Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1405.2: Không có ngươi thì không được.

.Hai người bọn họ chọn đến ngay lúc này, đương nhiên không phải đến để ăn trực, bọn họ chính là dự đoán được lúc này chắc là sẽ không có người đến, bởi vậy đến lúc này, khó tránh khỏi có chút hiềm nghi đến ăn trực. Hai người vào đến bên trong, Lý Thuần Phong nhìn xung quanh một chút, cười nói: - Tiêu lão huynh của ta không ở nhà sao?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - À, cha vợ ta đột nhiên nhớ ra là đã hẹn đại sư Huyền Trang nghiên cứu và thảo luận kinh Phật, sáng sớm đã ra ngoài rồi.
.Đột nhiên nhớ ra?
.Lý Thuần Phong và Diêm Lập Bản liếc nhìn nhau một cái, đều cười mà không nói.
.Sau khi an tọa, Hàn Nghệ lập tức sai người mang thức ăn lên.
.Đầu tiên Hàn Nghệ bưng ly hướng tới Lý Thuần Phong nói: - Đa tạ Lý Thái sử đặt tên cho tiểu nhi, tại hạ vô cùng cảm kích.
.Lý Thuần Phong cũng bưng ly lên, nói: - Thuận tiện mà thôi, hà tất phải khách sáo.
.Sau khi hai người uống xong, Hàn Nghệ lại uống với Diêm Lập Bản một ly.
.Diêm Lập Bản cười nói:
.- Hàn Thị lang thật sự là người hiền ắt sẽ gặp lành a!
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Sợ nhất là nghe thấy câu này, nếu chẳng may ông trời không giúp đỡ, vậy thì hỏng bét rồi.
.Diêm Lập Bản nghe vậy không khỏi cười ha ha.
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Không biết dạo này nhị vị có khỏe không?
.Lý Thuần Phong nói: - Chúng ta vẫn vậy thôi, chỉ là sau khi ngươi đi, rất nhiều chuyện chúng ta đều không có manh mối, nhất là Hiền giả lục viện, mấy viện sĩ cửu phẩm mới phong chức đã chế định ra rất nhiều tài liệu giảng dạy, nhưng chúng ta không dám quyết định, cái này còn phải đợi người đến a!
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Lý Thái sử quá khiêm nhường rồi, kỳ thật Lý Thái sử ông hoàn toàn có thể quyết định, không cần chờ ta đến quyết định.
.Lý Thuần Phong khoát tay một cái nói: - Vẫn là để ngươi tới quyết định sẽ tốt hơn, nhưng ngươi phải khẩn trương đi xem, bọn họ đều vô cùng cố gắng chế tạo sách vở, nếu không được tán thành, chỉ sợ tính tích cực của họ sẽ giảm đi rất nhiều.
.- Phải! Hai ngày nữa ta sẽ đi xem! Hàn Nghệ ngượng ngùng gật đầu, đột nhiên phát hiện một vấn đề, mình đã mời nhiều người như vậy, mục đích là để chia sẻ giúp mình một chút, nhưng thực sự quyết định thì vẫn phải do bản thân tự mình quyết định, nếu cứ như vậy, nếu mình vừa đi công tác một cái thì cái gì cũng phải dừng lại, bọn họ còn chẳng bằng Tang Mộc sao, suy nghĩ một chút, sau này phải nghĩ biện pháp tránh điểm này đi.
.Diêm Lập Bản đột nhiên nói: - À, thiếu chút nữa thì quên nói, thật ra trên phương diện luyện thép rất có tiến triển.
.Hàn Nghệ kinh hỉ nói: - Thật sao?
.Diêm Lập Bản cười ha hả nói: - Cái này vẫn là nhờ vào bộ phương pháp tinh luyện kim loại kia của ngươi.
.Đây là một chuyện đáng vui mừng, không có thép thì rất nhiều ý tưởng hay đều bị xem thành chuyện nghìn lẻ một đêm, luyện thép là vấn đề cơ bản nhất!
.Ba người cũng tùy tiện hàn huyên tán gẫu, chủ yếu chính là bàn về Hiền giả lục viện. Hiền giả lục viện là công sở ổn định nhất, bởi vì trong đó làm về nghiên cứu, không có sự tranh đoạt quyền lợi như những công sở khác.
.Sau khi ăn trưa xong, Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản cũng liền rời đi, công việc cụ thể, còn phải đợi Hàn Nghệ đến Hiền giả lục viện bàn bạc lại.
.Buổi chiều người tới càng nhiều hơn nữa, đều là từng đợt, từng đợt một, hơn nữa đều không đợi chờ gì mà trực tiếp vào cửa, mọi người sáp lại tán gẫu, dù sao cũng không phải tán gẫu chuyện cơ mật gì, nhưng cũng làm Hàn Nghệ phải choáng váng đầu óc, mãi cho đến khi chạng vạng mới chấm dứt, mệt muốn chết đi được.
.Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Nghệ sớm đã rời khỏi Tiêu phủ, đến Ngõ Bắc, Tiêu phủ này thật lòng là không ở được nữa, tuy là hắn rất muốn ở.
.Mặc dù đến Ngõ Bắc, hắn cũng lén lén lút lút, cũng không dám đi đường cái, phải đi thông đạo chuyên dụng, không cần phải nói, nếu đi đường cái, nhất định sẽ bị Tiền Đại Phương bọn họ vây quanh, mà hắn chỉ là muốn về nhà thăm bọn Tiểu Mập một chút, hiện giờ hắn đang nghỉ ngơi, không có đạo lý lại lãng phí thời gian vào phương diện công sự.
.- Tiểu Nghệ ca Tiểu Nghệ ca, huynh về rồi!
.Khi đi ngang qua cửa phụ của Kim Hành, vừa hay gặp Trà Ngũ, khiến Trà Ngũ kích động chết đi được.
.Hàn Nghệ quan sát Trà Ngũ một chút, hiện giờ Trà Ngũ sớm đã chỉnh trang bản thân rất sạch sẽ, gần như là biến thành người khác so với Trà Ngũ chạy việc vặt trước kia, cười ha hả nói: - Không tệ, không tệ, tiểu tử ngươi càng ngày càng có kiểu cách rồi!
.Trà Ngũ cười ha hả nói: - Tiểu Nghệ ca, huynh đừng chê cười ta.
.- Chê cười gì chứ! Hàn Nghệ nói: - Ta là đang khen ngươi, ngươi làm chủ quản của Phượng Phi Lâu ta, đó chính là bộ mặt của Phượng Phi Lâu ta, nếu giống một tên ăn mày thì ai còn dám đến nữa chứ! Tiếp tục duy trì.
.- Vâng vâng vâng! Trà Ngũ nghe thấy vậy vui sướng không thôi.
.Hàn Nghệ lại nói: - Đúng rồi, Tiểu Mập bọn họ có nhà không?
.Trà Ngũ nói: - Tiểu Mập sáng sớm đã cùng Tiểu Dã, Hoa Tử bọn họ ra ngoài rồi.
.Hàn Nghệ nhíu mày nói: - Tiểu tử này biết rõ là ta về rồi mà cũng không đến thăm ta.
.Trà Ngũ cười ha hả nói: - Tiểu Nghệ ca, huynh không biết đấy chứ, Tiểu Mập người ta giờ đã phát tài rồi, ngay đầu năm nay đã kiếm được mặt bằng lớn nhất của chợ Tây rồi, giờ rất bận.
.- Hả! Tên béo này làm gì? Hàn Nghệ kinh hô.
.Trà Ngũ đang định mở miệng, một người từ trong Kim Hành đi ra, chính là Thẩm Quý, ông ta nhìn thấy Hàn Nghệ thì kinh hỉ nói: - Ôi chao, Hàn tiểu ca, ngài về rồi a! Vừa vừa hay, bên trong hình như có người tìm ngài.
.Hàn Nghệ sửng sốt nói: - Ai?
.Thẩm Quý lắc đầu nói:
.- Ta không biết, giờ Tang Mộc đang nói chuyện với người đó.
.- Không biết? Trong lòng Hàn Nghệ tò mò, lại quay sang Trà Ngũ nói: - Lát nữa ta sẽ tới tìm ngươi. Nói rồi hắn liền vào Kim Hành.
.Người của Kim Hành vừa thấy Hàn Nghệ đến đều vui vẻ không thôi, nhất nhất thi lễ vấn an Hàn Nghệ, bởi vì thiếu nữ chiếm đa số nên Hàn Nghệ cũng cười vẫy tay chào hỏi với các nàng, hơn nữa còn tuyên bố chiều nay mời khách ăn bữa tiệc lớn, lại khiến cho mọi người kích động không thôi, lão đại đúng là lão đại, lão đại không có ở đây, tên Tang Mộc keo kiệt kia vốn không có khái niệm mời khách, rất lâu rồi chưa được ăn bữa tiệc lớn nào.
.Vậy nhưng, tiếng hoan hô của các nàng cũng đã quấy nhiễu tới Tang Mộc ở phòng tiếp khách quý.
.- Ân công!
.Tang Mộc nhìn thấy Hàn Nghệ liền khẩn trương thi lễ.
.Đối với Tang Mộc, Hàn Nghệ chỉ có sự hài lòng, cười gật đầu nói: - Nghe nói có người tìm ta.
.Tang Mộc sửng sốt nói: - À, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần ân công người đích thân ra mặt.
.Hàn Nghệ nghe thấy vậy càng thêm tò mò nói:
.- Rốt cuộc là ai vậy?
.Tang Mộc nói: - Chỉ là một nông phu ở ngoại ô.
.- Nông phu?
.- Ông ta cầm một thứ đến, nói muốn bán cho chúng ta.
.- Cái gì vậy?
.- Nói là tranh vẽ có thể thuận tiện cho việc học ghép vần, cụ thể ta cũng không hiểu lắm.
.- Ghép vần? Hàn Nghệ càng nghe càng tò mò nói: - Đi. Vào trong xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận