Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 547: Cây mọc thành rừng

.Nguyên Mẫu Đơn dáng người cực kỳ cao gầy, đứng ở trên lầu, lại một thân tuyết trắng, có vẻ cao quý vô cùng.
.Không hổ là nữ nhân nổi danh cùng lão bà của ta, quả nhiên bộ dạng giống như hoa vậy, đáng tiếc ta không bẻ hoa đã bao nhiêu năm rồi.
.Hàn Nghệ cười nhẹ nhàng lắc đầu. Vừa vặn Nguyên Mẫu Đơn cũng phát hiện Hàn Nghệ dưới lầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
.Hàn Nghệ chỉ chỉ nàng, sau đó chỉ chỉ xuống.
.Nguyên Mẫu Đơn trực tiếp xoay đầu lệch qua một bên.
.Kiêu như vậy!
.Hàn Nghệ khinh thường bĩu bĩu môi, sau đó nghênh ngang đẩy cửa sau, đi tới.
.Người ta một quả phụ, ngươi bảo người ta xuống dưới với ngươi ở trên đường cái nói chuyện phiếm, ngươi còn trách người ta kiêu? Thật sự là một chút phong độ cũng không có.
.Đợi cho Hàn Nghệ lên đến trên lầu, Nguyên Mẫu Đơn mới vừa rồi còn đứng ở trên ban công, lúc này đã ngồi trên một cái ghế ở trung gian.
.Hàn Nghệ nhìn chung quanh một chút, nói: - Hôm nay lại không phải ngày Nữ nhân, sao cô lại tới đây?
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ hớp một ngụm nước trà lạnh, nói: - Xem chút.
.- Đơn giản rõ ràng, nói rất hay! Hàn Nghệ bật cười ha hả, sau đó da mặt dày ngồi xuống, bởi vì hắn biết Nguyên Mẫu Đơn sẽ không thèm mời hắn ngồi xuống, nhìn Nguyên Mẫu Đơn, đột nhiên nói:
.- Cô.
.Nguyên Mẫu Đơn giành nói: - Mời ngươi thu hồi bản lĩnh xem mặt đo tâm kia của ngươi, hôm nay tâm tình ta đích xác không tốt lắm.
.- Vậy sao? Ha hả, tâm tình không tốt, vậy thì tốt quá a!
.- Hử?
.Nguyên Mẫu Đơn giương mắt nhìn về phía hắn.
.Hàn Nghệ vội nói: - Ý của ta là, tâm tình không tốt, gặp được ta, đó chính là may mắn của cô, cô quên học tâm lý của ra rồi sao? Nói nghe một chút đi. Trong ánh mắt lại lộ ra một vẻ đưa chuyện rất nồng đậm, làm một kẻ lừa đảo, đối với chuyện riêng của người khác thì sẽ luôn cảm thấy hứng thú như vậy.
.- Không nói.
.Nguyên Mẫu Đơn trả lời rất dứt khoát rõ ràng.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Tâm tình không tốt, không thể cứ giấu ở trong ngực, sẽ nghẹn đấy, ồ không, sẽ xuất bệnh đó.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi có việc gì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Ta không có việc gì thì không thể tới nơi này ngồi một chút sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Vậy mời ngươi đợi lát nữa giúp ta khóa cửa lại.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Cô muốn làm gì đây?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ta phải đi về rồi.
.- Đợi một chút.
.Hàn Nghệ vội vàng vươn tay ngăn nàng lại, nói thầm một câu.- Thật sự là không có tinh thần nói chuyện phiếm. Lại nói: - Ngược lại cũng có chút việc muốn nói với cô.
.Nguyên Mẫu Đơn chuyển tới hai đạo ánh mắt hình dấu hỏi.
.Hàn Nghệ nói: - Việc ở Thái phủ bên kia đã kết thúc rồi, tòa nhà có thể trả lại cho cô rồi.
.Nói đến việc này, Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi lộ ra một chút áy náy, nói: - Kỳ thật Thái phủ này đối với Nguyên gia chúng ta mà nói, không đáng giá nhắc tới, chỉ có điều.
.Nàng muốn nói lại thôi, Hàn Nghệ vội nói:
.- Ta hiểu, ta hiểu, dù sao cô chưởng quản mua bán là thuộc về gia tộc của cô, chứ cũng không phải của một mình cô, kỳ thật có thể cho ta mượn lâu như vậy, ta đã vô cùng cảm kích rồi.
.Đây ngược lại chính là một câu nói thật lòng.
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu nói: - Ngươi có thể hiểu được thì không còn gì tốt hơn rồi.
.Hàn Nghệ chờ giây lát, nói: - Không còn gì nữa rồi?
.Nguyên Mẫu Đơn hỏi ngược lại: - Chẳng lẽ trước đó ngươi nói đều là lời khách sáo?
.- Ách.
.Hàn Nghệ nói: - Ý của ta là, chẳng lẽ cô đối với việc tại sao ta phải mượn Thái phủ tuyệt không cảm thấy hứng thú sao?
.Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu, rất thẳng thắn nói: - Không có hứng thú.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu ta mượn để giết người phóng hỏa, cô cũng không cảm thấy hứng thú?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi giết người phóng hỏa cùng ta có quan hệ gì đâu?
.- Nhưng Thái phủ này là thuộc về Nguyên gia các ngươi nha.
.- Thì tính sao, nếu ngươi cho Nguyên gia chúng ta mượn phòng ốc để giết người phóng hỏa, vậy ta cũng không biết ngươi đã nghĩ như thế nào.
.Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên nói.
.Nguyên gia bọn họ là thế phiệt cao nhất Quan Trung, thế lực cũng không nhỏ nha. Ngươi muốn mượn nhà để giết người phóng hỏa, ngươi chạy tới mượn Nguyên gia, ngươi cho là trốn được không? Ngươi làm thế không phải tìm đường chết à.
.Đây là một loại thể hiện thực lực tuyệt đối.
.Đơn giản mà nói, chính là ngươi không có gan này.
.Đương nhiên, Nguyên Mẫu Đơn cũng tin tưởng Hàn Nghệ sẽ không ngu xuẩn đến mức đi làm loại chuyện như thế này.
.Giết người phóng hỏa thì không dám, nhưng đảm lượng lừa gạt người thì vẫn phải có. Hàn Nghệ hung hăng vì gan của mình mà cãi lại một câu, nhưng trên mặt vẫn khó tránh khỏi lộ ra ba phần xấu hổ, bật cười ha hả nói: - Có cá tính, ta thích.
.Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Có phải bên kia xảy ra vấn đề gì hay không? Đương nhiên. Ngươi không muốn nói, vậy coi như ta không hỏi, ta cũng không muốn biết.
.- Nguyện ý! Ta đương nhiên nguyện ý! Ta cũng rất vui có người chia sẻ không thoải mái trong nội tâm của ta.
.Hàn Nghệ khẩn trương tiếp lời, cùng Nguyên Mẫu Đơn nói chuyện phiếm. Nhất định phải tận dụng mọi thứ, nói: - Kỳ thật đơn giản mà nói, toàn bộ quá trình chính là tốt đẹp, nhưng kết quả lại là thất bại thảm hại.
.- Vậy sao?
.- Ừ.
.Hàn Nghệ vô cùng thành thực gật đầu.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nếu sớm biết là như vậy, ta có thể sẽ đi xem đấy.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn nói: - Có ý tứ gì?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Thất bại của ngươi, đối với ta mà nói, có thể là một chuyện rất cao hứng.
.Hàn Nghệ nói: - Không phải đâu. Mẫu Đơn nương tử, với quan hệ của hai người chúng ta, không ngờ cô lại ở đó mà vui sướng khi người gặp họa, như vậy sẽ tổn thương lòng ta.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: - Chúng ta có quan hệ gì?
.- Ách, quan hệ ân nhân cứu mạng a! Hàn Nghệ nói.
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ngơ, khẽ vuốt cằm, có vẻ có chút xấu hổ.
.Hàn Nghệ thở dài: - Khó trách thánh nhân cũng nói, duy tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi dưỡng.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi không phải không tán thành ý tứ của những lời này sao?
.- Làm sao cô biết?
.- Ngươi ở trại huấn luyện ngang ngược như vậy, ta nghĩ rất khó có người nào không biết.
.- Từ hôm nay trở đi, ta chính là người ủng hộ những lời trung thực này, hơn nữa ta cũng không hề ngang ngược, ta vẫn luôn rất khiêm tốn được không.
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên hơi hơi nhíu hạ lông mày, nói: - Ý của ngươi là, là ta từ giữa làm khó dễ, phá hủy chuyện tốt của ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Ta không có nói như vậy, ta tuyệt đối tin tưởng cô, cho dù cô cũng không tin ta, hơn nữa còn khắp nơi bố trí phòng vệ đối với ta.
.Nguyên Mẫu Đơn trực tiếp không đê y đên nửa câu sau, nói: - Vậy là ngươi hoài nghi những người khác của Nguyên gia ta từ giữa làm khó dễ.
.- Ách ta cũng không có nói như vậy.
.Chính là ý tứ này mà. Nguyên Mẫu Đơn nói: - Vậy chuyện ngươi làm có quan hệ gì với kinh doanh không?
.Hàn Nghệ nói: - Hoàn toàn không có.
.Nguyên Mẫu Đơn quyết đoán nói: - Vậy thì không có khả năng là Nguyên gia ta làm, dù sao Nguyên gia chúng ta với ngươi không oán không cừu.
.Những lời này, Hàn Nghệ thật đúng là tin tưởng, nhưng lại càng thêm buồn bực: - Nói cách khác, nếu như là chuyện kinh doanh, thì Nguyên gia các ngươi có thể nhằm vào ta.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Cái này rất bình thường, tất cả mọi người khi buôn bán, thêm một đồng tiền rơi vào miệng túi ngươi, thì liền ít đi một đồng tiền rơi vào túi ta.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng trước mắt chúng ta vẫn là đồng bọn hợp tác a!
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Nguyên gia chúng ta kinh doanh không nhỏ, mà kinh doanh của ngươi cũng không nhỏ, mọi người chỉ là hợp tác ở một phương diện khác mà thôi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Cô nói có đạo lý, xem ra Nguyên gia các ngươi chuẩn bị động thủ với ta rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi không phải vẫn luôn có chuẩn bị sao?
.Hàn Nghệ kích động nói: - Nhưng thế này không khỏi cũng quá sớm đi à nha. Ta bây giờ căn bản không đủ để uy hiếp được Nguyên gia các ngươi nha.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ta cũng không có nói là hiện tại a!
.Hàn Nghệ buồn rầu nói: - Nhưng nếu mọi người có thể làm bằng hữu. Cần gì phải làm kẻ thù đâu.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Chỉ là cạnh tranh về mặt mua bán mà thôi, kẻ thù thì chưa nói tới.
.Ngươi ngưu, lão tử không có tư cách làm địch nhân của các ngươi. Hàn Nghệ nói: - Nhưng gút mắc về vấn đề tiền vàng, thường thường chính là khởi đầu của ân oán.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Hiện giờ Nguyên gia chúng ta vẫn luôn được phân chia rất rõ ràng đấy, nếu không tin, hiện tại ngươi có thể đi Nguyên gia chúng ta làm khách, chúng ta nhất định sẽ vô cùng hoan nghênh ngươi, kỳ thật vài thúc thúc bá bá của ta đều vô cùng khâm phục một ít thủ đoạn của ngươi ở trong phương diện buôn bán, cũng muốn cùng ngươi nói chuyện. Tuy nhiên ngươi muốn suy nghĩ như vậy, ta cũng không có cách nào.
.Lão tử đây không rộng lượng bằng cô, nhưng khí lượng thì vẫn không có trở ngại. Đến đây đi, ta cũng muốn thử xem nội tình Nguyên gia các cô. Hàn Nghệ thở dài:
.- Người nổi bật thì dễ bị ghét a!
.Nguyên Mẫu Đơn không phủ nhận, cũng không thừa nhận, quay lại chính đề nói: - Nếu ngươi tìm đến ta, là bởi vì chuyện này mà nói, ta có thể giúp ngươi đi dò tra, nhưng ta dám cam đoan, chỉ cần việc này không thương hại đến ích lợi của Nguyên gia ta, như vậy việc này nhất định không có liên quan gì đến Nguyên gia chúng ta.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Tiếp theo không phải cô muốn cáo từ chứ.
.Nguyên Mẫu Đơn cười, lại mấp máy môi, nói: - Đúng đấy.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy cùng nhau đi, ta không muốn giúp cô khóa cửa.
.- Mời.
.- Này, nhắc nhở cô một câu, ngay cả một chén trà cô cũng không rót cho ta, đây là dấu hiệu báo trước sẽ trở mặt sao?
.- Ngươi không nên suy nghĩ nhiều. Ta chỉ là không hề nghĩ tới ngươi sẽ ngồi lâu như vậy.
.- Lâu sao?
.- Lập tức là tới giờ cấm đi lại ban đêm rồi.
.- Cô sẽ quan tâm?
.- Sẽ không.
.- Vậy cô còn nói.
.- Ta chỉ là muốn cho ngươi vài phần mặt mũi, lần tới ta sẽ không nói như vậy nữa.
.- Không không không, cô vẫn hãy nói như vậy đi.
.- Cáo từ!
.- Không tiễn!
.Hàn Nghệ nhìn khuôn người đầy đặn hai chân thon dài kia, thở dài: - Thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên dụ kỳ tâm chí, loạn kỳ bản tính, ngạ kỳ cân cốt, lao kỳ thể phu, tăng ích kỳ sở bất năng. Lời của Thánh nhân nói, dùng để tự mình an ủi, thật đúng là không tệ, xem ra ta cũng phải đi mua hai quyển thánh nhân thư để đọc, không biết đầu năm nay làm sao mới có thể mua được Kim Bình Mai đây.
.Lúc chạng vạng tối, chỉ thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào trước cửa cung, đợi sau khi xe ngựa dừng lại, nha hoàn cùng đi hướng về trong xe ngựa nói: - Phu nhân, tới rồi.
.Chỉ thấy màn xe xốc lên đến, một vị phu nhân thùy mị thướt tha từ bên trong xe đi ra, được nha hoàn nâng xuống, xuống khỏi xe ngựa, bà ngửa mặt mắt nhìn cửa cung, không khỏi sâu kín thở dài.
.Vị phu nhân này đúng là mẹ của Võ Mị Nương, Dương thị.
.Bà mới vừa từ phủ Thái úy trở về, đây đã là lần thứ ba bà tiến đến du thuyết rồi, nhưng không khó nhìn ra, bà vẫn bị thất bại, lần này thất bại, cũng hoàn toàn làm cho bà cảm thấy có chút tuyệt vọng, tuy rằng Trưởng Tôn Vô Kỵ đối với bà trước sau vẫn lấy lễ đối đãi, nhưng trước sau vẫn không chịu gật đầu, mặc cho bà nói như thế nào, đều cũng không mở miệng, hiện tại bà cũng không biết nên làm như thế nào để đối mặt với con gái của mình.
.- Dương hiền muội?
.Chợt nghe được bên cạnh có một người hô.
.Dương thị ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xa cách đó vài bước một lão giả hơn sáu mươi tuổi đang đứng, mặc quan phục, không quá chắc chắn nói: - Diên Tộc hiền huynh.
.Lão giả này đúng là Hứa Kính Tông, Diên Tộc là tên chữ của ông ta, mà vì phụ thân của ông ta Hứa Thiện Tâm và phụ thân của Dương thị Dương Đạt, ở triều Tùy là thần cùng triều, hai nhà cũng có qua lại, chẳng qua Dương thị dù sao cũng là nữ nhân, rất ít xuất đầu lộ diện, sợ là đã vài năm không gặp Hứa Kính Tông rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận