Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 987.2: Nông khởi địa dũng

.Thôi Tập Nhận cười cười.
.Vương Huyền Đạo nói: - Không phải là Thôi huyh biết tại sao Hàn Nghệ dám làm như vậy chứ?
.Thôi Tập Nhận nói: - Có thể đoán được một chút, nhưng cũng không chắc chắn. Điều ta tò mò là, hắn tuyển nhiều người như vậy, chỉ riêng tiền công mỗi tháng đã lên đến hơn ngàn quan rồi, chuyện này nghe thật là giật mình.
.Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: - Thôi huynh có điều không biết đó thôi, việc buôn bán của Hàn Nghệ cả Đại Đường chỉ có một mình hắn, hắn không sợ hàng hóa của hắn không bán được, làm ra càng nhiều thì hắn càng kiếm được tiền, chỉ ngàn quan thôi, đúng là không đáng nhắc đến.
.- Thì ra là thế!
.Thôi Tập Nhận gật gật đầu, lại nói: - Tự Do Chi Mỹ của ngươi cũng có thể đi theo sau tuyển ít người.
.Trịnh Thiện Hành cười ngượng, nói:
.- Tự Do Chi Mỹ của ta đã sắp hai ngàn người rồi, Trường An thì không cần người nữa, bây giờ đang tuyển người ở Lạc Dương.
.Thôi Tập Nhận kinh ngạc nói: - Cái cái gì? Đã hai ngàn người rồi sao?
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: - Người mà Tự Do Chi Mỹ cần đều là phụ nữ, hơn nữa ta lại tuyển người từ gia đình nghèo, vì vậy cũng không có ai chú ý.
.Y không giống Hàn Nghệ, tuyển dụng là tuyển dụng, y coi tuyển dụng là đang làm từ thiện, thấy nhà ai không có cơm ăn thì tuyển đến Tự Do Chi Mỹ làm việc, cứ như vậy, hai ba năm nay số người đã sắp vượt quá hai ngàn rồi.
.Thôi Tập Nhận nói: - Vậy một tháng ngươi cũng phải trả rất nhiều tiền công, Tự Do Chi Mỹ này của ngươi kiếm được tiền như vậy?
.Trịnh Thiện Hành trầm ngâm một lát, nói: - Không giấu ngươi, thật ra mới đầu Hàn Nghệ đã từng nói với ta, chỉ cần qua được một năm đầu tiên thì sau này sẽ càng ngày càng kiếm nhiều tiền, nhưng trước lúc đó, ta vẫn hết sức bảo thủ, kết quả lại là như hắn dự đoán. Bình thường người ta làm một bộ y phục phí tổn nhiều, giá tiền cũng cao, y phục của Tự Do Chi Mỹ ta thì rẻ hơn của bọn họ tự làm, lại còn đẹp hơn, bởi vậy hiện nay các đạt quan hiển quý trong thành Trường An đều không tự làm y phục, mà đến Tự Do Chi Mỹ mua y phục, thậm chí còn bỏ tiền đặt hàng Tự Do Chi Mỹ làm.
.Thôi Tập Nhận cau mày nói: - Vậy một năm ngươi kiếm được bao nhiêu tiền?
.Vương Huyền Đạo khẽ cười nói: - Thôi huynh, đây là chuyện riêng của Trịnh huynh, sao ngươi hỏi thẳng thừng vậy.
.- Hả? Đúng đúng đúng, xin lỗi, xin lỗi! Thôi Tập Nhận vỗ vỗ trán nói.
.Trịnh Thiện Hành cười cười cũng không lên tiếng, quân tử chi giao này nhạt như nước.
.Từ Ân Tự.
.- Phương trượng, phương trượng! Không xong rồi, hơn tám mươi tá điền ở Thủy Thôn dưới thành đông của chúng ta đã đến Phượng Phi Lâu rồi, ngoài ra, còn có hơn hai mươi đệ tử như Tịnh Hưu cũng chạy đến Phượng Phi Lâu rồi.
.- Cái cái gì? Á!
.- Phương trượng! Phương trượng! Ai ôi, phương trượng ngất rồi, chúng ta phải làm sao a!
.- Đến nhị sư phụ đi!
.- Nhị sư phụ đang bế quan, bất cứ ai cũng không gặp.
.- Ai ôi! Chuyện này phải làm sao mới được a!
.Kim Hành.
.- Ông đến gửi tiền, hay là đến vay tiền?
.- Là đến vay tiền, người của Phượng Phi Lâu nói cầm cái này là có thể đến chỗ các người vay tiền.
.- Đúng vậy, đúng vậy, mời bên này.
.- Các ngươi thực sự chỉ thu hai văn tiền lãi?
.- Đúng vậy, trên khế ước này viết rất rõ ràng, tiền lãi sẽ trừ trực tiếp từ tiền công của các ông, các ông hoàn toàn không cần phải lo lắng.
.- Không biết chữ.
.- Vậy cũng không sao, khế ước đã đăng trên Đại Đường nhật báo rồi, đều là giống nhau, nếu như không giống thì trách nhiệm là ở chúng ta, ông chỉ cần điền thêm tên của mình và khoản vay bao nhiêu, cùng với thông tin cá nhân lên khế ước là được, nếu ông không biết chữ, chúng ta sẽ tìm người công chứng viết giúp ông, việc này xin ông yên tâm, Kim Hành chúng ta có hợp tác với hoàng hậu, không dám làm loạn, nếu làm hỏng danh tiếng của hoàng hậu, tội danh này chúng ta không gánh nổi a!
.- Ồ, vậy vậy được, ta tin tưởng Hàn tiểu ca.
.Khuất gia thành nam.
.- Lão gia, đây là số tiền ta nợ ông, năm sau ta sẽ không thuê đất của ông nữa.
.Chỉ thấy một nam tử chất phác chừng ba mươi tuổi đưa một túi tiền cho Khuất Bản Thiện.
.Khuất Bản Thiện đang trong cơn giận dữ, trừng mắt nhìn hán tử kia nói: - Hừ! Ngươi nói trả là trả, đúng là buồn cười, ngoan ngoãn quay về trồng trọt.
.Hán tử kia mặt hơi biến sắc, kích động nói: - Ông không chịu phải không, không chịu thì ta báo với quan thự.
.Khuất Bản Thiện cười lạnh nói: - Ngươi có bản lĩnh thì đi báo a! Lão tử còn sợ một tên tiện nông nhà ngươi sao, nếu ngươi còn dám lắm mồm nữa, lão tử sẽ chặt gãy chân của ngươi.
.Hán tử kia hừ nói: - Được! Ngươi đợi xem, dù sao thì cũng có Hàn tiểu ca làm chủ cho chúng ta, hôm nay ta phải đi bằng bất cứ giá nào.
.Khuất Bản Thiện nghe vậy nhướn lông mày lên, trong lòng vừa sợ vừa giận, nói: - Đợi chút, được, ngươi muốn đi phải không, ta cũng không giữ ngươi nữa, có bản lĩnh thì đừng quay lại.
.Hiện tại Hàn Nghệ đã là Tể tướng, chức này quá khủng khiếp rồi, lỡ như hắn gây áp lực cho nha môn thì đúng là không thể nói chắc được, thật ra nha môn nghe đến tên tuổi của Hàn Nghệ, phỏng chừng cũng không dám bao che.
.Chỉ trong một ngày, Hàn Nghệ đã moi đi hơn một ngàn người, hơn bảy trăm hộ của một loạt địa chủ can dự vào chuyện rút tiền Kim Hành như Từ Ân Tự, Đại Hưng Thiện Tự, Lý gia thành bắc, Khuất gia thành nam, Lưu gia Tần Lĩnh, Trương gia thành tây, Hàn Nghệ đã đưa tráng đinh đi thì người ta cũng sẽ không thuê đất nữa.
.Hơn nữa địa điểm tuyển dụng này ở ngay gần khu vực thôn làng mà tá điền bọn họ sinh sống, thôn dân của các thôn làng khác muốn phỏng vấn đều phải chạy qua, bọn họ nhất định là được gặp đầu tiên.
.Tuy nói triều Đường có chế độ nô tỳ, nhưng thật ra nguồn nô tỳ vô cùng ít, hoặc chính là phạm nhân cùng với gia quyến, hoặc chính là tù binh, còn lại chỉ là người nước ngoài bị bán đến Đại Đường, ví dụ như Tân La (một nước phong kiến của Hàn Quốc hiện nay). Đây cũng là lý do tại sao hậu thế không coi triều Đường là xã hội nô lệ, chính là vì nô tỳ quá ít, không thể hình thành một gia cấp, đặc biệt là thời kỳ đầu Đường, vì thời kỳ đầu Đường luôn đánh trận ngay từ lúc mới đầu, nông dân cũng đều là lính, đánh trận thì có ruộng đất, không cần phải làm nô tỳ.
.Thời kỳ Trinh Quán sau này mưa thuận gió hòa, ai cũng có ruộng đất, thử hỏi ai muốn làm nô tỳ.
.Nô tỳ trong nhà đại địa chủ không thể thỏa mãn việc sản xuất, như vậy thì tá điền liền thuận lý thành chương mà xuất hiện.
.Bởi vậy tá điền mới là đối tượng bóc lột chủ yếu của địa chủ, rất nhiều tá điền trong nhà có đất đai nhưng chỉ là rất ít, chỉ có thể thuê đất từ địa chủ để trồng trọt.
.Thời Ngụy Tấn nam bắc triều, tá điền nấp bóng cường hào địa chủ, được liệt vào địa chủ gia tịch, tá điền muốn được tự do thì nhất định phải trải qua thủ tục như phóng miễn và tự chuộc thân. Nhưng ở triều Đường, Lý Thế Dân tiếp thu bài học từ sự diệt vong của triều Tùy, tiến hành tư duy nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, hơn nữa lúc đó nhân khẩu lại tương đối ít, nếu đều để cho quý tộc lấy hết đi thì Lý Thế Dân còn con dân gì nữa, huống hồ lúc đó Lý Thế Dân vẫn luôn đả kích quý tộc, bởi vậy liệt tá điền vào hộ tịch, giành được địa vị trong quốc gia phong kiến, hoặc là ngươi là nô tỳ, hoặc là lương dân. Từ đây quan hệ nương tựa giữa tá điền và địa chủ dần dần nới lỏng, bọn họ từng bước giành được lối đi nhất định, tự do thuê ruộng và trả ruộng.
.Đây chính là lỗ hổng để Hàn Nghệ chui vào.
.Ở trong xã hội không phải nô lệ, nếu tá điền đi theo giai cấp công thương thì đó là một sự đả kích cực lớn đối với địa chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận