Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 935: Đắc ý! Thất ý!

.Đệ Nhất lâu!
.Hắt xì! Hắt xì!
.Đột nhiên Hàn Nghệ hắt xì liên tục.
.Tiền Đại Phương ở bên cạnh hỏi: - Hàn tiểu ca, huynh không sao chứ?
.- Không có việc gì! Không có việc gì!
.Hàn Nghệ đưa tầm mắt nhìn qua, thương gia của ngõ Bắc lần này cố gắng hết sức ngồi trên, thì ra cuối năm đến nơi rồi, dù sao cũng phải tổ chức một cuộc họp tổng kết một chút đã qua trong năm, rồi triển khai kế hoạch tương lai một chút, nói: - Chúng ta nói đến đâu rồi?
.Cổ Phú Quý nói: - Nói đến người bán hàng rong làm buôn bán ở trong phường.
.Triệu Tứ Giáp nói: - Tuy rằng trước kia cũng có loại tình huống này, thế nhưng cũng ít khi thấy, hiện giờ bởi vì Kim Hành thả lỏng cho vay không ít, làm cho tình hình ngày càng nghiêm trọng. Bọn họ làm thế này là không hợp pháp, triều đình hẳn là nên ra tay áp chế một chút, không phải sao?
.Em gái ngươi! Vay tiền của ta đấy, nếu như triều đình ra tay kiểm soát một chút, thì ta đây chẳng phải sẽ mất cả chì lẫn chài sao! Ngươi con mẹ nó thật đúng là biết làm ăn. Hàn Nghệ cười nói: - Các vị, xin hãy nhớ rõ lúc đầu ta ở ngõ Bắc lúc vừa mới nổi lên, hai chợ cũng giống như các vị, tiều tụy vì lo lắng, hiểu được thị trường lại lớn như thế, đột nhiên xuất hiện thêm một kẻ, khó tránh khỏi sẽ tranh giành việc buôn bán của họ, không sai, lúc vừa mới bắt đầu, hai chợ làm ăn quả thật có chút không ổn, nhưng các ngươi hãy nhìn năm nay, nhất là 6 tháng cuối năm, hai chợ buôn bán như thế nào?
.Từ Cửu nói: - Nhắc tới cũng thật là kỳ lạ, ta nghe nói hai chợ sáu tháng cuối năm kinh doanh tăng trưởng trở lại không ít, thật khiến cho người ta khó hiểu.
.Cổ Phú Quý cau mày nói: - Không sai! Không sai Theo lý mà nói, ngõ Bắc chúng ta đi lên, tình hình kinh doanh của hai chợ so với trước kia, hẳn là chịu ảnh hưởng mới phải, làm sao càng đổi lại càng tốt thế chứ?
.Tiền Đại Phương cười tủm tỉm nói: - Hàn tiểu ca nhất định biết nguyên do trong đó.
.Hàn Nghệ cười nói: - Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, mượn hình ảnh Đào Thổ mà nói, trước kia Đào Thổ chỉ là người nông phu nghèo khổ, ông ấy một năm tiêu tiền vào hai chợ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng hiện giờ? Ông ta đã trở thành một thương gia có tiếng, trong túi có tiền, như vậy đương nhiên nhu cầu sẽ cao, ta không đi hỏi cũng biết một năm ông ta tiêu bao nhiêu tiền ở hai phố so với trước phải cao hơn trăm lần, ông ta mời được không ít người vốn ban đầu chỉ là những nông dân nghèo, nhưng hiện tại đã có thu nhập ổn định, bọn họ đang tiêu vào thị trường càng ngày càng nhiều, càng đừng nhắc tới ngõ Bắc của ta rồi, mặt khác còn có Kim Hành ra mặt giúp đỡ các tiểu thương buôn bán, bọn họ muốn buôn bán thì cần đặt mua thiết bị, những thứ đó đều cần đến tiền, các ngươi hiểu chưa?
.Tiền Đại Phương gật đầu, nói: - Ta dường như đã hiểu một chút rồi, tuy nói rằng thương nhân càng ngày càng nhiều, nhưng tiền tiêu cũng càng ngày càng nhiều, bởi vậy kinh doanh của hai chợ không những không giảm mà còn tăng lên.
.- Đúng là đạo lý này!
.Hàn Nghệ cười nói: - Nể tình tiền thuê mà các vị trả cho tam ta bật mí cho các ngươi một tin đồn. sang năm tới, đặc biệt là 6 tháng cuối năm, sẽ là một năm tiến nhanh của thị trường Trường An, hai chợ thì ta không nói nữa, thu nhập của ngõ Bắc của chúng ta sẽ tăng lên ba thành.
.Lời này vừa nói ra, toàn bộ thương nhân đều khiếp sợ nhìn qua Hàn Nghệ.
.Đậu Nghĩa nói: - Hàn tiểu ca, ngươi làm sao mà biết được?
.- Ngươi đừng quản việc ta làm sao mà biết được. Hàn Nghệ khoát chặt tay lại nói: - Các ngươi cần phải làm chính là chuẩn bị sẵn sàng, đừng có đến lúc đó tiền đưa tới trước mặt các ngươi, mà các ngươi lại không khiếm được, đến lúc đó cũng đừng chạy đến trách ta.
.Tiền Đại Phương tròng mắt vừa chuyển một cái, dò hỏi: - Chẳng nhẽ chỉ bằng những tiểu thương đó sao, khả năng này khả thi sao, ba thành của ngõ Bắc chúng ta thực là không ít đâu!
.Hàn Nghệ cười tủm tỉm nói: - Nếu lão Tiền ngươi không tin, vậy chúng ta đánh cuộc một lần xem sao?
.- Đánh cuộc như thế nào?
.- Rất đơn giản, nếu như không có cao hơn ba thành, ta đây sẽ trả lại tiền thuê cho các ngươi, cũng chính là nếu ít hơn bao nhiêu thì coi như tiền thuê của các ngươi cũng ít đi bấy nhiêu. Nhưng nếu đạt, sang năm tiền thuê sẽ tăng thêm hai thành, mới chỉ có tăng thêm hai thành mà thôi, tính ra các ngươi vẫn rất có lời đó. Hàn Nghệ cười nói.
.Cổ Phú Quý lập tức nói: - Thế thì không được, đây là chuyện của ngươi và lão Tiền, không thể kéo chúng ta vào được.
.Các thương nhân còn lại cũng đều lắc đầu, bọn họ đều đã từng chứng kiến bản lãnh của Hàn Nghệ, nào dám cùng hắn đánh cuộc.
.Tiền Đại Phương liền mượn cớ xuống thang, nói: - Không phải ta không dám đánh cuộc, chỉ là bọn họ không đánh cuộc.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy hai người chúng ta tự đánh cuộc 100 quan, như thế nào?
.Tiền Đại Phương nhất thời rất là u oán nhìn Hàn Nghệ.
.Các thương nhân còn lại đều ồn ào cười đùa, mặc kệ lời này là thế nào, thì đây thật là một tin lớn tốt lành.
.Bành Vạn Kim đột nhiên nói: - Hàn tiểu ca, có chuyện ta không biết nên nói hay không.
.- Chuyện gì?
.- Gần đây ta nghe nói một số tiệm cầm đồ và một số chùa miếu rất bất mãn với Kim Hành của các ngươi đó!
.Cổ Phú Quý, Triệu Tứ Giáp và đám người còn lại đều tỏ vẻ đã nghe nói chuyện này.
.Kim Hành xuất hiện, đối với ngành cho vay của dân gian thật sự là một đả kích mang tính phá hủy, thật sự là danh tiếng Hàn Nghệ đang rất nổi trội, những người này tức giận cũng không dám nói gì, điều quan trọng là bọn họ đấu không lại Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Làm ăn ấy mà không tiến thì tức là lùi, năng lực ta lớn thế nào thì ta nên kiếm nhiều tiền như vậy, chẳng nhẽ ta phải phun tiền ra hay sao? đổi lại là các ngươi, các ngươi cũng không làm như vậy, tuy nhiên các ngươi có thể nói cho bọn họ biết, bảo bọn họ mang tiền đến gửi ở Kim Hành của ta, đều có thể kiếm tiền như nhau.
.Khí phách a!
.Thẩm Tiếu ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật đột nhiên khà khà nói: - Thế cũng là một biện pháp tốt.
.Bởi vì thị trường trước mắt vẫn còn ở giai đoạn nguyên sinh, thị trường lớn như thế, lại thiếu hụt sự cạnh tranh, thực không có gì có thể nói, Hàn Nghệcũngtùy ý tổngkếtmộtchút, mọingườicứnóichuyện, giao lưu tìnhcảmmộtchút coi như làxong việcrồi.
.Tiếp theo chính là ăn uống, ban đầu Hàn Nghệ định chơi trò AA (ai ăn nấy trả), thế nhưng gần đây kẻ keo kiệt Thẩm Quý, kiên quyết yêu cầu muốn mời mọi người ăn cơm, dù sao bọn họ cũng là khách ngoại lai, đương nhiên sẽ hy vọng có thể cùng những thương nhân này quan hệ tốt, như vậy việc buôn bán của họ mới có thể càng ngày càng tốt.
.- Ân công, người vừa mới nói đến là sự thật sao, năm sau thu nhập ngõ Bắc của chúng ta thật sự sẽ tăng lên ba thành sao?
.Ở trong bữa tiệc, Tang Mộc tìm đúng lúc lúc rảnh rỗi, tìm được Hàn Nghệ nhỏ giọng hỏi.
.Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại: - Tang Mộc, ngươi nóiPhượng Phi Lâu chúng ta đang buôn bán cái gì?
.Tang Mộc sửng sốt, y thật là không nên nói ra những lời đó, dù sao Phượng Phi Lâu tiêu quá nhiều tiền rồi.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn y một cái, nói: - Kỳ thật Phượng Phi Lâu chúng ta có thể làm được thị trường mua bán, cho nên ngươi không cần nhìn chằm chằm vào sổ sách, sổ sách này chỉ là những con số mà thôi, nếu ngươi cứ nhìn chằm chằm vào sổ sách sẽ cảm thấy vô cùng áp lực, ngươi nên nhìn vào thị trường xem làm thế nào mà triển khai hoạt động, một phần ba chỉ là ta nói ít đi, cái này chính ngươi nên tự tìm tòi đi nhé.
.Tang Mộc thấy Hàn Nghệ thật không giống như đang nói đùa, không khỏi nhíu mày.
.- Hàn tiểu ca!
.Chợt nghe một người hô.
.- Lạp Mỗ tiên sinh.
.Người đó chính là Lạp Mỗ Hy Đức.
.Lạp Mỗ Hy Đức ha hả nói:
.- Lão Tiền bọn họ thật quá không tinh mắt rồi, theo ý ta, năm tới thu nhập của ngõ Bắc chúng ta đâu chỉ tăng thêm ba thành thôi
.Hàn Nghệ cười nói: - Chỉ giáo cho?
.Lạp Mỗ Hy Đức cười dài nói: - Đợi đến khi đại tác phường của Hàn tiểu ca đều xây xong rồi, chỉ riêng Phượng Phi Lâu đã phải tăng lên cao ba, bốn thành rồi.
.Hàn Nghệ thật sự muốn nói cho ông ta biết, thật ra ba thành của hắn là đã gạt bỏ Phượng Phi Lâu ra rồi đấy, nhưng cũng không có vạch trần, bởi vì trong mắt Lạp Mỗ Hy Đức đang lóe ra tia sáng tham vọng, cười nói: - Lạp Mỗ tiên sinh, Ngài cũng nên cố gắng nha.
.Lạp Mỗ Hy Đức kinh ngạc nói: - Chỉ giáo cho?
.Hàn Nghệ cười nói: - Nước hoa của ta rất là tôn quý,, nhưng ta thấy cửa hiệu mặt tiền kia của ngươi quá cũ rồi, phải trang hoàng lại một chút, nếu quá cũ thì ta có thể đổi ý đó.
.Lạp Mỗ Hy Đức đầu tiên là sửng sốt, ngay lập tức haha cười đùa nói: - Nhất định, nhất định! Điểm này Hàn tiểu ca cứ yên tâm.
.Ông ta tìm Hàn Nghệ, chỉ đơn giản là vì nước hoa, cho tới hôm nay nước hoa vẫn không có sản lượng, trong lòng ông ta cũng lo lắng lắm, đây chính là một khối thịt béo, ông ta cảm thấy phải thường xuyên nhắc nhở Hàn Nghệ một chút, giữa chúng ta có cam kết đấy, ngươi đừng đến lúc đó lại nuốt lời nha.
.Trong lòng Hàn Nghệ hiểu rõ vô cùng, cho ông ta một viên thuốc an thần.
.Đúng lúc này, Trà Ngũ đột nhiên đến đây, y đi vào bên cạnh Hàn Nghệ, nhỏ giọng nói: - Tiểu Nghệ ca, Mẫu Đơn nương tử đã tới.
.Sao nàng lại đến đây vào lúc này. Hàn Nghệ gật đầu, hướng tới Lạp Mỗ Hy Đức nói một tiếng xin lỗi không tiếp được, liền đi xuống dưới lầu.
.Đến Nữ Nhân Phường, chỉ thấy Nguyên Mẫu Đơn ngồi ở phía trước cửa sổ, thần sắc cực kỳ lãnh đạm, nhưng vẫn lộ ra một chút vẻ lo lắng u sầu.
.Hàn Nghệ không khỏi âm thầm nhíu mày, ngoài miệng lại cười nói: - Cuối cùng cũng có một mỹ nữ chủ động tới nhà để tìm ta, thật sự là không dễ dàng nhỉ! Ta cảm động đến muốn khóc.
.Nguyên Mẫu Đơn xoay đầu lại, nhưng lại vô cùng trịnh trọng nói: - Hàn Nghệ, ta muốn nói với chàng một chút.
.- Nghiêm túc như vậy? Hàn Nghệ ngồi xuống, vẻ mặt quan tâm nói: - Xảy ra chuyện gì?
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Ta đã gặp Vô Y rồi.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác không ổn, nói: - Nàng ấy nói gì?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Vô Y ngoài miệng mặc dù châm chọc ta mấy câu, nhưng vẫn ám chỉ ta và nàng ấy sẽ không can dự vào đấy.
.Lúc nàng nói có vẻ sợ hãi, mắt cũng không chớp.
.Hàn Nghệ cũng tin là thật, bởi vì hắn cũng biết Tiêu Vô Y nhất định sẽ mỉa mai Nguyên Mẫu Đơn, thế nhưng việc này là Tiêu Vô Y đã đồng ý với hắn trước, ở một mức độ nào đó mà nói, vẫn là Tiêu Vô Y thúc đẩy chuyện này thành công, không nhịn được nói: - Vậy chẳng nhẽ không phải là chuyện tốt sao?
.Đôi lông mày đen của Nguyên Mẫu Đơn hơi nhíu lại, im lặng một chút, mới nói: - Ta đã cho rằng mình có thể làm được, nhưng từ hôm đó sau khi gặp Tiêu Vô Y, ta biết rằng ta căn bản không có cách nào thản nhiên tiếp nhận hết thảy, khoảnh khắc nhìn thấy nàng ấy, trong lòng ta áy náy ra sao chàng không thể tưởng tượng ra đâu, ta thật sự không muốn mang theo một phần áy náy này mà sống, đối với ta mà nói thật sự là quá đau khổ, hơn nữa cũng sẽ không biết hạnh phúc là gì, thời điểm ta đối mặt với Tiêu Vô Y, ta chưa từng có một đêm ngủ ngon giấc.
.Nói tới đây, nàng tạm ngừng liếc nhìn Hàn Nghệ, trong mắt đầy sự không muốn, trầm lặng một lát, mới nói: - Ta cảm thấy quan hệ của chúng ta vẫn là bắt đầu từ kế hoạch nam tiến, kết thúc cũng là kế hoạch nam tiến đi.
.Hàn Nghệ nghe vậy vẻ mặt dần dần ảm đảm xuống, thế nhưng hắn vẫn chưa giống như mấy lần trước, biểu hiện vô cùng điên cuồng, ngưng mắt nhìn Nguyên Mẫu Đơn, thấy nàng vô cùng bình tĩnh hơn nữa cũng không né tránh ánh mắt của hắn, hết sức thản nhiên nhìn hắn, trôi qua một hồi lâu hắn mở miệng: - Nàng thật sự đã suy nghĩ kỹ sao?
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu một cái, nói: - Sau khi ta ra quyết định này, ta cảm thấy bản thân nhẹ nhàng đi rất nhiều.
.Hàn Nghệ hít thở một hơi thật sâu, nói: - Ta biết ta cuối cùng cũng sẽ tôn trọng quyết định của nàng, nhưng dù sao chuyện này cũng là chuyện của hai người, không phải là một người có thể định đoạt, ta cũng cần một thời gian để suy nghĩ, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn lại nhé.
.Nguyên Mẫu Đơn chần chừ một lát, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận