Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 365.1: Một án chưa kết, lại sinh một án

.Hàn Nghệ nói rất phong khinh vân đạm, nhưng bốn người trong lao đều chấn động, cùng nhìn tiểu ca trẻ tuổi trước mặt này, ánh mắt không yên dần dần bị sự sợ hãi thay thế.
.Người lớn tuổi kia yếu ớt nói: - Không biết Giám sát Ngự Sử cớ gì nói ra lời ấy?
.- Vì sao ta nói như thế thế, các ngươi lại không biết sao?
.Hàn Nghệ ha hả cười, nói: - Ngươi xem tay ngươi một chút, mặc dù có vết chai, nhưng mu bàn tay tuyệt không thô ráp, không giống như tay của người nghèo, ta xem ngươi hẳn là một vị thợ chạm, lại xem mặt các ngươi, mỗi người đều là sắc mặt hồng nhuận, trong trắng lộ hồng, sắc mặt của ta còn không đẹp bằng các ngươi a, tính toán ngày tháng một chút, thì Trần Thạc Chân tạo phản đã là chuyện của hơn một năm trước rồi, nếu đây là lần đầu tiên các ngươi gây ra, như vậy nói cách khác các ngươi lang thang vất vưởng suốt một năm. Người ta chạy nạn, các ngươi cũng chạy nạn, vì sao khác biệt lớn như vậy, ta thấy các ngươi là đang đi du lịch đi. Còn nữa, phương án giúp đỡ người nghèo của ta mới đi ra được bao lâu, mà các ngươi đã có thể lợi dụng điểm này đi lừa gạt, có thể thấy các ngươi đều là một vài cao thủ a.
.Bốn người nghe vậy theo bản năng đều rụt rụt tay lại.
.Hàn Nghệ nói: - Đừng rụt, có một số việc có thể lừa được, nhưng có một số lại sẽ không gạt người được đấy.
.Người trung niên lơn tuôi kia khóc lóc kể lể nói: - Tiểu nhân không biết Giám sát Ngự Sử vì sao nói như vậy, nhưng chúng ta thật sự biết sai lầm rồi, chúng ta nguyện ý nhận phạt, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của tiểu nhân, là tiểu nhân khiến Giám sát Ngự Sử hổ thẹn, tiểu nhân tội không thể tha.
.- Không cần vọng tưởng giải thích bất kỳ một chuyện nào cả, các ngươi quả nhiên là cẩn tuân quy tắc nghề nghề nghiệp nha.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Hiện giờ tang vật cũng đã lấy được, nếu như là người bình thường, đều đã quỳ xuống đất khóc cầu xin tha thứ, nhưng kỳ thật như vậy rất khó chiếm được sự thông cảm, tương phản, dũng cảm thừa nhận sai lầm, dũng cảm gánh vác hậu quả, sau đó từ trong lời khai có thực có giả kia để giành được sự thông cảm, tỷ như, nói người nhà của mình đều bị phản quân sát hại rồi, đây mới là cách làm sáng suốt nhất. Nhưng lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt. Lời khai của các ngươi quá mức hoàn mỹ, nhưng vấn đề là trên đời này không hề có sự hoàn mỹ tồn tại, một phạm nhân lặp đi lặp lại nhiều lần gây án, làm sao có thể ở lúc vừa mới bị bắt được, đã lập tức thừa nhận tất cả hành vi phạm tội, hơn nữa còn biểu hiện lãnh tĩnh như vậy, có thể thấy các ngươi căn bản chính là đang gạt người để lấy sự thông cảm, hơn nữa trước đó đã nghĩ xong lời khai hết rồi.
.Nói xong, hắn lại nói: - Ngược lại khoan hãy nói. Thiếu chút nữa đã cho các ngươi qua cửa rồi, Tiết Huyện lệnh suýt nữa đã cho các ngươi về Vụ Châu rồi.
.Bốn người nghe vậy trong đôi mắt hiện lên dị sắc.
.Hàn Nghệ cười dài nói: - Có phải cảm thấy rất vui vẻ hay không, nhưng rất đáng tiếc, việc này đã đụng chạm đến danh dự của Phượng Phi Lâu ta, vì vậy Tiết Huyện lệnh còn phải suy xét cảm thụ của ta, thu hồi tâm lý may mắn kia của các ngươi lại, lần này các ngươi gặp hạn rồi.
.Kỳ thật một chiêu này của bọn họ, Hàn Nghệ đã chơi chán rồi, lúc trước hắn không phải là bằng vào một chiêu này, mà lừa dối Dương Phi Tuyết đến không biết Đông Nam Tây Bắc sao. Nhưng hắn bất đồng chính là, lúc ấy trong nhà hắn quả thật có phiền toái, điều này rất dễ dàng là có thể tra ra được, nếu như không có, vậy hắn chắc chắn sẽ không áp dụng loại thủ đoạn này.
.Nam nhân trung niên kia khẽ cắn môi, nói: - Ta hiểu được, đây đều là ngươi an bài, là ngươi cố ý dẫn chúng ta mắc mưu.
.- Hiện tại kịp phản ứng rồi, tuy rằng chậm, nhưng chứng minh đầu óc ngươi cũng không kém a!
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười. Nói: - Nhưng người thông minh thường thường sẽ bị thông minh hại, các ngươi thật sự là quá tham rồi. Kỳ thật cách lừa này của các ngươi, không hề thích hợp ở cùng một chỗ, lại liên tục sử dụng hai lần. Nhưng máy dệt vải của ta mới vừa vặn đi ra không có bao lâu. Cách Trường An quá xa thì dân chúng cũng không biết, như vậy sẽ rất khó mắc mưu, chỉ có thể đi lừa gạt ở cảnh nội Kinh kỳ. Ta phỏng chừng các ngươi nguyên bản cũng chỉ muốn mò được một số, chỉ có điều về sau lại nhìn thấy quan phủ cùng Phượng Phi Lâu ta đều đối với án này im miệng không nói, ý đồ dàn xếp ổn thoả, lập tức lại nghe đến chuyện ta làm tới Giám sát Ngự Sử. Thông minh như các ngươi lập tức hiểu rõ động cơ của chúng ta, biết một khi việc này động tĩnh quá lớn, không chỉ sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực cho việc mua bán của ta, còn sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của ta, vì vậy mới không sợ hãi, nên đã lặp lại chiêu cũ, tính toán mò thêm một số nữa. Nhưng thật không ngờ, hết thảy đây đều là biểu hiện giả dối, mục đích đúng là câu dẫn các ngươi mắc mưu.
.- Ngươi cái tên nông dân này!
.Người trẻ tuổi kìm nén không nổi trước, giận không kềm được muốn xông lên.
.Hàn Nghệ đương nhiên không sợ, dù sao còn cách một cái cửa lao đấy, cười dài nói: - Nhìn xem, lúc này mới là cảm xúc nên có của một người, ồ, cái này gọi là nhớn nhác.
.Người trẻ tuổi còn muốn nói thêm nữa, nhưng lại bị người lơn tuôi kia ngăn lại, gã lại hướng tới Hàn Nghệ nói:
.- Thủ đoạn của các hạ cao minh, Đàm Mỗ Nhân ta xem như đa gặp phải hạn. Tuy nhiên chúng ta cũng chỉ là lừa chút tiền tài mà thôi, ngươi cũng đừng ức hiếp chúng ta không hiểu pháp, ấn theo luật Đường mà nói, tối đa cũng chỉ là sung quân hai nghìn dặm, ngươi cũng không nên nghĩ đến chuyện lấy công mưu tư.
.Hàn Nghệ lắc đầu cười nói: - Nếu các ngươi chỉ là đi lừa gạt ấy mà, lại đáng giá để ta tới nơi này cùng các ngươi tán gẫu sao?
.Nay lơn tuôi cau mày nói: - Chỉ giáo cho?
.Hàn Nghệ trầm mặc một chút, đột nhiên như cười như không nói: - Nếu để cho triều đình biết các ngươi chính là dư nghiệt của Trần Thạc Chân, nói vậy các ngươi còn sẽ chỉ là sung quân hai nghìn dặm sao?
.- Ngươi nói bậy.
.Người trẻ tuổi gấp giọng quát.
.Mà hai người còn lại đều lộ ra vẻ sợ hãi, duy chỉ có người lơn tuôi nay còn vẫn duy trì bình tĩnh, nói: - Lão Tứ, ngươi bình tĩnh một chút, chớ mắc mưu hắn.
.Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một chút hào quang khác thường, nói: - Tiếp tục a, tốt nhất là biến thành toàn thành đều biết, ta thì không sao cả.
.Người lơn tuôi hừ nói: - Ngươi dựa vào cái gì nói chúng ta là dư nghiệt của Trần Thạc Chân.
.Hàn Nghệ nói: - Tin tưởng khi các ngươi tiến hành lừa gạt, hẳn là đã điều tra qua lai lịch của ta, ta tên là Hàn Nghệ, Hàn Nghệ của Mai thôn Dương Châu, lúc trước kia Trần Thạc Chân đã bại ở trong tay ta, hừ, ở tại lúc kia ta đã gặp qua các ngươi.
.Một tên mũi tỏi trong đó vội vàng nói: - Ngươi thối lắm, chúng ta căn bản không hề đi qua Dương Châu, chúng ta luôn luôn ở
.- Lão Tam.
.Người lớn tuổi lại lần nữa quát bảo ngưng lại.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi cũng đừng chỉ ở đây ngăn cản bọn họ, hiện giờ còn che giấu được sao? Chỉ cần ta đem việc này báo cho Tiết Huyện lệnh biết, công lao lớn như vậy, cho dù ông ta dùng hết tất cả hình phạt, cũng phải làm cho các ngươi mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận