Cười khổ nói: - Dương cô nương, cô mau cât đi thôi, ta đây không thể nhận.
.Dương Phi Tuyết cũng rất tích cực nói: - Vì sao không thể, le nao là ngươi ngại hay chô nay qua it?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên không phải, sự thật chính là cô bị Tiểu Mông lưa rôi, ta hiện giờ thiếu rất nhiều thứ, nhưng duy chỉ la không thiếu tiền, không tin cô có thể hỏi Mẫu Đơn nương tử, còn có Tiểu Mập, nhưng Tiểu Mập cũng không gạt người đấy, hơn nữa Tiểu Mông cũng chưa bao giờ lấy tiền cho ta, nhưng thật ra còn muốn vay tiên ta.
.Hùng Đệ cười ha hả nói: - Dương tỷ tỷ, Hàn đại ca hiện tại buôn bán lời rất nhiều tiền rồi, làm sao có thể thiếu tiền chư.
.Nguyên Mẫu Đơn cũng nói: - Phi Tuyêt, xem ra cô thật sự bị Tiểu Mông lưa rôi, sô tiên kiêm đươc trong một ngày của ngõ Bắc, e răng đa đủ cho thương dân chung sông hơn mười năm rồi.
.- Khụ khụ khụ, cũng không khoa trương như vậy.
.- Thật sao?
.Dương Phi Tuyết cầm ngọc trâm nhẹ nhàng run lên, khẩn trương để vào trong tay áo, trên mặt ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời trong ánh lửa nổi lên bốn phía, nói: - TênTiểu Mông nay thật sự là quá ac, lại dám gạt ta, ta sẽ không tha cho nó.
.Nhất định phải day dô nghiêm khăc! Hàn Nghệ trong lòng thầm nghĩ, nhưng hắn cũng biết, vơi cá tính của Dương Phi Tuyết, chỉ cần Dương Mông Hạo kia xuât hiên nhân lôi, thi Dương Phi Tuyết sẽ không so đo vơi gã.
.Đang lúc này, ngoài cửa đột nhiên vong tới một thanh âm âm dương quái khí.
.- Ô! Thật náo nhiệt nha!
.Chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp đứng ở cửa sân, không phải Tiêu Vô Y thi la ai.
.Nhưng mà, đưng bên nang la một vị tiểu mỹ nữ, băng tuôi Dương Phi Tuyết, so với Tiêu Vô Y thi hơi thâp, dung mạo đẹp đẽ, mặt mày như vẽ, môi hồng răng trắng, hai má bên cạnh rơi xuống hai sợi tóc đen, tuy nhiên thần thái lại tương phan Dương Phi Tuyết, Dương Phi Tuyết khờ khạo ngây ngô, toàn thân la hơi thở bồng bột va tinh thần phấn chấn cua thiếu nữ, nhất là nu cươi tươi rang rơ hôn nhiên, vô cùng mê người. Mà nư nhân nay, đang mặc một bô váy trắng, hai đầu lông mày lộ ra một cỗ tuổi tác đau thương không phù với độ tuổi.
.- Hồng Lăng?
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc hô lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận