Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1056.2: Buổi lễ tốt nghiệp (Hạ)

.- Rất tốt!
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Đem lệnh bài nhận được tặng cho trưởng bối của các ngươi, ta tin rằng đây là lễ vật quý giá nhất mà họ từng nhận được trong đời.
.Nói xong, hắn liền lui sang một bên.
.Một giáo quan cầm một bản danh sách bắt đầu báo danh, cứ người nào được điểm danh là đều bước ra, giáo quan sẽ lấy lệnh bài của bọn họ phân phát cho bọn họ.
.Tất cả các cảnh sát hoàng gia đều ngầm hiểu ý nhau, ánh mắt nhìn chăm chú vào vinh diệu tường, chỉ là so với lúc đầu, lần này là chỉnh tề ngay ngắn, trong mắt không còn là nỗi sợ hãi nữa, mà là hưng phấn.
.Đột nhiên, tiếng nhạc vang lên.
.Vi Phương bất giác hơi run tay, suýt nữa đã bị treo lệnh.
.Lúc đầu tiếng nhạc này quá khủng khiếp, nhưng lần này không còn là nhạc buồn nữa, mà là lễ nhạc trang trọng, bầu không khí hoàn toàn khác nhau.
.Trình Giảo Kim cười xấu xa he he nói: - Hàn Nghệ, ngươi đổi nhạc rồi, lão phu nhớ lúc trước không phải giai điệu này a!
.Hàn Nghệ cười mà không nói, dù sao thì nhân gian bất sách, Hứa Kính Tông bọn họ đã sắp khóc rồi.
.- Ha ha!
.Đa số người hiểu được đều cười, cảnh sát hoàng gia sắp không nhịn cười được nữa.
.Bản thân Lý Trị cũng không nhịn nổi bật cười ha ha, Võ Mị Nương biết, lúc đó nàng ta không tận mắt nhìn thấy, bây giờ nhìn thấy vinh diệu tường, hoàn toàn có thể tưởng tượng được cảnh tượng hôm đó, trong lòng sợ hãi.
.Nhưng rất nhiều nữ nhân đều không hiểu câu chuyện trong này, hỏi han lẫn nhau, không hỏi còn được, vừa hỏi là ngây ra như phỗng, sau đó đều che miệng bật cười, càng thêm tò mò về trại huấn luyện hoàng gia này.
.Đồng thời, cảnh sát hoàng gia cũng lần lượt thay vinh diệu bên trên xuống, treo tên của mình lên trên, sau khi toàn bộ đã thay xong, bọn họ lại tự tay giao tấm lệnh bài vào tay trưởng bối của mình.
.Cảnh tượng hết sức ấm áp.
.Các phụ huynh như Uất Trì Kính Đức bọn họ cầm lệnh bài, lại không kìm nổi mà rơi lệ, đây quả thực là lễ vậy khó có gì quý giá hơn, là một lần mới cũ thay đổi, nhưng là được con cháu của mình thay thế, đây là một chuyện vô cùng vui mừng.
.Hơn nữa, không ít đại thần, đại tướng quân đều bị cảnh tượng này làm cảm động, cổ đại vô cùng coi trọng hiếu đạo, tinh thần này đáng được đề xướng.
.Đợi khi đã tương đối rồi, Hàn Nghệ lại đến phía trước vinh diệu tường, nói:
.- Các vị, nghi thức của buổi lễ tốt nghiệp đến đây là chính thức kết thúc rồi. Nhưng để đáp tạ các vị có thể đến tham gia buổi lễ tốt nghiệp của học viên trại huấn luyện, bệ hạ đã chuẩn bị xong yến tiệc, chiêu đãi các vị. Chỉ là bởi số người quá đông, vì vậy về phần yến tiệc, ta đã có thay đổi một chút, ừm đơn giản thì, đó là tiệc đứng.
.- Tiệc đứng?
.Lý Trị cũng sửng sốt, nói: - Cái gì là tiệc đứng?
.Hàn Nghệ giải thích đơn giản ngắn gọn, thật ra mục đích hắn làm tiệc đứng rất đơn giản, chính là đừng quá hiển lộ chế độ sang hèn tôn ti đẳng cấp, bởi vì trại huấn luyện không có những thứ này, nếu là yến hội cung đình thì rất nhiều cảnh sát hoàng gia đều phải ngồi ở bên ngoài để ăn, nông dân không thể cùng ăn cơm với quý tộc, chắc chắn các con cháu quý tộc như Thôi Hữu Du bọn họ hy vọng ở cùng với cảnh sát hoàng gia, việc này sẽ hết sức khó sắp xếp, sắp xếp làm sao để bầu không khí này không phá tan, đơn giản là làm tiệc đứng, mọi người tự do một chút, cho dù các ngươi không đồng ý cỡ nào, cũng chỉ mất nửa ngày, dần dà là sẽ qua thôi.
.Hứa Kính Tông cuối cùng cũng không nhịn được nữa, làm sao lão ta lại không biết Hàn Nghệ đưa ra chủ ý gì, chính là muốn để quý tộc và bình dân chung bàn, nhưng lão ta vô cùng bảo vệ địa vị của mình, nói: - Từ cổ đến nay không hề có cách ăn kiểu này, thế này thành thể thống gì, yến tiệc trong cung còn thịnh đại hơn thế này, cũng không thấy ai muốn làm tiệc đứng này.
.Hứ! Hôm nay ngươi còn dám ra mặt à! Hàn Nghệ cười nói:
.- Hứa Đại học sĩ nói có lý, nhưng hôm nay là buổi lễ tốt nghiệp của cảnh sát hoàng gia, ta nhất định vẫn phải lấy họ làm chính.
.Hứa Kính Tông nói: - Điều này không có gì đáng trách, nhưng điều này có quan hệ gì tới tiệc đứng của ngươi?
.Hàn Nghệ cười nói: - Quan hệ lớn chứ, nếu như là yến hội truyền thống, điều đầu tiên, nam nữ nhất định phải tách ra, nhưng rất nhiều nữ nhân ngồi ở đây đều là mẫu thân, cô cô, tỷ tỷ của học viên, ta tin là họ đều hy vọng cùng con cháu của mình chúc mừng một phen, mọi người ở cùng nhau, cùng hưởng niềm vui này, bởi vậy ta không mong chia tách cả nhà họ, điểm tốt nhất của tiệc đứng chính là tương đối tự do, cả nhà có thể cùng nhau chúc mừng, đương nhiên, ta rất hiểu tại sao Hứa Đại học sĩ nói như vậy, dù sao thì ông cũng không thể cảm nhận được niềm vui của các phụ mẫu cảnh sát hoàng gia.
.Nửa câu cuối cùng làm Hứa Kính Tông nghẹn suýt ngất đi, cháu lão ta Từ Ngạn Bá lúc đầu đã tham gia trại huấn luyện, chỉ là không có tiếp tục kiên trì.
.- Nói rất hay!
.Uất Trì Kính Đức liếc nhìn Hứa Kính Tông, khinh bỉ nói: - Ta nói Hứa học sĩ, hôm nay là buổi lễ tốt nghiệp của cảnh sát hoàng gia người ta, đây lại là trại huấn luyện hoàng gia, ngươi đọc nhiều sách thánh hiền như vậy, lẽ nào đến đạo lý nhập gia tùy tục mà cũng không hiểu sao.
.Đại đa số mọi người đều lần lượt gật đầu, ủng hộ Uất Trì Kính Đức, nhất là phụ nữ, phân nửa họ đều là mẫu thân hoặc là thân nhân của cảnh sát hoàng gia, đương nhiên họ muốn cùng thân nhân của mình chia sẻ khoảnh khắc vui vẻ này.
.Đơn giản mà nói, liên quan đếch gì đến ngươi.
.Tôn nhi của ngươi không có tài khí, lại bắt bọn ta cũng không sống vui, quá là bỉ ổi vô liêm sỉ.
.Hứa Kính Tông cũng đúng là ngu xuẩn, lão ta luôn cho rằng mình địa vị tôn quý, mình tài giỏi cỡ nào, sao có thể ăn cơm cùng với phiến phu tẩu tốt, nhưng lão ta cũng không nhìn bầu không khí này, hôm nay không có ai lại để ý những điều này, hôm nay chính là chúc mừng là chính a!
.Lý Trị hơi hơi nhíu mày, cũng có chút bất mãn với Hứa Kính Tông, mặc kệ xuất thân của bọn họ là gì, nhưng bây giờ cũng là cảnh sát hoàng gia, ngươi xem thường cảnh sát hoàng gia, vậy là ngươi xem thường hoàng gia ta, ngươi có ý gì.
.Hứa Kính Tông cũng ý thức được mình đã khiến mọi người giận, đương nhiên lão ta không dám chọc giận Uất Trì Kính Đức, ông ta đúng là người biết đánh người, hơn nữa ở đây có nhiều võ tướng như vậy, cũng không ít người đều là bộ hạ trước đây của Uất Trì Kính Đức, lập tức xấu hổ vô cùng.
.Võ Mị Nương đột nhiên cười nói: - Vẫn xin Ngạc Quốc Công bớt giận, ta thấy Hứa Đại học sĩ chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận tiệc đứng này, con người ấy mà, khó có thể tiếp nhận cái mới, cũng là chuyện có nguyên nhân của nó.
.Uất Trì Kính Đức cũng biết Võ Mị Nương không phải lương thiện, cháu trai ông ta lại là cảnh sát hoàng gia, không thể đắc tội với nàng ta được, cười ha ha nói: - Hoàng hậu nói đúng, lão thần có chút chuyện bé xé ra to rồi. Hứa Đại học sĩ xin hãy thứ lỗi.
.Hứa Kính Tông vội chắp tay nói: - Không dám, không dám.
.Hàn Nghệ, Trưởng Tôn Diên bọn họ đều nhìn ra, đây chính là sự khác biệt của khai quốc công huân và bạo phát phú, Uất Trì Kính Đức tuy là một kẻ vũ phu, nhưng đã sống đến chừng này tuổi, có gì mà chưa từng thấy, Lý Nguyên Cát chính là bị ông ta bắn chết, Hứa Kính Tông có là cái thá gì, ông ta xin lỗi Hứa Kính Tông, mọi người sẽ không cho rằng ông ta hèn mọn, nịnh bợ, ngược lại sẽ càng thêm tôn trọng ông ta, vừa đấm vừa xoa, hết sức khéo léo, mà còn không câu nệ tiểu tiết, tất cả đều mờ nhạt đi, ngược lại là Hứa Kính Tông tâm nhãn hơi nhỏ, cũng là chừng đấy tuổi rồi.
.Võ Mị Nương cũng khẽ thở phào trong lòng, Uất Trì Kính Đức quá mạnh, nàng ta cũng lo nếu chẳng may không nể mặt thì làm sao, mỉm cười cảm kích.
.Lý Trị cũng không muốn làm hỏng bầu không khí này, cười ha hả, nói: - Các vị ái khanh, chúng ta hãy nhập gia tùy tục đi.
.- Chúng thần tuân mệnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận